Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con

Chương 13: Chương 13




Sở Ngọc hoàn thành ba đơn đầu tiên trong một ngày, thu nhập thẳng tiến hơn 5 con số, xem hiệu suất chắc chắn sẽ không thiếu tiền. Chỉ là cường độ vẽ như vậy quá cao, đối với Sở Ngọc mà nói cứ như vậy trong thời gian dài cũng ăn không tiêu.

Chỉ là mục tiêu của Sở Ngọc là nhanh chóng nâng đẳng cấp trên diễn đàn và vào Đại Sư Đường. Bây giờ điểm còn kém nhiều, phỏng chừng còn cần liều mạng vẽ một hai tuần như hôm nay mới có thể đạt được yêu cầu.

Vì vậy mấy ngày tiếp theo, người của diễn đàn Đan Thanh đều cảm nhận được sự đáng sợ khi bị chi phối bởi tài khoản tên “Kim Ngọc“.

Muốn nhận đơn, bị cậu ta đoạt; muốn tặng thưởng, hơn phân nửa đều là cậu ta; muốn thảo luận đại lão có bao nhiêu trâu bò, một đống rắm cầu vồng thổi cậu; muốn thưởng thức tán thưởng bức tranh đẹp, tác giả tác phẩm vẫn là cậu ta! Là cậu ta! Chính là cậu ta!

Khiến vài người suýt nữa bị kích thích ra tâm lý phản nghịch, nhưng vị này lại thật sự rất trâu bò, mỗi bức tranh xuất hiện, dù muốn bôi đen cũng không thể nào bôi đen được, nghẹn đến mức khó ở.

Chỉ là trên thế giới luôn có người đi ngược, không bao lâu sau trên diễn đàn xuất hiện bài post, chủ post trực tiếp bắn pháo Kim Ngọc, tuyên bố muốn vạch trần trò lừa bịp của cậu.

Qua một đoạn thời gian Sở Ngọc mới chú ý tới bài post tuyên chiến với cậu, cậu mơ màng không hiểu đối phương muốn vạch trần cái gì, đi vào xem xong mới biết thì ra chủ bài post cho là cậu lòe thiên hạ, nói mình đã sớm chuẩn bị xong mấy bức vẽ này sau đó cố tình nhận đơn rồi ra đơn số lượng lớn, tạo ảo giác tốc độ cậu ta rất kinh người.

Chủ post còn hoài nghi có thể Kim Ngọc không phải là một người mà là một phòng làm việc, là một công ty nào đó cố ý làm giả tạo ra danh tiếng họa sĩ ngôi sao thiên tài.

Phong cách bức tranh và cách vẽ cũng xác thực hay thay đổi, tuy không có khác biệt quá lớn, nhưng nói là cả phòng họa sĩ cố ý theo sát phong cách vẽ hình như cũng có lý. Hơn nữa mấy người vẽ cùng một lúc, đương nhiên tốc độ sẽ nhanh.

Chủ post còn moi không ít chi tiết ra nói, ví dụ như vừa nhìn đã biết Kim Ngọc chính là họa sĩ thâm niên, đăng ký tài khoản mới trên diễn đàn Đan Thanh rất có thể là vì cố tình lăng xê; ví dụ như đều là vẽ cây, mấy bức tranh lại vẽ không giống nhau; còn có địa chỉ IP của đối phương là đang ở khu doanh nghiệp chứ không phải khu dân cư, rõ ràng khả năng là phòng làm việc chứ không phải họa sĩ độc lập vô cùng lớn...

Chủ post phân tích không ít thứ, hơn nữa lời văn cũng rất có sức thuyết phục, ngay cả Sở Ngọc đọc bài phân tích của đối phương xong cũng thấy đối phương nói rất có lý.

Quả nhiên không ít người bị chủ post thuyết phục, đương nhiên cũng có một số fan của Kim Ngọc nói chuyện cho cậu. Chủ post đào mấy “chứng cứ” này nhìn như hợp lý nhưng dù sao cũng chưa đủ, nhìn từ khía cạnh nào cũng không thể tạo ra kết luận mang tính quyết định, vì vậy sau khi bài post người tới ta đi tranh luận một phen cũng không có kết quả.

Chỉ là chủ post vô cùng tự tin với phán đoán của mình, sau khi bị người khác phản bác liền trực tiếp tag Kim Ngọc vào, hỏi Kim Ngọc nếu không phải cố ý lăng xê như hắn phân tích, cậu có dám đánh cược với hắn không, chứng minh bản thân.

Sở Ngọc đọc, nội dung chủ post đánh cược có yêu cầu muốn Kim Ngọc dựa theo tốc độ bình quân của mình, trong bốn tiếng vẽ ra tranh minh họa chất lượng cao, đồng thời phải live stream quá trình vẽ tranh. Nếu như Kim Ngọc hoàn thành, hắn liền xóa bài, công nhận Kim Ngọc là đại lão vô cùng lợi hại. Còn Kim Ngọc không dám live stream hoặc căn bản làm không được, vậy đã nói rõ hoài nghi của hắn đúng.

Đánh cược có vẻ hợp lý, Sở Ngọc chỉ cần live stream là có thể chứng minh bản thân, chủ post cũng hứa hẹn nếu thua sẽ xóa bài nói xin lỗi, như là đang đặt nghi vấn vô cùng công bằng.

Chỉ là Sở Ngọc nhìn xong lại nhíu mày. Tuy không phải không live stream được, nhưng cậu lại chưa từng thổi phồng mình có bao nhiêu lợi hại, chỉ là đi tiếp nhận bản thảo mà thôi, dựa vào cái gì mình nhất định phải đáp lại cái loại nghi vấn này?

Hơn nữa chủ post này còn muốn Sở Ngọc nhất định phải vẽ theo yêu cầu của hắn, cuối cùng vẽ xong có phù hợp yêu cầu hắn hay không chẳng phải cũng do hắn định đoạt?

Sở Ngọc thấy có người hoài nghi tốc độ vẽ của mình rất bình thường, thế giới trước cậu cũng bị nghi ngờ rất nhiều lần, cuối cùng đều dùng sự thật thuyết phục những người khác. Nhưng tâm tư chủ post này rõ ràng không sạch, chính là muốn đạp cậu rồi kiếm fame thôi, Sở Ngọc mới không muốn theo ý của đối phương.

Nhìn đối phương nhảy nhót vui sướng trong bài post, Sở Ngọc cười lạnh bình luận:

[Cá nhân tìm tôi đặt tranh giá 28.402.411, coi yêu cầu cụ thể giá còn có thể tăng, chủ post, cậu trả tiền sao?]

Người xem lập tức kinh sợ, một hồi sau chủ post mới trả lời: Giá này sao cậu không đi cướp đi?

Không phải là cậu không dám live stream nên cố ý cho giá cao làm bậc thang đấy chứ?

Sở Ngọc thấy vậy cười lạnh. 28.402.411 quả thực không rẻ, nhưng đơn doanh nghiệp cũng không ít cái lên tới giá này. Yêu cầu của đối phương chắc chắn sẽ rất phiền phức, 28.402.411 vẫn còn tiện nghi, này còn không muốn ra, e rằng đối phương thật sự coi là mình sợ lời bịa đặt của hắn, phải cầu hắn xin hắn xóa bài.

Sở Ngọc trợn mắt lười để ý đối phương, đi ra đường sắt cao tốc.

Sáng sớm cậu đã định nhanh chóng về quê chủ cũ để lấy hộ khẩu sửa tên lại. Sở dĩ đợi mấy ngày nay là vì không muốn gặp cha Sở.

Cha Sở làm việc trong một nhà máy nhỏ ở trấn trên, bình thường ở trong nhà máy, một tháng bốn ngày nghỉ, mấy ngày đầu là ngày ông ta nghỉ ở nhà.

Tuy Sở Ngọc không sợ cha Sở nhưng cũng không muốn chuyện đổi tên bị cản trở, nên dứt khoát chờ lúc ông ta không ở liền về, trực tiếp cầm hộ khẩu đi tới đồn công an.

Quê chủ cũ cách Hải Thành cậu đang ở không xa cũng không gần, ngồi tàu cao tốc hai ba tiếng là tới, hơn nữa lúc ra khỏi nhà ga phải đi xe lên trấn trên, sau đó tới ngôi nhà nông thôn của chủ cũ, một chuyến cũng mất nửa ngày.

Sáng sớm Sở Ngọc ra cửa, tới trưa mới tới thôn Bình Sơn quê chủ cũ, dựa theo trí nhớ của chủ cũ tìm được nhà cậu.

Thôn bình sơn không tính là giàu có, một tòa nhà nhỏ hai tầng cũng xen lẫn một số ngôi nhà gạch đỏ lâu năm, nhà chủ cũ chính là một trong số đó. Bên cạnh là nhà bác cả và chú nhỏ nhưng đều được xây rất đẹp, càng khiến nhà chủ cũ lộ ra vẻ vô cùng nghèo khổ.

Hành động của Sở Ngọc coi như suông sẻ, cậu không gặp phải cản trở gì đã tìm được sổ hộ khẩu bản gốc, nhưng lúc rời đi cậu lại gặp phải bà nội Vương Xuân Kiều của chủ cũ.

Vừa thấy Sở Ngọc, Vương Xuân Kiều hoàn toàn không thể nhận ra, mãi tới khi nhận ra đối phương đi ra từ nhà của thằng hai, bà mới mở to mắt ngạc nhiên nói: “Sở Ngọc?”

Chỉ nhìn qua quần áo và khí chất, thanh niên cứ như từ thành phố lớn tới vừa có tiền vừa có học thức vậy mà chính là sao chổi nhà thằng hai?

“Sao mày lại đột nhiên trở về?” Vương Xuân Kiều nhíu mày thấy không đúng.

Sở Ngọc nhìn bà, vừa đóng cửa vừa thuận miệng trả lời: “Về lấy ít đồ.”

“Lấy gì?” Vương Xuân Kiều chú ý tới thần thái và giọng điệu hoàn toàn khác trước cửa Sở Ngọc, bà càng thấy khó chịu, quan sát cậu mấy lần mới hoài nghi nói: “Có phải mày phẫu thuật thẩm mỹ gì đó nên hết tiền, về trộm tiền đúng không?”

Tuy Vương Xuân Kiều lớn tuổi nhưng ánh mắt không mờ chút nào, nhất là phương diện tiền bạc, liếc mắt đã nhìn ra thân quần áo từ trên xuống dưới của Sở Ngọc không hề rẻ. Còn gương mặt đó, tuy ngũ quan đứa cháu thứ hai này của bà lúc nhỏ rất tốt, nhưng trưởng thành lại càng hiện ra vẻ quê mùa, hiện tại đột nhiên đẹp như vậy lại mang theo phong cách tây, chắc chắn đã dùng không ít tiền đập lại.

Vương Xuân Kiều càng nhìn càng thấy mình đúng, lập tức không nhịn được mắng chửi: “Sở Ngọc, mày không biết xấu hổ hả, đàn ông mà lại trang điểm như vậy, mày có buồn nôn không? Còn muốn nhân lúc ba mày không có nhà về trộm tiền, đúng là tên sao chổi!”

Sở Ngọc nghe vậy dừng động tác trên tay, quay đầu cười như không cười nhìn Vương Xuân Kiều:

“Trộm tiền? Nhà này có tiền để trộm? Sau khi tôi lên đại học phải đi làm, tiền kiếm được có mấy triệu không phải lúc cầm về đã bị bà chia cho bác cả và chủ nhỏ sao?”

Cha chủ cũ - Sở Vinh ở nhà bạo lực gia đình với cậu, đối với những người khác lại là hèn nhát.

Làm một đứa con trai không được cưng chiều, Sở Vinh lại có loại tâm lý cầu xin công nhận với cha mẹ, vì vậy bị anh em mình lợi dụng không ít. Rõ ràng nhà mình mới là nhà nghèo nhất khó khăn nhất, nhưng còn muốn trợ cấp cho nhà anh cả và em trai, có gì cũng trước tiên đưa cho họ, ngay cả tiền cũng không biết từ lúc nào bị Vương Xuân Kiều “chia” tới tay hai nhà khác.

Chủ cũ học đại học ba năm, nghỉ đông và nghỉ hè cũng vẫn luôn làm việc, trừ tiền học phí và tiền sinh hoạt, tiết kiệm được 30 mấy triệu chia mấy lần cầm về nhà.

Từ trên xuống dưới nhà Sở đều nói chủ cũ đi học lâu tốn nhiều tiền, muốn cậu kiếm tiền cũng phải cho trong nhà. Kết quả cái nhà này không chỉ là cha Sở mà là cả nhà Sở. Đúng hơn là nhà Sở trừ cha Sở và chủ cũ.

Tiền học chủ cũ mấy người kia hoàn toàn không ra một phần, nhưng tiền chủ cũ kiếm được lại bị cha Sở giao hết cho Vương Xuân Kiều, sau đó bị bác cả và chú nhỏ nói ba xạo mấy câu đều được bà chia một phần. Còn dư lại cũng là của Vương Xuân Kiều và ông nội Sở Hồng, hoàn toàn không rơi lên đầu cha Sở và chủ cũ.

Cha Sở không có ý kiến, chỉ cần Vương Xuân Kiều lấy được tiền rồi khen ông qua loa mấy câu, ông đã cảm thấy hài lòng. Chủ cũ cũng không dám có ý kiến, dưới sự áp bách của cả nhà, lúc nên giao tiền không thể không giao.

Vương Xuân Kiều không phải là không biết mình bất công thằng cả và thằng ba, không tốt với nhà thằng hai, nhưng mọi người có thói hư tật xấu, thích bắt nạt kẻ yếu lòng được một tấc tiến một thước, cha Sở và chủ cũ đều nhẫn nhục chịu đựng, bà cũng thoải mái bất công nhiều hơn.

Hôm nay đột nhiên thấy Sở Ngọc dám phản kháng, Vương Xuân Kiều ngạc nhiên nhiều hơn chột dạ, lập tức bất mãn mắng chửi: “Mày nói cái gì? Ai nuôi mày lớn? Ai nuôi ba mày lớn? Mày đi học mấy chục năm không phải tiền trong nhà ra sao? Mày, mày làm sinh viên thì lớn rồi? Cho người lớn trong nhà chút tiền cũng muốn tranh cãi?”

“Người lớn cho tiền ai không tới phiên mày quản, tên nhóc như mày nói nói gì? Chỉ biết làm xấu mặt nhà chúng ta, như con mẹ đ* của mày...”

Vương Xuân Kiều mắng hăng say đột nhiên cảm thấy gió xẹt qua bên tai, sau đó vang lên một tiếng ầm, lập tức cứng đờ, một đống lời chửi bới lập tức bị nghẹn trong cổ họng.

Bà quay qua nhìn lại thấy bức tường sau lưng bà bị một cục đá đập ra cái lỗ, cục đá cắm vào trong đó, rõ ràng đó là thứ vừa bay qua tai bà.

Sức mạnh lớn như vậy, nếu vừa nãy lệch chút sợ rằng lỗ tai và mắt bà đã không giữ được!

Nhận ra được điểm này, Vương Xuân Kiều không nhịn được hít một hơi khí lạnh sợ hãi nhìn Sở Ngọc, môi run rẩy không thể nói ra một lời.

Sở Ngọc nhìn bà, khóe miệng không cảm xúc cong lên: “Tôi mặc kệ bà cho ai tiền, dù sao các người cũng đừng nghĩ tiếp tục đòi tiền tôi nữa. Đợi Sở Vinh tới tuổi nghỉ hưu, tôi sẽ cho ông ta tiền phụng dưỡng theo tiêu chuẩn nhà nước, những thứ khác thì đừng mong đợi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.