Mặc dù vô cùng bất mãn lời nói của Sở Ngọc, nhưng Vương Xuân Kiều vẫn sợ hãi cục đá bay nhanh qua bên tai bà, hoảng sợ không dám mắng Sở Ngọc.
Sở Ngọc cũng lười dây dưa với đối phương, cậu cầm hộ khẩu trực tiếp rời khỏi, sau khi thuận lợi đổi tên ở đồn công an trấn trên, cậu ngồi xe về.
Trở lại Hải Thành đã là buổi tối, Sở Ngọc tìm nhà hàng đi ăn lại bất ngờ thấy Thời Tranh vậy mà chủ động gửi yêu cầu gọi video cho cậu.
Không phải bên kia đang là trời sáng sao, sao đột nhiên gọi video cho cậu? Sở Ngọc vừa nghi ngờ vừa nhấn nghe, thấy hình ảnh lập tức trợn tròn mắt.
!
“Sư, sư tử nhỏ?” Sở Ngọc khiếp sợ nhìn hai cục lông nằm trong màn hình, thiếu chút nữa quên mình định nói gì.
Thời Tranh ngồi cách hai con sư tử nhỏ hơn 1m, miễn cưỡng dính vào màn hình, thấy sự chú ý của Sở Ngọc hoàn toàn bị hai cục lông đó hấp dẫn, sắc mặt anh không khỏi đen hơn.
May mà Sở Ngọc chưa hoàn toàn quên anh, rất nhanh đã dời ánh mắt sáng lấp lánh qua nhìn anh, hỏi: “Là anh đặc biệt lấy sao?”
“Ừ.” Thời Tranh điều chỉnh nét mặt, bình thản nói: “Cậu có hài lòng hai con này không? Hài lòng thì tôi sẽ mang về cho cậu nuôi. Hay là cậu muốn lớn hơn?”
Sở Ngọc: “... Nhỏ vậy đi, hai con này từ đâu tới?”
“Kêu người nhặt về. Sư tử đực tranh giành địa bàn, con mới tới thắng lợi thường sẽ cắn chết con của con thua. Hai con này may mắn được cứu.” Thời Tranh trả lời.
“Cậu có thể nuôi nấng từ nhỏ, cam đoan ngoan hơn mèo.” Vừa nói anh vừa nhìn hai con sư tử nhỏ nằm ở đầu kia sa lon, hai con sư tử nhỏ lập tức cứng đờ, vô cùng ngoan ngoãn nằm úp sấp.Sở Ngọc cách màn hình không nhìn ra cái gì không đúng, chẳng qua là nghi ngờ nói: “Nhìn qua rất ngoan, chỉ là nếu rất ngoan sao anh cách bọn nó xa như vậy?”
Thời Tranh: “...”
Thời Tranh hơi cứng người chút, sau đó giả vờ như không có việc gì nói: “Không có... Chỉ là tôi không chú ý.”
Nhịn dục vọng nhíu chặc mày, thò tay nhặt một con sư tử nhỏ lên đặt trước màn hình, tay kia sờ hai cái cho Sở Ngọc xem: “Cậu xem, nó rất ngoan, có thể trực tiếp sờ.”
Sở Ngọc: “... Có phải nó hơi ngốc không?”
Nhìn con sư tử nhỏ không dám động đậy, Sở Ngọc thực nghi ngờ con trong tay Thời Tranh là gấu bông.
Thời Tranh: “... Không có, bảo đảm là sư tử khỏe mạnh.”
Anh trả sư tử về chỗ, nói: “Lúc hai đứa nó đánh nhau rất sôi nổi.”
Nói xong Thời Tranh cho hai con sư tử con ánh mắt áp bức, ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu.
Sư tử con: “...” Tôi thật khổ.jpg
Mắt thấy hai con sư tử thực sự bắt đầu đùa giỡn, thoạt nhìn rất hoạt bát, Sở Ngọc lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cậu xoắn xuýt trong chốc lát hỏi ngược lại: “Sư tử con được mang về nước sao? Rồi đặt ở đâu? Bên Ngự Hưng Hoa Phủ chắc chắn không thể nuôi...”
Thời Tranh: “Đã chuẩn bị xong giấy tờ, cậu không cần lo lắng. Mấy tháng đầu có thể đặt ở Ngự Hưng Hoa Phủ, nếu lúc nó trưởng thành cậu còn muốn nuôi thì có thể tới biệt thự ở ngoại thành, bên kia có chỗ. Rảnh rỗi có thể tới xem.”
“...” Sở Ngọc xoắn xuýt một hồi sau mới hỏi: “Chúng nó có rụng lông không? Có mùi nếu nuôi trong phòng không? Cần hốt cức mỗi ngày... Cần ra ngoài đi dạo không?”
Sở Ngọc hiếm khi lúng túng mím môi, nói: “Không thì vẫn là để ở sân riêng đi, trước đó tôi nói chỉ thích bên ngoài là thật, sợ rằng tự mình nuôi không được...”
Rõ ràng là mình nói thích mèo lớn, kết quả người ta vất vả lấy được hai con sư tử nhỏ, cậu lại có phản ứng này, Sở Ngọc cảm thấy Thời Tranh sẽ không vui. Ai ngờ Thời Tranh nghe vậy vốn căng thẳng dần thả lỏng, thanh âm thậm chí nhẹ hơn nhiều.
“Thật? Khụ... Ý tôi là suy nghĩ của cậu rất tốt.” Phát hiện mình hí hửng, Thời Tranh vội vàng thu liễm hắng giọng giả bình tĩnh: “Nuôi ở Ngự Hưng Hoa Phủ quả thực hơi phiền phức, vẫn là ở ngoại thành tìm nơi riêng nuôi thì tốt hơn, càng có lợi cho sự trưởng thành của bọn nó.”
Sở Ngọc bất ngờ nhìn anh, rốt cuộc mới chậm rãi nhận ra...
“Có phải anh không thích sư tử đúng không?”
Thời Tranh vô tình bị lộ vì đắc ý nhất thời: “... Không có.”
Chỉ là một loại sinh vật yếu đuối hoàn toàn không thể uy hiếp cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của anh mà thôi, bản thân Thời Tranh không thích cũng chẳng ghét. Chỉ là chúng nó được Sở Ngọc thích khiến anh không vui.
Hiện tại lại biết thực ra Sở Ngọc cũng không thích hai con yếu đuối này lắm, Thời Tranh lập tức thấy bọn nó vừa mắt hơn nhiều.
Sở Ngọc sao có thể bị anh lừa gạt được, nhớ đến anh và hai con sư tử cách xa nhau, còn có động tác miễn cưỡng của sư tử nhỏ, Sở Ngọc không khỏi buồn cười trong lòng.
“Anh không thích thì cứ nói thẳng, lỡ tôi muốn nuôi sư tử trong Ngự Hưng Hoa Phủ, chẳng lẽ anh muốn sống chung với động vật anh không thích mỗi ngày sao?” Sở Ngọc nhịn không được nói với Thời Tranh: “Anh cẩn thận như vậy làm gì? Không phải tôi đã nói thẳng với anh tôi không thích vàng lấp lánh sao? Sao anh không dám nói? Tôi còn thiếu anh 350.000.000, mà anh cũng không nợ tôi cái gì.”
Thời Tranh: “...”
Thấy Thời Tranh nói không ra lời, Sở Ngọc hừ nhẹ.
Thực ra không phải trong lòng Sở Ngọc không hiểu vì sao Thời Tranh làm như vậy. Mình muốn gì người đó cũng cho, hi sinh nhân nhượng mình, ngoại trừ theo đuổi lấy lòng thì không có lý do gì khác. Trước đó Sở Ngọc nghĩ rằng đối phương vừa thấy mình đã yêu, rõ ràng không phải ảo giác.
Đây cũng nói rõ mình có sức hấp dẫn, trong lòng Sở Ngọc đương nhiên vui vẻ, nhưng không biết vì sao cậu còn cảm thấy đau lòng, nhất thời tim vừa chua vừa ngọt.
Dù đối tượng là bản thân cơ bản không có ai xứng, nhưng Thời Tranh cũng không cần hạ thấp bản thân như vậy chứ, Sở Ngọc nghĩ thầm.
Sở Ngọc chọn quên đi không ít người trước đó theo đuổi mình có thái độ càng tha thiết, hạ thấp tư thế còn hơn Thời Tranh, còn cậu thì từ đầu tới cuối đều chưa cho họ sắc mặt tốt gì, nghĩ thầm nên nói với Thời Tranh khi gặp loại tình huống này đừng chỉ nghĩ cho cậu. Dù sao nếu như muốn duy trì mối quan hệ ổn định lâu dài, thái độ một bên nhân nhượng bên kia nhất định là không được.
“Quan hệ giữa tôi và anh là bình đẳng, sống chung ngang hàng là được rồi.” Sở Ngọc nhìn con ngươi nhạt màu của Thời Tranh, nói: “Lúc ý kiến bất đồng thì nhất định phải có một bên nhượng bộ, nhưng tốt nhất phải nói rõ ràng cảm nhận và tình huống của mình ra, không được gạt đối phương một mình nhịn.”
“Ví dụ như chuyện nuôi sư tử lần này, thực ra bản thân tôi cũng không muốn nuôi như vậy, anh không thích thì nói không nuôi là được, tôi sẽ không thất vọng. Nhưng anh không nói bản thân không thích, còn chủ động cung cấp điều kiện cho tôi, có lẽ tôi sẽ nghĩ anh thích, kết quả sau khi nuôi dưỡng thì hai người đều sẽ không vui vẻ.”
“Có việc cứ nói thẳng, chung sống giao tiếp hài hòa quan trọng nhất, tôi cũng không cần anh nhường tôi, hiểu chưa?” Sở Ngọc nói.
Thời Tranh giật mình: “... Được, tôi đã biết.”
Một hồi sau Thời Tranh không nhịn được biện giải cho bản thân: “Thực ra tôi không ghét sư tử...”
Sở Ngọc cắt ngang: “Vậy anh thích không?”
Thời Tranh: “...”
Sở Ngọc lập tức lộ ra biểu tình thấy chưa, nghĩ nghĩ vẫn chủ động trấn an anh: “Dù nói thế nào thì món quà anh chuẩn bị cho tôi rất tuyệt, tôi rất bất ngờ.”
Thời Tranh nghe vậy sắc mặt lập tức dịu dàng hơn nhiều: “Ừ, mai là cậu có thể gặp bọn nó.”
“Mai?” Sở Ngọc ngạc nhiên: “Không phải anh nói phải ở ít nhất là một tuần sao?” Giờ chưa tới năm ngày mà.
Thời Tranh: “Giải quyết xong sớm.” Bởi vì không được thấy Sở Ngọc, mấy ngày nay anh vô cùng dễ bực bội, tính tình càng lúc càng tệ, lúc đàm phán những người khác đàng hoàng từ lúc nào không hay, vì vậy tiến độ nhanh không ít.
“A... vậy rất tốt, mai mấy giờ anh về tới?” Sở Ngọc bên ngoài vui vẻ, trong lòng lại hoảng. Thời Tranh tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu quà tặng như vậy, nhưng quà cậu nói muốn cho đối phương lại chưa có xuất hiện!
Thời Tranh không phát hiện lòng Sở Ngọc đang hoảng, nói: “Khoảng hai giờ chiều sẽ tới.”
Vậy còn tốt, thời gian vẫn dư dả! Sở Ngọc thở phào nhẹ nhõm, đang định thảo luận về chuyện sắp xếp cho sư tử nhỏ, một vị khách không mời mà tới đột nhiên xông tới trước mặt cậu.
“Sở Ngọc? Thật sự là mày?” Một thanh niên dáng vẻ cà lơ phất phơ chạy đến bên cạnh bàn Sở Ngọc, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu, vừa kinh ngạc vừa khinh bỉ nói: “Mày thật sự vì muốn kéo A Trạch về mà cố ý đi sửa tạo hình cho bớt quê mùa?”