Mã Bân khắc sâu tự kiểm điểm bản thân, bồi thường cho cậu 350.000.000 và viết một tờ giấy xin lỗi dài hai nghìn từ.
Sở Ngọc nhận thẻ và giấy xin lỗi, sau khi Thời Tranh rời khỏi bệnh viện liền đưa thẻ cho cậu: “Không công không nhận lộc, tôi biết cậu ta muốn xin lỗi và bồi thường cho tôi chắc chắn là vì mặt mũi của anh, xin lỗi về tôi, tấm thẻ anh lấy đi.”
Thời Tranh ngẩn ra, vừa muốn từ chối thì điện thoại của Sở Ngọc đột nhiên reo lên.
Sở Ngọc nhìn điện thoại, hai chữ lớn xuất hiện - Húc Trạch.
Thời Tranh: “...”
Cậu không có chú ý trong chớp mắt đó Thời Tranh mất tự nhiên, Sở Ngọc nhíu mày trực tiếp cúp điện thoại, thuận tiện kéo vào danh sách đen, sau đó hời hợt bỏ điện thoại vào trong túi như chưa có gì xảy ra, ngẩng đầu tiếp tục nói chuyện với Thời Tranh: “Tôi biết anh chắc chắn không thiếu 350.000.000 này, nhưng tôi cầm cũng không hợp.”
Thấy Sở Ngọc kéo Thời Húc Tranh vào danh sách đen, trong lòng Thời Tranh có vô số suy nghĩ nghe vậy nhịn không được hỏi: “... Cậu không thiếu tiền?”
“Thiếu nha.” Sở Ngọc cười cười: “Chỉ là anh đã giúp tôi rất nhiều, nếu lấy tiền tôi thực sự ngượng ngùng.”
Thời Tranh cau mày: “Cậu là người bị hại, tiền bồi thường đương nhiên phải cho cậu.”
“Có phải chỉ một lời xin lỗi và bồi thường nên cậu không hài lòng?” Thời Tranh hơi dừng rồi nói tiếp: “Nếu cậu muốn báo cảnh sát bắt hắn cũng không thành vấn đề.”
Sở Ngọc giật mình, sau đó không khỏi buồn cười: “Không có, anh suy nghĩ nhiều rồi. Tình huống này báo cho cảnh sát thì hắn cũng không bị xử phạt gì, kết quả hiện tại là tốt nhất. Tôi thật sự cảm ơn anh, không có than phiền gì.”
Mã Bân bỏ thuốc muốn cưỡng hiếp chủ cũ đã vi phạm pháp luật nghiên trọng, nhưng sau khi Sở Ngọc xuyên qua, Mã Bân chưa thực hiện được còn bị cậu đánh cho một trận, Sở Ngọc cũng không đến phòng xét nghiệm giữ lại chứng cớ chứng mình bị bỏ thuốc, dù báo cảnh sát cũng khó định tội cho đối phương. Dù định tội, dựa theo tình huống mới nghĩ chứ chưa đạt được và Sở Ngọc đã đánh người tới gãy xương, có lẽ xử cũng không nặng. Hơn nữa nói không chừng còn đưa tới phiền phức cho Sở Ngọc trong quá trình điều tra.
Vì vậy, hiển nhiên là sau khi đánh người trút giận còn được nhận lời xin lỗi và bồi thường tốt hơn nhiều.
Thời Tranh chọn giải quyết bằng cách này đương nhiên cũng đã nghĩ tới điều đó, hơn nữa còn có thể đưa tiền cho Sở Ngọc.
Chỉ là không ngờ tới Sở Ngọc không muốn tiền.
Nghĩ đến lời “không công không nhận lộc” của đối phương, Thời Tranh trầm mặc một hồi, ánh mắt lóe sáng nói: “Nếu cậu không muốn 350.000.000 này, tôi có một phần hợp đồng ở đây...”
...
Thời Húc Trạch chưa từng nghĩ tới có một ngày gã sẽ bị Sở Ngọc cúp điện thoại, không phải mỗi lần đối phương đều hận không thể dùng hết mọi cách để có thể nói nhiều với gã hơn mấy câu, chưa từng cúp máy trước sao? Chẳng lẽ tay trơn bấm sai?
Thời Húc Trạch lại gọi tới nhưng bên kia lại báo bận.
Xem ra đối phương vội vã gọi lại cho gã nên trùng nhau, Thời Húc Trạch nghĩ thầm. Vì vậy gã không gọi nữa, chờ Sở Ngọc gọi tới.
Đợi 5 phút, điện thoại di động vẫn không rên một tiếng.
“Sao đây?” Thời Húc Trạch nhíu mày thử lần nữa. Vẫn là âm thanh báo bận.
“Chẳng lẽ đang nói chuyện với người khác?” Thời Húc Trạch lại đợi thêm 5 phút.
Nhưng gọi lại vẫn báo bận.
Gã lập lại nhiều lần mới chậm chạp nhận ra... có lẽ là Sở Ngọc đã kéo gã vào danh sách đen.
“Mẹ nó!” Thời Húc Trạch lập tức ném điện thoại lên ghế salon, nghĩ thầm, Sở Ngọc vậy mà dám kéo đen gã? Mặt trời hôm nay mọc từ phía tây à?
Thời Húc Trạch thật sự không thể tin nổi, đổi thành số làm việc Sở Ngọc không biết thử lại.
Lúc này không còn thanh âm báo bận nữa.
Đồng thời cũng nói rõ Sở Ngọc thật sự kéo gã vào danh sách đen.
Thời Húc Trạch lập tức nghiến răng.
Trừ khi điện thoại của Sở Ngọc bị trộm, nếu không thì đợi Sở Ngọc bắt máy, gã nhất định phải cho đối phương biết mặt!
Thời Húc Trạch uống rượu quá nhiều tại bữa tiệc sinh nhật tối hôm trước nên hôm qua ngủ cả ngày. Sáng sớm hôm nay đi làm thì lại bị phó chủ tịch công ty - từng là trợ lý trước đây của Thời Tranh dạy dỗ một trận.
“Cậu với Mã Bân thân quen như vậy, người ta còn quậy Thịnh Hằng tới chướng khí mù mịt, chủ tịch rất không hài lòng.” Phó chủ tịch lạnh mặt: “Sự phát triển của mảng kinh doanh ăn uống của tập đoàn ở quý trước rõ ràng rơi vào trì trệ, chủ tịch hy vọng cậu có thể đặt nhiều tâm tư vào công việc hơn chứ đừng có cả ngày qua lại với mấy người bạn xấu, cậu cũng đừng lan truyền tin xấu nào nữa, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng tập đoàn.”
Tuy Thời Húc Trạch là tổng giám đốc nhưng cổ phần trong tay không nhiều, thực tế cũng chỉ được coi là một người làm công, còn phó chủ tịch chỉ là trợ lý Thời Tranh nhưng vẫn có thể đè trên đầu gã. Thời Tranh càng không cần phải nói, tuy cơ bản đã không còn quản lý trực tiếp nhưng rất nhiều cổ đông của tập đoàn và cao tầng đều là người của anh, người nắm quyền khống chế thật sự vẫn là anh, Thời Tranh nói Thời Húc Trạch căn bản không thể phản đối.
Mặc dù Thời Tranh bắt gặp một tên tùy tùng mình không thân bỏ thuốc người ta trong Thịnh Hằng rồi tới dạy dỗ gã một trận, Thời Húc Trạch cảm thấy rất oan nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng.
Nhiều lần biểu thị bản thân sẽ không quen mấy loại bạn xấu đó nữa, sẽ chăm chỉ quản lý công ty cho tốt xong, Thời Húc Trạch tiễn phó chủ tịch đi liền nhịn không được đi xem camera ở Thịnh Hằng.
Dù cha nuôi gã có bệnh không tiện nói ra không thể nào liên quan tới loại chuyện này nhưng vẫn cố ý đem cái chuyện không liên quan tới gã mắng gã một trận, gã cũng muốn xem sao Thời Tranh lại tức giận như vậy.
Thời Húc Trạch tìm xem lại không thấy gì trong camera giám sát, hỏi người của khách sạn cũng nói không biết.
Thời Húc Trạch nghĩ thầm nơi nào mà không biết, này rõ ràng là Thời Tranh làm. Làm tới sạch sẽ như vậy, Thời Húc Trạch không thể không hoài nghi câu chuyện thực sự căn bản không đơn giản như vậy!
Nhưng dù có nghi ngờ thế nào thì Thời Húc Trạch cũng không có cách gì. Gã không dám giống trống khua chiêng tra rõ việc này tránh Thời Tranh biết, cũng không dám liên lạc với Mã Bân sợ đụng phải họng súng Thời Tranh. Mãi tới khi đột nhiên nhớ ra hình như Mã Bân có hứng thú với
Sở Ngọc, ngày đó Sở Ngọc cũng ở đó, có thể đối tượng Mã Bân bỏ thuốc chính là cậu ta, lúc này Thời Húc Trạch lập tức quyết định đi gọi hỏi Sở Ngọc.
Nếu bị Thời Tranh bắt gặp thì hiển nhiên Mã Bân không thành công, Thời Húc Trạch sớm biết Mã Bân thèm Sở Ngọc nhỏ dãi, đoán ra Sở Ngọc chính là người bị bỏ thuốc cũng không khiến gã có bao nhiêu tức giận mà một lòng đều đặt trên khai thác bí mật của Thời Tranh.
Nhưng Thời Húc Trạch gọi điện cho Sở Ngọc cũng ăn một bụng tức giận, nhất thời quên mất mục đích ban đầu của gã, trong đầu đều nghĩ như thế nào dạy dỗ đối phương một trận rồi tính tiếp.
Nhưng sau khi điện thoại vang lên mấy tiếng “pi pô” lại bị cúp.
“...” Thời Húc Trạch nghiến răng nghiến lợi hung tợn nói: “Tốt, tốt lắm! Chờ tôi tìm được, nếu điện thoại cậu không bị trộm thì Sở Ngọc cậu xong rồi!”
...
“Không nghe điện thoại có được không?” Thời Tranh hỏi Sở Ngọc cúp điện thoại.
“Không sao, chỉ là người lạ thôi.” Sở Ngọc không quan tâm: “Nếu có chuyện sẽ gọi lại, hơn nữa tôi cũng định đổi số.”
Thời Tranh nhìn dáng vẻ không quan tâm của cậu, yên lặng nuốt câu “Có thể là Thời Húc Trạch” xuống.
“Tiếp tục đề tài vừa nãy đi.” Sở Ngọc hỏi anh: “Hợp đồng gì? Anh muốn thuê tôi làm nhân viên?”
“Muốn tôi làm nhân viên thì quên đi.” Sở Ngọc hơi nhếch môi, gương mặt vô cùng hào hứng tràn đầy tự tin, cười nói: “Tôi đã có kế hoạch làm việc, sau này tôi sẽ là họa sĩ truyện tranh nổi tiếng trên mạng, sẽ không làm công nhân viên chức.”
Thời Tranh bị bộ dáng mong chờ tung bay của cậu làm lay động, sợ lộ ra gì nên không khỏi dời ánh mắt, nói: “... Không phải muốn cậu làm nhân viên.”
Thời Tranh cảm thấy bất ngờ với câu nói của Sở Ngọc, anh không thấy đối phương từng học vẽ trong tài liệu, bản thân còn học đại học ngành kế toán. Nhưng nếu Sở Ngọc đã nói như vậy, Thời Tranh lấy phần hợp đồng anh đã sửa lại ra.
“Đây chẳng lẽ là...” Sở Ngọc nhận rồi lật lật, nhướng mày: “Hợp đồng bao nuôi?”
“...” Thời Tranh mặt không đổi sắc, hắng giọng trầm giọng nói: “... Ừ.”
Thực ra tuy Sở Ngọc từ chối 350.000.000 đó, anh có rất nhiều cách để đưa tiền cho đối phương.
Cầm hợp đồng ra là xuất phát từ sự ích kỷ của anh... Cũng không biết Sở Ngọc có đồng ý không.
Sở Ngọc nghe vậy nhìn anh, cười như không cười nói: “Không đúng, sao tôi lại cảm thấy... Anh mướn tôi về coi nhà vậy?”
Sở Ngọc đọc mấy điều khoản trong đó ra: “Bên A cung cấp chỗ ở miễn phí cho bên B, bên A trả cho bên B mỗi tháng 35.000.000 trở lên, bên A không được ép buộc bên B dưới bất kỳ hình thức nào, bên B có thể kết thúc hợp đồng bất cứ lúc nào, nếu bên A chấm dứt hợp đồng giữa chừng thì phải bồi thường cho bên B 1.750.000.000 trở lên...”
Sở Ngọc không nhịn được cười: “Anh là làm từ thiện hả? Tôi chưa từng thấy qua hợp đồng nào mà bên A không có lợi cả.”
“Hơn nữa bên B không có nghĩa vụ thân mật gì, chỉ cần không có quan hệ với người khác trong thời gian hợp đồng, anh chắc chắn đây chính là hợp đồng bao nuôi mà không phải là hợp đồng thuê linh vật giữ nhà lương cao?”
“...” Thời Tranh cứng ngắc. Bản hợp đồng trước đó có rất nhiều yêu cầu đối với bên B bị bao nuôi, nhưng Thời Tranh sửa chữa qua, xóa hết những điều khoản không có lợi cho Sở Ngọc và vô cùng nghiêm khắc với bên A, thế là biến thành dạng này.
Nhưng Sở Ngọc đã hỏi như vậy, Thời Tranh cũng không tiện giải thích chỉ có thể nói: “... Cậu cũng có thể nghĩ như vậy.”
Sở Ngọc lập tức bật cười: “Vậy làm sao bây giờ? Tôi đã nói tôi không muốn làm nhân viên. Dù công việc trông nhà có điều kiện tốt và lương cao tới đâu tôi cũng không muốn bỏ nguyên tắc.”
Thời Tranh: “...”
Ngay khi Thời Tranh cho rằng đối phương biến tướng từ chối, lại thấy đôi mắt đào hoa lấp lánh rực rỡ của đối phương nhìn anh, đôi môi xinh đẹp hơi khép mở, nói thêm một câu: “Nếu là hợp đồng bao nuôi thật sự, tôi mới hứng thú.”