Nhận ra ý tứ của Sở Ngọc, Thời Tranh suýt không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Sở Ngọc một chút cũng không giống như bên bị bao dưỡng, dáng vẻ hào phóng như cậu mới là bên A, không cảm thấy xấu hổ một chút nào: “Nếu như là hợp đồng bao nuôi, ít nhất phải thêm một điều khoản bắt buộc bên kia phải đáp ứng nhu cầu tình dục mới được đúng không?”
“...” Hầu kết Thời Tranh hơi nhúc nhích, giữ vững thanh âm trầm ổn: “Đúng.”
“Còn muốn đổi cái nào không?” Thời Tranh hỏi: “Đổi xong để Hà Dược đánh ra mấy bản sao.”
“Cũng không còn, chỉ là...” Dung mạo tinh xảo của Sở Ngọc lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Tôi chỉ nói có hứng thú với hợp đồng bao nuôi, chứ chưa nói đồng ý.”
“...”
Thời Tranh lập tức dừng lại, thản nhiên: “Ừ.” một tiếng.
“Cậu không muốn thì thôi.”
Tuy vẫn là dáng vẻ lạnh lùng nhưng Sở Ngọc không hiểu sao lại cảm thấy bầu không khí xung quanh cậu trở nên âm trầm.
Sở Ngọc cảm thấy hơi tội lỗi nên cũng không cố ý cho Thời Tranh ngồi tàu siêu tốc nữa, mắt cong môi cong nói: “Tôi còn chưa nói xong, hợp đồng bao dưỡng thì thôi đi, tôi không có kiên nhẫn chiều chuộng kim chủ. Nhưng nếu như đổi thành thỏa thuận sống chung, hai bên bình đẳng thì tôi sẽ ký.”
Xuất hiện bước ngoặt, rốt cuộc Thời Tranh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Thỏa thuận sống chung?”
“Ừ, chỉ cần thay đổi các điều khoản một chút, bên A không cần cho tiền bên B, mỗi người chịu một nửa tiền thuê nhà, hai bên muốn giải ước chỉ cần nói trước với đối phương, chỉ khi vi phạm hợp đồng mới phải bồi thường, vậy là được.” Sở Ngọc nói: “Vẫn nên có thỏa mãn đời sống tình dục, đương nhiên nếu đối phương không muốn thì không được cưỡng ép, hơn nữa trước khi thỏa thuận kết thúc thì hai bên không được phát triển quan hệ tình cảm hoặc trên thân thể với người khác. Anh thấy sao?”
Vẻ mặt Thời Tranh hơi đổi, chần chờ hỏi: “Không phải làm vậy cậu sẽ càng thiếu tiền hơn sao?”
“Anh nói đúng, vậy nên tôi sẽ giữ 350.000.000 lại, không thì sẽ không có tiền đóng tiền nhà.” Sở Ngọc cười cười: “Coi như tôi mượn trước, sau này sẽ trả lại cho anh.”
Sở Ngọc nhìn ra Thời Tranh vẫn nghi ngờ, nhưng cũng không giải thích tiếp.
Cậu rất có hứng thú với Thời Tranh, nhưng bị bao nuôi chắc chắn không nằm trong phạm vi suy nghĩ. May mắn Thời Tranh cũng không thật sự muốn bao nuôi gì, hợp đồng kia rõ ràng chính là biến tướng đưa tiền cho cậu dùng. Nếu không phải vậy thì Sở Ngọc đã ném hợp đồng vào mặt anh, sau đó phủi tay mặc kệ.
Cậu biết rằng nhiều kẻ có tiền coi việc lấy tiền bao nuôi là chuyện đương nhiên, nhưng Sở Ngọc sẽ không chấp nhận suy nghĩ này dù đối phương ra giá cao cỡ nào. Không phải cậu là kiểu thà chết chứ không chịu nhục, như Thời Tranh vậy, Sở Ngọc cảm thấy ngủ không lỗ, chỉ là cậu không thể tiếp nhận chuyện đối phương đứng ở vị trí trên cao nhìn xuống cậu, thậm chí còn tự nhận là nắm được cậu trong lòng bàn tay.
Với người tỏ ra quyền lực dựa vào chuyện bao nuôi nhân tình, Sở Ngọc thấy nếu không phải là đồ ngu xuẩn thì chính là thứ bỏ đi chỉ biết phô trương thanh thế, cậu càng không muốn dính dáng gì với đối phương. Cũng may Thời Tranh không phải là người như vậy, nói là bao nuôi nhưng không có khinh thường hay thiếu tôn trọng cậu, còn suy nghĩ cho cậu.
Sống chung là ý tưởng Sở Ngọc đột nhiên hứng khởi nghĩ ra, nhưng vừa vặn điều kiện thích hợp, cậu cũng không phải là cậu bé ngây thơ gì cả, sau đêm đó cậu cũng đã nghĩ tới muốn cùng Thời Tranh phát triển thành đối tượng yêu đương lâu dài, sống chung chỉ là một bước tiến thôi.
Có lẽ Thời Tranh cũng nghĩ vậy nên mới chủ động nói ra chuyện “bao nuôi“. Theo quan sát hiện tại của Sở Ngọc, lấy nhân phẩm của đối phương, nếu sau khi sống chung không thoải mái thì có thể chia tay trong hòa bình, rủi ro không cao.
Nói chung, tuy vội vàng nhưng là lựa chọn tốt.
Còn vì sao cậu đột nhiên lại nhận lấy 350.000.000 đó, nguyên nhân rất đơn giản, là vì trong chốc lát qua đi, quan hệ giữa cậu và Thời Tranh đã thay đổi.
Cậu không muốn cùng đối tượng tình một đêm rối rắm chuyện tiền bạc, nhưng nếu tình một đêm này đã thăng cấp thành đối tượng chung sống lâu dài, quan hệ sau này càng thân thiết, đương nhiên không cần khách khí nữa.
Mặc dù nói là mượn nhưng thấy Sở Ngọc bằng lòng cầm tiền, Thời Tranh cũng không nói nữa, lập tức đồng ý, thành công sai Hà Dược làm hợp đồng mới.
Hai người họ là nói chuyện trên xe, Hà Dược luôn đợi ở ngoài không nghe được. Chỉ là sau khi nhận mệnh lệnh của Thời Tranh, anh vẫn đoán được đại khái tình huống, nên hắn rất bất ngờ khi Sở Ngọc không trực tiếp nhận bản hợp đồng có điều kiện vô cùng tốt mà còn làm thỏa thuận sống chung bình đẳng.
Nhớ lại tình huống hôm nay gặp Sở Ngọc, Hà Dược hoài nghi có khi nào mình đã tra lộn người rồi không?
Cảm giác Sở Ngọc sẽ có ảnh hưởng càng lúc càng lớn với ông chủ, Hạ Dược càng tích cực với cậu hơn.
Lúc đưa hợp đồng mới tới, Hà Dược chủ động đề nghị: “Nhà có cần gần trường cậu Sở không, trước đó ông chủ đã kêu tôi chọn mấy chỗ.”
Sở Ngọc từ chối: “Không cần, tôi định tạm nghỉ học, nhà ở đâu cũng được.”
“Tạm nghỉ học?” Thời Tranh nhíu mày, chợt nhớ lại tình cảnh của đối phương lúc ở trường, nhanh chóng nói: “Nghỉ cũng tốt, thực ra trực tiếp nghỉ học luôn cũng được, cậu có thể nộp đơn học đại học ở nước ngoài.”
“Nghỉ trước một năm rồi tính tiếp.” Sở Ngọc nói: “Tôi không thích kế toán, năm sau vẫn không muốn đi thì nghỉ học. Còn ra nước ngoài thì thôi, tạm thời tôi không có dự định đi học, tôi muốn trở thành họa sĩ nổi tiếng trên internet.”
“Vậy cậu có yêu cầu gì với nhà ở không?” Hà Dược hỏi: “Cậu thích ở nhà cao tầng hay biệt thự? Thuận tiện hay yên tĩnh?”
Sở Ngọc nhìn Thời Tranh lại thấy anh cũng đang nhìn mình, có vẻ là đang chờ nghe sở thích của cậu nên cũng không khách khí, nói chi tiết: “Cao tầng đi, tôi thích ở căn hộ lớn có nhiều ánh sáng, giao thông thuận tiện càng tốt.”
Hà Dược: “Trừ đó ra cậu còn yêu cầu nào không?”
Sở Ngọc vốn muốn nói không còn, nhưng nhớ tới “động vàng” danh xứng với thực trong khách sạn Thịnh Hằng, cậu trầm mặc hồi lâu mới nói: “... Những thứ khác không có vấn đề, nhưng tôi có thể tự lựa chọn phong cách trang trí nhà được không?”
“Khụ...” Hà Dược vừa nghe đã hiểu ý của Sở Ngọc, hắn vội vàng hắng giọng che giấu, ánh mắt nhìn Thời Tranh xin ý kiến.
Tuy ông chủ họ coi vàng như mạng cố ý thay một thân quần áo đơn giản, nhưng quần áo chỉ mặc một ngày đương nhiên khác nhà ở sống lâu dài, không biết lần này ông chủ có nhượng bộ không, nếu có thì bao nhiêu đây. Hà Dược nghĩ.
Nhưng Thời Tranh không trả lời ánh mắt Hà Dược mà trực tiếp nói với Sở Ngọc: “Có thể, những chuyện này đều tùy cậu.”
Sở Ngọc chớp mắt nhìn bộ tây trang rõ ràng đơn giản hơn hôm qua, nhận ra được Thời Tranh là nhân nhượng cậu.
Không ngờ tới cha nuôi phản diện này còn rất săn sóc chu đáo, Sở Ngọc nghĩ. Dù sao đêm đó họ chỉ có vận động không hợp với trẻ vị thành niên, chứ không có giao lưu gì khác, đối phương không chỉ chú ý tới cậu không thích phong cách sáng chói lóa đó mà còn chủ động sẵn lòng buông bỏ sở thích của mình vì cậu.
Tuy có lẽ chỉ là tạm thời, nhưng cũng đã rất hiếm thấy.
Đối với người như Thời Tranh, có thể làm được tới đó không phải là vì có mưu đồ mà là thật sự quan tâm.
Sở Ngọc nghĩ như thế đột nhiên cảm thấy dù chỉ mới ngủ một lần, nhưng có khi nào Thời Tranh đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên không?
Nếu không sao một người đừng đầu tập đoàn lớn không đi kiếm tiền mà đích thân đi giải quyết phiền phức và cố ý chiều theo mọi ý của đối tượng tình một đêm chứ?
Xem ra tuy thẩm mỹ chọn đồ vật của đối phương không tốt lắm nhưng mắt nhìn người rất tinh nha! Sở Ngọc cho Thời Tranh ánh mắt tán dương.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, nhất thời không dời đi.
Hà Dược: “...” Tôi không nên ở trong xe, tôi nên ở dưới gầm xe.
Hà Dược không dám cắt ngang hai người họ mắt nhìn mắt, yên lặng đợi hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu như vậy thì dưới tên ông chủ có một căn hộ rất thích hợp.”
“Ở trung tâm thành phố Ngự Hưng Hoa Phủ, căn hộ tầng 29 rộng khoảng 280 mét vuông, có thể trực tiếp nhìn ra sông, ánh sáng rất tốt, giao thông thuận tiện. Khi đó ông chủ mua cũng đã lắp đặt thiết bị có thể vào ở liền, nhưng sau đó vẫn chưa từng qua ở, nếu cậu Sở thấy được thì có thể sửa chữa lại theo ý cậu.”
Dù Sở Ngọc trước kia có thu nhập tương đối cao nhưng khi nghe nói vậy vẫn chua chua. Tuy đời trước cậu cũng mua căn hộ lớn 200 mét vuông, nhưng chỉ là căn hộ bình thường ở ngoài tỉnh, hơn nữa còn chưa trả góp xong. Còn căn hộ của Thời Tranh trực tiếp nằm tại nơi có giá phòng đắt nhất toàn quốc, hơn nữa anh chưa từng ở qua hiển nhiên là cũng không phải thuê, đó chính là mua ở.
Lại nghĩ tới giờ mình nghèo rớt mồng tơi, Sở Ngọc càng ghét người giàu, với thu nhập đời trước của cậu thì phải tích góp tới hai ba mươi năm sau mới mua được căn hộ đó.
Thời Tranh không biết Sở Ngọc đang ghen ghét mình hỏi: “Muốn tới xem không?”
Sở Ngọc hoàn hồn: “Có được không?”
“Không sao, cũng không xa.” Thời Tranh nói.
Xe dừng nửa ngày rốt cuộc khởi động chở họ chạy tới trung tâm thành phố.
Sở Ngọc và Thời Tranh ký thỏa thuận sống chung, lúc Sở Ngọc ký tên vô thức ký tên của mình, sau khi phát hiện cũng không sửa.
Thấy Thời Tranh chú ý tới, Sở Ngọc nở nụ cười giải thích: “Tôi định sửa thành tên này nên mới viết ra.”
Thời Tranh nghe vậy nhịn không được hỏi: “Sao lại muốn sửa?”
Sở Ngọc nghĩ nghĩ nói: “Bởi vì tôi không còn là Sở Ngọc trước kia nữa, tôi muốn đổi tên, từ nay sống một cuộc sống mới.”
Tránh Thời Tranh nghĩ rằng mình ký tên giả, Sở Ngọc giải thích thêm một câu: “Thực ra bắt đầu từ lúc gặp anh, tôi chính là một người hoàn toàn mới.”
Sở Ngọc đương nhiên không thể nói ra chuyện xuyên qua, nhưng cậu cũng không muốn lấy lý do qua loa về tên mình, dù sao đây chính là tên thật của cậu, cậu muốn dùng một cách quang minh chính đại.
May mắn chuyện sau khi gặp một số biến cố thay đổi tên không có gì lạ, lý do thoái thác của Sở Ngọc không phải nói dối, nhưng cũng sẽ không làm người ta nghĩ tới chuyện xuyên qua, nhiều lắm là chỉ cho rằng suy nghĩ của cậu thay đổi, hơn nữa nói như vậy thì người khác sẽ cảm thấy cậu đã gặp phải chuyện gì trắc trở sụp đổ, tránh xé rách vết thương thì thường sẽ không ai tiếp tục hỏi nhiều.
Nhưng Sở Ngọc lại không ngờ tới câu nói cuối cùng qua lỗ tai Thời Tranh lại nghe ra tầng ý nghĩa khác.
Bắt đầu từ lúc gặp mình, chính là một Sở Ngọc hoàn toàn mới... Làm tròn lên không phải nói rõ ra Sở Ngọc quyết định có cuộc sống mới là bởi vì anh sao?
Đây... Đây không lẽ là mịt mờ nói lời tỏ tình?
Cảm xúc Thời Tranh kích động hơi dời ánh mắt, cụp mắt nói: “Tên rất đẹp.”
Kim Ngọc Ngọc, cái tên này rất phù hợp với sở thích của anh. Sau khi Sở Ngọc thấy anh lại đổi thành tên này, không lẽ là ám hiệu gì đó?
Trên thực tế Sở Ngọc hoàn toàn không có suy nghĩ nhiều như vậy mỉm cười: “Cảm ơn, tôi cũng thấy vậy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Tranh: Sao trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy được, em ấy và tôi phải dan díu!
Sở Ngọc:... Thực ra anh suy nghĩ nhiều rồi.