Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con

Chương 5: Chương 5




Buổi tối Sở Ngọc về trường của chủ cũ, tìm được ký túc xá ở tạm một đoạn thời gian.

Lúc cậu đẩy cửa đi vào, ba người còn lại trong ký túc xá đều nhìn về phía cậu, vẻ mặt hoặc là không kiên nhẫn hoặc là trào phúng. Nhưng sau khi thấy rõ Sở Ngọc, sắc mặt ba người lập tức biến thành kinh ngạc.

“Sở... Ngọc?” Quách Minh đứng gần cậu nhất bất giác chần chờ, gần như không tin nổi đây chính là bạn cùng phòng đã ở chung với họ mấy năm.

Du Hi là người ghét chủ cũ nhất, thấy vậy còn sốc hơn. Chỉ là tuy khó tin nhưng nhìn cẩn thận vẫn có thể nhìn ra đây chính là Sở Ngọc, chỉ là sau khi thay đổi kiểu tóc đột nhiên trở nên đẹp hơn nhiều mà thôi.

Du Hi nhận ra được điểm này lập tức khó chịu, hắn nhịn không được mà mỉa mai: “Một ngày một đêm không về ký túc xá, cậu đi làm mấy chuyện đáng xấu hổ không muốn ai biết đúng không?”Sở Ngọc cũng lười trả lời, cậu đi tới bàn và giường của mình.

Quả nhiên, trên bàn ghế có nước, mền vừa ướt vừa dính màu gì dính dính, như bị đổ nước uống lên.

Sở Ngọc nhíu mi lạnh lùng hỏi Du Hi: “Ai làm?”

Du Hi bị gương mặt lạnh lẽo của Sở Ngọc làm cho vừa kinh hãi vừa bất ngờ cậu ta không nhẫn nhục chịu đựng như trước, nhưng vẫn cười lạnh ngang nhiên nói: “Hỏi tôi làm gì, tôi không biết.”

Sở Ngọc nhìn ánh mắt Quách Minh xoay chuyển nhanh chóng, lại nhìn vẻ mặt Hạng Gia Minh làm như mọi chuyện không liên quan tới mình, kiên nhẫn hỏi lần nữa: “Cho nên các cậu không biết là ai làm?”

Hạng Gia Minh không để ý tới cậu mở game chơi, Quách Minh còn cười nói: “Đúng vậy, bọn tôi thật sự không biết.”

Trong phòng chỉ có họ, lúc họ không ở đây những người khác cũng không vào được, nói không biết quả thật là trợn mắt nói dối.

Chỉ là Sở Ngọc cũng đã sớm đoán được kết quả như vậy nên cũng không thất vọng, nghe vậy cũng chỉ gật đầu lạnh nhạt nói: “Được, tôi biết rồi. Xem ra 80% người làm ra chuyện này không phải là người sống mà là quỷ.”

Thực ra Sở Ngọc đã xem qua trí nhớ của chủ cũ cũng đoán được ai là người làm. Tình cảnh chủ cũ ở trong trường không tốt hơn phân nửa chính là bạn cùng phòng Du Hi ban tặng.

Gia cảnh Du Hi tốt, bản thân là phú nhị đại còn ghét bỏ chủ cũ nghèo khổ nên đã dẫn đầu cô lập cậu trong ký túc xá. Quách Minh thấy Du Hi có tiền liền ôm chặt chân thúi của hắn, thành lập một nhóm nhỏ với hai người khác trong lớp khinh bỉ chủ cũ.

Thật ra Hạng Gia Minh không có gia nhập với họ nhưng cũng thờ ơ lạnh nhạt chủ cũ, hắn không muốn đắc tội nhóm người Du Hi nên càng không thể nói chuyện cho chủ cũ.

Chuyện chủ cũ và Thời Húc Trạch “quen nhau” cũng là Du Hi phát hiện rồi truyền ra ngoài, sau đó nhóm Du Hi bắt đầu bắt nạt cậu không chút kiêng kỵ, lén lảm bẩn phá hoại đồ cậu để trong ký túc cũng là chuyện cơm bữa. Sau khi chủ cũ cố gắng nói đạo lý với người khác và giảng viên cố vấn (1) không có kết quả, cậu cũng chỉ có thể cố gắng bỏ hết đồ đạc trong ngăn kéo khóa lại. Nhưng chăn đệm trên giường lại không thể cất, chỉ có thể gặp họa.

Tuy nhóm Du Hi không thừa nhận là họ làm nhưng ngay cả chủ cũ cũng biết thì dù không phải bản thân Du Hi ra tay, hắn cũng là bao che cho người khác thậm chí hắn chính là kẻ chủ mưu, chỉ là khổ nổi không có bằng chứng.

Giảng viên cố vấn cũng nghiêng về Du Hi vừa giàu vừa có nhiều mối quan hệ, ba phải nói Du Hi không giống như là người sẽ làm loại chuyện như vậy, còn chủ cũ không có gia cảnh, những người khác cũng không muốn ở chung với cậu nên không thể đổi ký xúc xá.

Không nghi ngờ chút nào, chuyện lần này cũng là do Du Hi và Quách Minh làm ra, quả nhiên sau khi nghe Sở Ngọc nói, sắc mặt hai người lập tức đổi, chỉ là Du Hi đã nhanh chóng chế nhạo: “Cậu bị quỷ tìm tới cửa nhất định là đã làm không ít chuyện trái lương tâm đúng không?”

“Cũng không chắc.” Sở Ngọc thản nhiên nói: “Không chừng con quỷ này là người thân của cậu đấy.”

“Cậu! Cậu có ý gì hả?” Từ trước tới giờ Du Hi chưa từng bị Sở Ngọc nói như vậy bao giờ, vừa tức vừa hoảng hốt, nhất thời không biết đáp trả như thế nào. Quách Minh cũng trợn mắt cố ý nói:

“Sở Ngọc, ý cậu là Du Hi làm?”

Sở Ngọc sớm có tính toán với đám người này, hơn nữa tối qua cậu bị dày vò hơn nửa đêm, sáng hôm nay phải tiêu hóa chuyện xuyên qua, lại đi ra ngoài vẽ tranh cả ngày. Cả thân xác và tinh thần hiện tại vô cùng mỏi mệt, giờ cậu thật sự lười phản ứng với họ.

Du Hi cố gắng giễu cợt Sở Ngọc mấy lần nhưng không nhận được ánh mắt của đối phương. Càng mấu chốt hơn chính là Sở Ngọc không chỉ phớt lờ hắn, còn không yếu đuối sợ hãi rụt rè như trước nữa, trái lại còn khinh thường không thèm nhìn tới hắn, làm dáng vẻ hơn người và cảm giác ưu việt của Du Hi khi đối mặt với Sở Ngọc lập tức không còn, hô hấp vô cùng lợi hại.

Thấy Sở Ngọc không có phản ứng gì, Du Hi nhịn không được muốn ra tay nên định đi về phía cậu. Kết quả hắn mới vừa động, giẻ lau đang lau bàn trong tay Sở Ngọc đột nhiên bay đi, đáp chính xác lên mặt Du Hi.

Giẻ lau bẩn thỉu dính nước, có lẽ là vì bay nhanh nên dính chặt trên mặt Du Hi như là một cái “mặt nạ dày”, mặt to mũi to thể hiện ra vô cùng buồn cười.

“Phụt...” Hạng Gia Minh vẫn luôn coi chuyện không liên quan tới mình nhịn không được bật cười ra tiếng, sau đó vội vàng im lặng dời ánh mắt. Quách Minh nhìn một màn này lại ngây người chưa hoàn hồn kịp.

Du Hi làm người trong cuộc cứng ngắc một hồi mới cầm giẻ lau trên mặt đi, ghét bỏ “phụt phụt” mấy cái, tức giận trừng Sở Ngọc: “Mày làm đéo gì thế hả?”

“A, tay trơn.” Mặt Sở Ngọc không biến sắc, xin lỗi qua loa: “Xin lỗi.”

Bộ dạng này của Sở Ngọc làm Du Hi tức mà không có chỗ trút ra, chỉ có thể há mồm chửi rủa: “Sở Ngọc, mày còn muốn sống không hả? Còn dám làm vậy với tao?!”

“Đã nói là tay trơn cậu kích động cái gì?” Sở Ngọc thờ ơ nói: “Có thể trả khăn lại cho tôi không?

Tôi còn chưa lau xong.”

“Mẹ nó...” Du Hi tức tới suýt nữa nội thương, tức giận ném khăn lau trong tay về phía Sở Ngọc: “Được! Bố mày trả cho mày!”

Du Hi ném khăn lau bay thẳng về phía Sở Ngọc nhưng chưa kịp trúng mục tiêu đã thấy Sở Ngọc nhẹ nhàng giơ tay, sau đó “bốp” một tiếng, khăn lau lại bị bắn lên mặt Du Hi, trải đều thành “mặt nạ“.

“A, xin lỗi, là phản xạ có điều kiện.” Sở Ngọc cong cong môi: “Đề nghị lần sau cậu dùng cách bình thường đưa cho tôi, không thì tôi sẽ lại phản xạ có điều kiện.”

Quách Minh và Hạng Gia Minh đang xem: “...”

Du Hi thở hổn hển: “...”

Tuy không dám tin nhưng ba người đều nghe rõ ý uy hiếp trong câu nói của Sở Ngọc mà giật mình.

Lần đầu thì thôi*, nhưng mới vừa rồi Du Hi đột nhiên ném khăn vậy mà Sở Ngọc có thể đánh trả lại mặt Du Hi trong chớp mắt... Có thể thấy thân thủ vô cùng tốt, ai có thể ngờ tới người mà ai cũng có thể bắt nạt lại có một tay như vậy. Ba người lập tức bị dọa sợ.

*Lần Sở Ngọc ném vào mặt Du Hi

Tuy Du Hi thở hổn hển nhưng thực sự không muốn lại bị khăn lau làm bẩn mặt nữa, nhìn dáng vẻ Sở Ngọc bình tĩnh lại ẩn giấu sự uy hiếp, hắn chỉ có thể nén giận đưa khăn lau cho cậu chứ không tiếp tục gây sự nữa.

“Hừ! Cho mày vui vẻ chút, mai tao sẽ tìm người tới dạy dỗ mày!” Du Hi căm hận nghĩ.

Sở Ngọc dạy dỗ Du Hi xong tâm trạng liền thoải mái hơn, cậu dọn xong bàn ghế rồi cầm đồ từ trong ngăn kéo ra đi vào phòng tắm, định nghỉ ngơi sớm chút.

Cũng may chăn dính không nhiều nước, cũng không thấm xuống đệm, dù sau hiện tại đã đầu hè, Sở Ngọc ném chăn ướt lên bàn rồi đổi cái chăn mỏng dùng cho mùa hè, trước dùng đỡ.

Sáng hôm sau Sở Ngọc đã rời giường ăn sáng xong liền đi tới bệnh viện An Hoa, trên đường đi nhắn tin cho Thời Tranh.

Sở Ngọc: Tôi sắp tới rồi, phòng nào vậy?

Thời Tranh: Tôi đợi cậu ở cửa bệnh viện.

Sở Ngọc: Ok.

Bệnh viện An Hoa là một bệnh viện tư nhân cao cấp, cửa vào được xây dựng vô cùng khí thế, ra vào cũng phần lớn là xe sang. Sở Ngọc tới nơi lập tức đi tìm người sáng chói lóa nhất trong đám người, kết quả tìm được người rồi nhưng Sở Ngọc kinh ngạc phát hiện hôm nay đối phương vậy mà không có chút lấp lánh.

Từ đầu tới chân không có vàng bạc châu báu, Thời Tranh chỉ mặc một bộ tây trang đơn giản màu đen, vô cùng điệu thấp, nhưng vẫn là nhân vật trung tâm trong mắt người khác. Tuy tây trang đơn giản nhưng thật ra không đơn giản, cắt may vô cùng khéo léo thể hiện ra hoàn toàn dáng người hoàn mỹ của người đàn ông. Áo sơmi tuy có vẻ điệu thấp nhưng sang trọng làm nổi bật màu da màu lúa mì vô cùng gợi cảm, như cây phát hormone di động.

Đầu tiên Sở Ngọc kinh ngạc trợn trừng mắt sau đó nhịn không được mà thưởng thức đối phương hồi lâu, nghĩ thầm đối phương không hổ là người đã thông qua giám định thẩm mỹ của cậu, trước khi mặc như vậy đã trông rất đẹp, nhưng sau khi thay quần áo bình thường lập tức đẹp trai hơn rất nhiều.

Không ngờ tới Thời Tranh thực ra cũng nghĩ vậy.

Một ngày không gặp Sở Ngọc, đối phương càng trở nên chói mắt. Lúc nhìn thấy cậu, Thời Tranh phát hiện cảm giác buồn bực trước đó lập tức biến mất không còn, trái tim đập ầm ĩ trong lồng ngực một lần nữa.

Hà Dược bên cạnh còn kinh ngạc hơn, tuy trước đó hắn từng xem ảnh nhưng Sở Ngọc xuất hiện trước mắt và người trong hình quả thực như hai người khác nhau, mặc dù Hà Dược đã từng gặp rất nhiều tuấn nam mỹ nữ lại không thể không thừa nhận Sở Ngọc dường như có loại khí chất vô cùng hấp dẫn người khác.

Tương phản so với trong tài liệu vô cùng to lớn, Hà Dược tò mò nhìn chằm chằm đối phương hồi lâu, cho tới khi ánh mắt bị bóng lưng Thời Tranh ngăn cản...

Hà Dược: “...” Hà Dược nhận ra gì đó vội vàng thành thật cúi đầu.

“Anh chờ lâu chưa?” Sở Ngọc đi tới trước mặt Thời Tranh, chào hỏi rồi nhìn qua Hà Dược: “Đây là?”

Hà Dược nhanh chóng chủ động giới thiệu, không dám bắt tay người ta nên chỉ cười nói: “Chào cậu Sở, tôi là Hà Dược là trợ lý của Thời tổng.”

“Chào trợ lý Hà.” Sở Ngọc cười cười nói: “Giờ vào trong sao? Bên ngoài rất nắng.”

Thời Tranh nhanh chóng dẫn Sở Ngọc tới gặp Mã Bân “hy vọng” có thể xin lỗi và bồi thường cho Sở Ngọc.

Dáng vẻ của đối phương vẫn còn rất thê thảm, vết bầm trên mặt qua một ngày còn sưng nghiêm trọng hơn. Xương sườn cũng bị gãy, những chỗ khác vừa đụng là đau, nằm trên giường không thể động đậy.

Không biết có phải là bị đánh ra bóng ma tâm lý không, Mã Bân vừa thấy Sở Ngọc và Thời Tranh vào lập tức sợ run cầm cập. Lại nhìn thấy Hà Dược phía sau hai người họ, hắn lập tức run rẩy còn ghê hơn.

“Cậu Mã Bân, cậu nói muốn xin lỗi và bồi thường cho người bị hại, hiện tại cậu Sở đã đến, cậu có thể bắt đầu.” Hà Dược mỉm cười nói với Mã Bân.

Mã Bân lập tức nhớ lại lúc mình mới tỉnh đã bị đối phương thẩm vấn, bởi vì không chịu phối hợp nên bị bác sĩ ở đây cố ý lăn qua lăn lại, bôi thuốc cho hắn cũng dùng sức rất mạnh, sau đó lại bị đối phương đe dọa tới khóc lóc.

Mã Bân bị hành hạ tới mềm thật sự hối hận, hối hận tại sao mình lại luẩn quẩn trong lòng đi trêu chọc Sở Ngọc, kết quả là chơi bản thân tới thảm như vậy. Ai có thể ngờ tới Sở Ngọc đã trúng thuốc có thể đánh hắn gãy xương, không có thiếu gia Thời làm chỗ dựa lại có thể làm Thời Tranh ra mặt cho cậu.

Rốt cuộc vì sao trước đó cậu ta lại điệu thấp nhẫn nhịn như vậy! Nếu sớm biết đối phương có thể mời tới gia chủ gia tộc Thời, dù có ăn gan hùm mật gấu mình cũng không dám đánh chủ ý lên cậu ta!

Hiện tại bồi thường xin lỗi Sở Ngọc thì thôi, lỡ Thời Tranh vẫn không chịu buông tha hắn, trời lạnh rồi để Mã thị phá sản đi... đó mới là bi kịch thật sự.

Mã Bân càng hối hận, vì tránh trời lạnh rồi để Mã thị phá sản đi, đương nhiên nói xin lỗi với Sở Ngọc vô cùng chân thành, suýt nữa giàn giụa nước mắt hợp với gương mặt sưng tấy bầm tím, miễn bàn có bao nhiêu khó coi.

Cuối cùng vẫn là Sở Ngọc ghét bỏ hình ảnh quá cay mắt liền cắt ngang: “Được rồi, cứ như vậy đi.

Tôi sẽ không truy cứu chuyện này.”

“Nhưng tốt hơn hết cậu đừng có làm những chuyển bẩn thỉu như vậy nữa, lần sau sẽ không có người dễ nói chuyện như tôi đâu.”

Mã Bân bị Sở Ngọc “dễ nói chuyện” đánh toàn thân đầy vết thương: “...”

Hắn hít hít mũi cẩn thận nhìn sắc mặt lạnh lẽo và đáng sợ của Thời Tranh rồi nói: “Ngài yên tâm, sau này ta chắc chắn sẽ không dám nữa.”

1) Giáo viên chủ nhiệm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.