Sở Ngọc không thể nào tin được, cậu nhớ lại những gì tiểu thuyết đã miêu tả về nhân vật cha nuôi, càng nhớ càng thấy không đúng.
Theo nội dung trong truyện thì cha nuôi chính là gia chủ gia tộc Thời giàu có quyền thế, nhưng bởi vì cơ thể suy yếu lại mắc bệnh kín không thể có con nên đã nhận nuôi Thời Húc Trạch mồ côi thuộc dòng thứ gia tộc Thời.
Lúc Thời Húc Trạch được nhận nuôi cũng đã 14 tuổi, cha nuôi cũng chỉ lớn hơn gã mười tuổi, hai người như vậy đột nhiên trở thành cha con đương nhiên lúc chung sống sẽ cảm thấy khó xử lúng túng, tình cảm cũng không tốt.
Lúc mới đầu cha nuôi cũng coi như cố gắng bồi dưỡng nam chính hết lòng hết sức nhưng sau khi gã trưởng thành, tình huống cơ thể của cha nuôi cũng dần xấu đi phải từ từ chuyển giao quyền lực trong tay cho nam chính.
Nam chính làm rất tốt việc của mình sau khi tiếp nhận quản lý công ty Thời gia, cha nuôi ngày càng suy yếu không cam lòng sinh ra lòng ghen tỵ với nam chính, không chỉ không cho nam chính chút cổ phần mà còn tính toán kiểm soát gã trong lòng bàn tay.
Dần dần nam chính cũng có xích mích với cha nuôi, lúc cha nuôi bắt nam chính liên hôn với người khác, nam chính mới biết thì ra cha nuôi vẫn luôn thử thụ tinh nhân tạo muốn tước đoạt quyền thừa kế của gã, hai người hoàn toàn xé rách mặt bắt đầu tranh đấu gay gắt.
Đương nhiên cuối cùng nam chính là người chiến thắng, cơ thể cha nuôi ngày càng kém còn bị nam chính cướp đi chức gia chủ, nằm trong viện dưỡng lão không bao lâu cũng đi xa.
Sở Ngọc cố gắng đè hình ảnh người đàn ông kia lên hình ảnh cha nuôi phản diện nhiều bệnh, nhưng dù có thế nào cũng không thấy phù hợp.
Chưa nói tới người đàn ông không giống như là người có dáng vẻ yếu ớt, Sở Ngọc càng khó hiểu, chẳng lẽ 4 tiếng bị người đàn ông kia lăn qua lăn lại là giả?
Chẳng lẽ bệnh kín ở thế giới này là làm rất lâu? Sở Ngọc không nhịn được mà hoài nghi đời người.
Tuy cảm thấy không phù hợp nhưng Sở Ngọc nghĩ nghĩ lại thấy khả năng Thời Tranh trùng tên cha nuôi nam chính rất nhỏ.
Căn phòng chói mù mắt đó vừa nhìn qua là biết dành riêng cho người đàn ông, mà khách sạn Thịnh Hằng lại chính là sản nghiệp của nhà công cặn bã - gia tộc Thời. Có phòng riêng cao cấp trong khách sạn gia tộc Thời, tên trùng với tên cha nuôi nam chính, nếu như không phải là cha nuôi vậy có thể là ai?
Sở Ngọc rối rắm hồi lâu đột nhiên nhớ tới cậu có thể lên mạng tìm. Cha nuôi nam chính giờ vẫn còn là gia chủ kiêm chủ tịch tập đoàn gia tộc Thời, rất có thể trên mạng sẽ có ảnh, nhìn là biết chứ gì.
Tìm một hồi, Sở Ngọc phát hiện người đàn ông cậu ngủ thật sự chính là chủ tịch tập đoàn gia tộc Thời, hơn nữa không chỉ có ảnh chụp và thành tựu đối phương đạt được mà còn có không ít lời bình luận về anh.
Người đàn ông có tiền có sắc có sự nghiệp thu được một nhóm fan, còn dựa vào thẩm mỹ sang quý lại đặc biệt thu được một đống sa điêu (?) trên mạng, hơn nữa còn nằm trên đầu sống ngọn gió bởi vì sống độc thân không có hoa cỏ bên ngoài, lúc hơn hai mươi tuổi còn nhận nuôi một đứa con trai làm quần chúng ăn dưa suy đoán anh “mắc bệnh khó nói“.
Sở Ngọc đọc mấy bài post thảo luận về “khả năng tình dục” của Thời Tranh liền nhịn không được trả lời ở trong lòng: Theo như tôi tự trải nghiệm, nếu anh ấy thật sự có bệnh kín chính là loại có thể làm không thể sinh.
Sở Ngọc cũng không biết mình đã vô tình dựng cờ(?), sau khi xác định đối tượng 419 của mình chính là cha nuôi nam chính xong, cậu đã bắt đầu lo lắng không biết có nên tiếp tục tiếp xúc với đối phương không.
Cậu để lại số điện thoại cho người đàn ông đương nhiên là vì muốn tiếp xúc với người ta, nhưng Sở Ngọc đã quyết định tránh toàn bộ chuyện có liên quan tới nam chính công. Nếu Thời Tranh là cha nuôi công cặn bã, chắc chắn không thể không có liên quan gì tới gã. Hơn nữa nếu theo tình tiết truyện thì kết cục cha nuôi phản diện xui xẻo này vô cùng thảm, lỡ cậu và đối phương ở bên nhau xuất hiện xui xẻo buff x 2 là khổ.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Sở Ngọc nhìn hai câu ngắn ngủi Thời Tranh gửi tới vẫn là “hừ” một tiếng rồi trả lời đối phương...
[Được]
Dựa vào cái gì cậu phải bỏ qua một đối tượng chất lượng tốt vì tên công cặn bã? Sở Ngọc nghĩ thầm, kẻ thù của kẻ thù là bạn, cậu và Thời Tranh coi như là cùng một chiến tuyến, cùng lắm thì nghĩ cách giúp Thời Tranh giết gã là được. Dù sao cũng chưa chắc công cặn bã có ánh sáng nhân vật chính, nhưng cậu lại có kịch bản.
Tuy thẩm mỹ của Thời Tranh không quá tốt nhưng dung mạo và dáng người thật sự là không thể xoi mói, còn ở trên giường vô cùng hợp cậu, đối với Sở Ngọc mà nói quả thực chính là miếng thịt ngon sau nhiều năm ăn chay, cậu sẽ không vứt bỏ chỉ vì sợ hãi cái gọi là “số phận“.
Hơn nữa nhìn tin nhắn gửi tới, Sở Ngọc cảm thấy ít nhất nhân vật phản diện “cay nghiệt ghen tỵ” trong tiểu thuyết rất tốt với cậu. Không chỉ cho mình số riêng để cậu có thể liên lạc bất cứ lúc nào mà còn giải quyết luôn tên bỏ thuốc cậu.
Sở Ngọc còn đang lo lắng đối phương sẽ tới gây chuyện, không nghĩ tới Thời Tranh đã giải quyết trước một bước, còn rất săn sóc nói tên đó muốn xin lỗi và bồi thường cho cậu.
Phải biết lúc công cặn bã trả thù cũng không nghĩ tới suy nghĩ của chủ cũ, hoàn toàn chỉ là trút giận chuyện đối phương đội nón xanh cho mình mà thôi, báo thù cho chủ cũ chỉ là thuận tiện, đã vậy còn mượn lí do đó tẩy trắng hành vi cưỡng hiếp của gã.
So sánh hai bên đương nhiên Thời Tranh hợp mắt hơn nhiều.
Sở Ngọc mới trả lời xong, bên kia đã gọi tới.
Thời Tranh: Cậu muốn hắn xin lỗi trực tiếp hay bằng văn bản?
Sở Ngọc giật mình, ngập ngừng trả lời: Cả hai được không?
Vừa làm mất mặt vừa nắm nhược điểm trong tay là tốt nhất, còn có thể nhân cơ hội thưởng thức gương mặt và dáng người của Thời Tranh.
Thời Tranh: Được.
Thời Tranh: Sáng mai cậu có rảnh không?
Sở Ngọc: Có.
Thời Tranh: Vậy sáng mai gặp ở bệnh viện An Hoa. Cần tôi tới đón cậu không?
Sở Ngọc: Không cần, tôi đi tàu điện ngầm tới.
Thời Tranh: Tốt.
Sở Ngọc: Vậy mai gặp ^_^
Thời Tranh: ... Mai gặp
Phát hiện không biết nói gì tiếp nữa, Thời Trạch nhìn lịch sử trò chuyện của hai người, nhiệt độ trong mắt đột nhiên giảm xuống.
Trợ lý Hà Dược đã chịu đựng lâu năm cảm nhận được khí lạnh từ trên người anh, cẩn thận hỏi: “Ông chủ, còn có chuyện gì sao?”
Sau khi xử lý chuyện diễm ngộ của ông chủ, hắn vẫn bận từ tối qua tới giờ, mắt kính cũng suýt rơi nhiều lần.
Ông chủ bị đồn “mắc bệnh kín” vậy mà theo người ta tình một đêm, tựa hồ còn là vừa gặp đã yêu, này còn chưa tính, sau khi hắn nhận mệnh đi tra xem đối tượng tình một đêm này là ai lại không ngờ tới lại biết thêm chuyện vô cùng kích thích...
Người có thể làm ông chủ cấm dục của họ phá giới còn luôn nhớ nhung vậy mà lại là người tình bé nhỏ do con nuôi ông chủ - Thời Húc Trạch bao nuôi.
Tuy nói là cha nuôi, ông chủ cũng chỉ lớn hơn thiếu gia Thời kia 12 tuổi, nhưng dù sao có quan hệ cha con trên danh nghĩa đặt đó, làm tròn lên không phải tương đương ông chủ đã làm với con dâu sao?
Dưa này mà thả ra ngoài đảm bảo cư dân mạng sẽ ăn ngọt tới muốn mạng, nhưng đối với Hà Dược là gặp tội. Đúng là rất kích thích, nhưng nghĩ lại phản ứng sau khi ông chủ biết, Hà Dược không khỏi cảm thấy chua xót.
Chẳng lẽ ông chủ và Thời Húc Trạch thật sự không phải người nhà thì không tiến vào một nhà sao? Sao lại vừa vặn đụng phải một người được chứ?
Cũng không biết là Thời Húc Trạch có người tình bé nhỏ bị cha nuôi ngủ thảm, hay là Thời Tranh sau khi ngủ xong lại phát hiện đối phương cư nhiên là người tình nhỏ của con trai nuôi mình thảm hơn... Nếu sau này hai người cùng nhau tranh đoạt có lẽ sẽ còn phiến toái hơn nhiều...
Hà Dược phun tào ở trong lòng, chỉ là tin tức tra được càng nhiều thái độ của hắn cũng dần thay đổi.
Xem ra Thời Húc Trạch không đối tốt với người tình lắm, một tên tùy tùng của gã cũng dám bỏ thuốc Sở Ngọc, có thể thấy được gã không có coi trọng cậu. Hơn nữa dung mạo Sở Ngọc còn giống vị kia của nhà Đào, đây không phải coi người ta là thế thân sao?
Dù sao cũng là bao nuôi, làm thế thân cũng không có gì, nhưng dựa theo tin tức hắn tìm được thì sau khi Sở Ngọc đi theo gã cũng sống không tốt, có lẽ Thời Húc Trạch không chu cấp tiền.
So ra ông chủ lần đầu gặp Sở Ngọc đã rung động, Vạn Tuế ra hoa, thậm chí còn không quan tâm vàng của mình. Nếu ông chủ không để ý tới chuyện Sở Ngọc bị Thời Húc Trạch bao nuôi, sau này chắc chắn Thời Húc Trạch sẽ không đoạt lại ông chủ của họ.
....
Thời Tranh ngủ quá muộn nên lúc tỉnh lại đã không thấy Sở Ngọc đâu. Anh vừa nhíu mày lại phát hiện tờ giấy Sở Ngọc viết, khí lạnh trên người lập tức tản đi.
Mãi tới khi thấy tài liệu về Sở Ngọc do Hà Dược đưa tới, sắc mặt Thời Tranh mới lần nữa đen xuống.
Chỉ là những gì tra được trong một đêm cũng không chi tiết, như tình cảnh tồi tệ hiện tại của chủ cũ vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy, Thời Tranh chỉ nhìn lướt qua, cơn tức liền dâng trào.
Sau đó anh lại đọc tới chuyện Thời Húc Trạch bao nuôi Sở Ngọc, coi cậu là thế thân, trong chớp mắt cả người cứng đờ, sau đó khí lạnh cũng phóng ra bốn phía, dường như trong mắt xuất hiện bão tố.
Lúc đó Hà Dược cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, tránh bị vạ lây.
Thời Tranh cố gắng bình tĩnh kìm nén cảm xúc hỗn loạn, cau mày hỏi: “Cậu ấy đi theo Thời Húc Trạch... là vì thiếu tiền?” Chỉ là Thời Tranh cảm thấy Sở Ngọc anh đã gặp tối qua không giống như là người sẽ coi trọng con trai nuôi kia của anh.
“Có lẽ vậy... Nhà cậu Sở quả thật rất nghèo.” Hà Dược cẩn thận trả lời: “Nhưng chắc thiếu gia không đưa cho cậu Sở bao nhiêu.”
“A...” Thời Tranh cười lạnh lại lướt qua tài liệu, nói: “Không phải Đào Tư Dịch kia kém xa Sở Ngọc sao... Vậy mà nó vẫn còn nhớ mãi không quên?”
“... Ách, vâng! Là kém xa, ánh mắt thiếu gia thật sự quá tệ.” Hà Dược trái lương tâm nói.
Dù sao hắn cũng chưa từng gặp Sở Ngọc, hình ảnh trong camera cũng không rõ, hắn chỉ mới xem qua mấy bức ảnh dáng vẻ quê mùa của chủ cũ thôi. Thực sự là nhìn qua mấy bức ảnh này cũng nhìn không ra dung mạo của cậu ấy tốt hơn Đào Tư Dịch sống trong nhung lụa cỡ nào...
“Nếu cậu ấy thiếu tiền...” Thời Tranh nhanh chóng nghĩ tới điều gì đó, nói: “Tên Mã Bân đã nói thật rồi đúng không? Kêu hắn ngoại trừ nhận sai ra còn phải bồi thường cho Sở Ngọc một khoản.”
Hà Dược nghe vậy liền bất ngờ, hắn còn tưởng dù ông chủ không tức Sở Ngọc vì chuyện bao nuôi, nhưng ít nhất sau này sẽ tự mình bao nuôi, không ngờ Thời Tranh lại dùng cách thức vòng vèo vậy đưa tiền, một chút cũng không có ý tứ đứng trên thế cao cao tại thượng.
Chẳng lẽ cấm dục nhiều năm một tối trúng chiêu liền trở thành tình thánh? Hà Dược cảm thán trong lòng lại nghe Thời Tranh nói tiếp: “Ngoài ra tìm cho tôi loại hợp đồng đó...” Thời Tranh ngập ngừng, mặt không đổi sắc nói: “Không cần quá phức tạp.”
... Cái gì gọi là loại hợp đồng đó?
Hà Dược vừa định hỏi mới phản ứng lại, trong lòng đột nhiên nói không nên lời. Mệt hắn cảm thấy ông chủ là người chính trực không chơi trò bao nuôi này, ai ngờ một giây sau đã bị vã mặt bốp bốp.
“Vâng, tôi đã biết.” Hà Dược cẩn thận trả lời, không lâu lắm đã xử lý xong.
Thời Tranh cất hợp đồng đi, anh tìm từ nửa ngày cuối cùng mới nhắn tin cho Sở Ngọc.
Dù không có chút lời nói chào hỏi dịu dàng, nhưng Thời Tranh vẫn cảm thấy lần trò chuyện này với Sở Ngọc rất thành công, ít nhất họ có thể gặp lại vào sáng mai.
Hà Dược bận rộn hơn mười tiếng rốt cuộc có thể tạm thời nghỉ ngơi, thở phào nhẹ nhõm, chỉ là xuất phát từ tinh thần chuyên nghiệp, hắn vẫn chủ động hỏi ra: “Ông chủ, bên thiếu gia Thời... có cần nói gì không?”
Thời Tranh lập tức đen mặt, lạnh nhạt nói: “Kêu nó lo tập trung quản lý công ty đi, sau này khôn lên ít lui tới với loại người như Mã Bân, bớt làm mấy chuyện lung tung đi. Những thứ khác không cần nói.”
Hà Dược: “Vâng, ông chủ.”
“Đúng rồi...” Thời Tranh đột nhiên nhớ tới gì đó, nhíu mày nói: “Mai chọn cho tôi một bộ quần áo đơn giản.”
Hà Dược hết hồn.
Rốt cuộc ông chủ cũng nhận ra thẩm mỹ giàu sang của anh vượt qua phạm vi tiếp nhận của người bình thường rồi sao?