Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con

Chương 8: Chương 8




Buổi sáng không kẹt xẹ lắm nên rất nhanh họ đã tới nơi. Sau khi thấy căn hộ, Sở Ngọc không thể không thừa nhận nó thực sự rất hợp ý mình.

Tầm nhìn và ánh sáng siêu tốt, mỗi phòng đều lớn và rộng rãi, ngoài ra còn có cái sân thượng rất đẹp, vô cùng thích hợp nằm tắm nắng đắp mặt nạ. Hơn nữa căn nhà cũng được trang trí rất tốt, trừ bỏ khuyết điểm hơi sặc sỡ ra thì nhìn vô cùng thoải mái.

“Thật đẹp.” Sở Ngọc dạo một vòng nói: “Chỉ là tôi có thể sửa một phòng thành phòng studio có được không?”

Thời Tranh không chút nghĩ ngợi: “Được.”

Hà Dược nhìn Thời Tranh, hiểu ý bổ sung: “Chờ nhà thiết kế và người lắp đặt tới, cậu Sở có yêu cầu gì đều có thể nói với họ.”

Sở Ngọc cười cười: “Được, đến lúc đó tôi sẽ nói.” Cậu nói với Thời Tranh: “Nếu anh không ngại, ngoại trừ studio, tôi cũng sẽ thay đổi một số chỗ trong phòng tập thể thao.”

Đương nhiên Thời Tranh không có chút ý kiến, hỏi Hà Dược: “Sửa sang mất bao lâu?”

Hà Dược hiểu ý Thời Tranh: “Nếu bản thảo thiết kế hoàn thành nhanh chóng không mất nhiều thời gian, tiến độ sửa chữa nhanh chóng, hẳn trong vòng mười ngày là xong.”

Chuyện quyết định xong. Mắt thấy đã tới trưa, Sở Ngọc nghĩ không biết có nên mời Thời Tranh đi ăn cơm không. Tuy nói là mượn, nhưng hiện tại cậu cũng là người có 350.000.000 trên tay, mời một bữa vẫn được.

Chỉ là không đợi cậu mở miệng, sau khi Thời Tranh nhận điện thoại liền nhíu mày nói với cậu: “Xin lỗi, xảy ra chút chuyện, tôi phải đi trước.”

Sở Ngọc cũng không chán nản, nghĩ sau này vẫn có cơ hội mời anh ăn cơm nên gật đầu nói: “Không sao, anh làm việc của anh đi, hẹn gặp lại.”

Thời Tranh nghe vậy hơi ngừng chút rồi nói: “Ở nước ngoài xảy ra chuyện, có lẽ một tuần sau tôi mới có thể về.” Ánh mắt anh sâu xa nhìn Sở Ngọc: “Tôi sẽ để Hà Dược ở đây, nếu cậu có chuyện gì cần thì có thể tìm cậu ấy.”

Sở Ngọc giật mình: “Một tuần lận à?” Cậu còn tưởng là chuyện trong nước, có thể giải quyết trong mấy tiếng.

Hèn chi phản ứng Thời Tranh hơi lớn, bộ dạng như muốn gói cậu mang đi. Lúc này ngay cả chính cậu cũng cảm thấy luyến tiếc, dù sao cũng là một đại ma pháp sư(1) mới được nếm mùi thịt, Sở Ngọc mới được ăn giờ muốn ăn tiếp sau khi nghỉ ngơi hai ngày, cậu đang suy nghĩ liệu có thể ngủ với Thời Tranh tối hôm nay được không, kết quả người ta phải ra nước ngoài không được gặp cả tuần.

Sở Ngọc lặng lẽ thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn rụt rè: “Kia... thuận buồm xuôi gió, đi sớm về sớm.”

Thời Tranh cố nén sự nóng nảy đang ló đầu trong lòng, dường như muốn giơ tay chạm chạm Sở Ngọc nhưng vẫn dừng lại, nhìn cậu thật sâu mới rời đi.

Sau khi Thời Tranh rời đi, Hà Dược vẫn hết sức muốn phục vụ Sở Ngọc nhưng rất nhanh đã bị Sở Ngọc đuổi đi.

“Bên tôi không có chuyện gì cần làm phiền tới anh, trợ lý Hà anh đi làm những chuyện khác đi, Thời Tranh đột nhiên ra nước ngoài, anh cũng bận rộn lắm đi.” Sở Ngọc nói: “Tôi chuẩn bị đi mua một ít đồ, tôi đi một mình là được rồi.”

Sở Ngọc ăn cơm trưa thanh đạm tại nhà hàng Nhật (thực ra cậu muốn ăn lẩu thịt nướng hơn, nhưng suy nghĩ cho tình trạng làn da của mình, cậu chỉ có thể nhịn đau bỏ món ăn yêu thích), sau đó đi làm sim điện thoại mới, mua cho mình hai bộ quần áo, cuối cùng mua mấy sản phẩm dưỡng da và dụng cụ vẽ tranh.

Sau khi mua gần hết mấy thứ cần mua, Sở Ngọc đi tìm khách sạn mướn phòng.

Vốn cậu còn định ở tạm trong ký túc xá của chủ cũ một thời gian, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ khi không có tiền, hiện tại đã có tiền, cậu cũng không muốn tiếp tục đối mặt với đám Du Hi kia mỗi ngày đâu.

Sở Ngọc không biết, Du Hi lúc này cũng đang ghét bỏ cậu.

Quách Minh: “Du Hi, cậu thật sự muốn tìm người dạy tên Sở Ngọc đó một bài học à?”

“Tao đã kêu người.” Du Hi cười lạnh: “Cần phải cho tên Sở Ngọc đó biết mặt mới được!”

Nhớ đến cảnh Du Hi bị giẻ lau bắn lên mặt tối qua, Quách Minh vô cùng hiểu cảm giác muốn trả thù Sở Ngọc của hắn, nhưng lá gan Quách Minh nhỏ, nghe vậy nhịn không được hỏi: “... Nếu xảy ra tai nạn bị phát hiện thì làm sao đây?”

“Có thể xảy ra chuyện gì?” Du Hi mất hứng liếc hắn: “Người tao tìm đều là người chuyên nghiệp, ra tay có chừng mực, cam đoan sẽ không để lại nhược điểm. Hơn nữa dù bị cảnh sát bắt cũng sẽ không khai ra người thuê.”

“Vậy là tốt rồi.” Quách Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại chần chờ: “Nhưng nhìn bộ dạng Sở Ngọc hôm qua, hình như là thật sự biết võ đấy. Lỡ những người đó đánh không lại...”

“Không có khả năng!” Du trực tiếp cắt ngang Quách Minh, bất mãn nhìn hắn: “Nếu nó lợi hại thật sao trước kia lại có loại đức hạnh đó chứ? Nói không chừng là đã luyện tập qua mấy lần cố ý đem ra dọa người thôi. Nhớ lại lần trước mày hất canh lên đầu nó, không phải nó cũng không dám nói nhiều một chữ sao? Lẽ nào mày nghĩ rằng qua mấy ngày này nó còn có thể phát huy sức mạnh?”

“Nếu dễ dàng bị nó dọa thế, thì mày ngu chết đi được!” Du Hi tức giận nói: “Hơn nữa người tao tìm là người thật sự biết võ, dù nó không còn là thứ bỏ đi như trước, chẳng lẽ còn có thể lấy một người đánh nhiều người?”

Quác Minh thấy Du Hi nói cũng đúng, tuy Sở Ngọc hôm qua quả thực rất khác trước kia, nhưng trước đó đối phương bị bắt nạt tới thảm thương như vậy chẳng lẽ là ẩn giấu sức mạnh không phản kháng?

Có lẽ chỉ là mới học được trò lừa bịp rồi phô trương vậy thôi, Quách Minh thầm nghĩ.

“Vậy cậu định dạy dỗ nó thế nào?” Quác Minh hỏi: “Chắc chắn trong trường không được đúng không?”

“Đương nhiên là không ra tay ở trường. Tao đã gửi ảnh Sở Ngọc cho họ, họ sẽ chặn người ở con đường nhỏ về trường, phát hiện Sở Ngọc thì kéo nó tới nơi không người dạy dỗ một trận! Rồi lột đồ nó chụp mấy tấm ảnh gì đó...” Du Hi cười hả hê: “Nếu Sở Ngọc còn dám chọc tao, tao sẽ phát tán đống ảnh đó ra giúp nó, coi nó làm sao.”

Sở Ngọc còn chưa biết Du Hi muốn dạy dỗ cậu một trận, cậu thuê phòng ở khách sạn xong định về ký túc xá dọn đồ.

Đột nhiên điện thoại di động reo lên, Sở Ngọc vừa nhìn, chính là số lạ hồi sáng gọi tới, nghĩ nghĩ vẫn là nhận.

Sở Ngọc: “Xin chào, cho hỏi ai đầu dây?”

“Sở Ngọc!” Thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền tới, bên kia cắn răng nghiến lợi nói: “Thật sự là mày!”

Sở Ngọc ngẩn ra rồi lập tức cau mày: “Thời Húc Trạch?”

“Đúng! Mày....”

Không cho bên kia cơ hội nói tiếp, Sở Ngọc trực tiếp cúp máy.

“Suýt nữa quên mất...” Sở Ngọc cười lạnh, bắt đầu nhắn tin, bỏ qua cuộc gọi của Thời Húc Trạch, nhắn xong gửi cho đối phương.

[Xin lỗi đã quên thông báo cho anh, anh đã bị tôi đá rồi, sau này đừng có làm phiền tôi nữa, cút]

Nhắn xong Sở Ngọc cũng cho số này vào số đen luôn.

Hiện tại cậu không còn sợ Thời Húc Trạch tới gây chuyện với mình nữa, dù sao dựa theo nội dung tiểu thuyết thì nhân vật cha nuôi phản diện vẫn còn là tảng núi lớn đè trên đầu công cặn bã. Sở Ngọc đã ôm đùi Thời Tranh, công cặn bã không thể làm gì với cậu.

Tránh Thời Húc Trạch đổi số gọi làm phiền nữa, Sở Ngọc ngưng dùng số của chủ cũ.

Trường học chủ cũ nằm ở khu phố cũ, có không ít ngõ hẻm, trong đó có một đường có thể đi về ký túc xá nhanh hơn, là đường nhất định phải đi qua.

Sở Ngọc đang đi thì phát hiện ba bốn người đàn ông cao lớn như xã hội đen ngồi đó, hút thuốc tới khói bay mịt mù, ánh mắt âm trầm quét qua từng người.

Sở Ngọc thấy vậy cau mày, cậu ghét khói thuốc lá.

Nhưng đi tới đây cậu cũng lười quay lại, lạnh mặt nín thở đi tiếp.

“Đại ca, anh xem có giống không?” Tên côn đồ vừa thấy Sở Ngọc liền tới hỏi người đàn ông trọc đầu đầy hình xăm trên cổ.

Người đàn ông trọc đầu liếc Sở Ngọc rồi cúi đầu nhìn ảnh chụp trên điện thoại, chưa lên tiếng tên côn đồ lại nói: “Đại ca, em thấy nhất định chính là người này, thân hình dáng vẻ rất giống!”

Sở Ngọc không nghe rõ họ nói gì, nhưng cậu vô cùng nhạy cảm với ánh mắt có ý xấu, lập tức nhìn qua họ.

Người đàn ông trọc đầu đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Sở Ngọc vậy mà cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Tiếp đó chú ý tới gương mặt xuất sắc của cậu, gã vốn kinh diễm sau đó đánh tên côn đồ mới nói kia một cái.

“Giống cái rắm!” Người đàn ông trọc đầu mắng: “Còn dáng vẻ rất giống nữa, mày thấy đó chính là tên nhà quê trên ảnh hả?”

Đàn em côn đồ bị đánh tới ngây người, lắp bắp nói: “Nhưng mũi miệng cằm rất giống mà...”

“Còn mũi miệng cằm...” Người đàn ông trọc đầu lại đánh thêm cái nữa: “Người giống nhau có rất nhiều, mũi miệng tao còn giống Quách Phú Thành đấy. Mày thấy cái tên quê mùa trong ảnh đó có thể đột nhiên biến thành như vậy sao?”

Người đàn ông trọc đầu giận dữ mắng: “Có thể đừng chỉ nhìn mà còn dùng não được không?”

Đàn em bị mắng tới không dám nói gì, yên lặng rụt người. Người khác nhân cơ hội nịnh bợ người đàn ông trọc đầu: “Đại ca đừng giận, là nó không có đầu óc. Từ trước tới nay lời của đại ca luôn đúng nhất, không phải bọn em đều trông cậy vào đại ca dạy dỗ sao.”

“Hừ, tao dạy, bọn bây phải dùng đầu học mới được!” Người đàn ông trọc đầu cười nhạo, sắc mặt tốt hơn nói: “Như đơn hàng lần này, chuyện làm sao để chặn người cũng là một vấn đề cần học hỏi.”

“Khi cảnh sát truy tìm nghi phạm, họ không chỉ coi ngũ quang gương mặt mà quan trọng hơn đó chính là thần thái và cảm giác của tội phạm, hiểu không? Ví dụ như lần này, mục tiêu của chúng ta vừa nhìn qua đã biết là một tên nhát gan co đầu rụt cổ, nếu mà thấy chúng ta chắc chắn sẽ sợ chết khiếp, mày còn chỉ cái người dám trừng bố mày nói là mục tiêu, đó không phải là ngu xuẩn thì chính là mù! Hiểu chưa?”

“Hiểu hiểu...” Bọn đàn em gật đầu liên tục: “Đại ca nói rất đúng!”

Sở Ngọc thấy đám người này không tới kiếm chuyện, còn gây chuyện nội bộ nên cũng không quan tâm nữa, thu hồi ánh mắt nhanh chóng rời khỏi nơi đầy khói thuốc lá.

Nhưng mới đi vào trường không bao lâu, Sở Ngọc lại đụng phải đá cản đường.Thấy Thời Húc Trạch âm trầm dữ tợn đứng ở bên đường, Sở Ngọc không kiên nhẫn “hừ” một tiếng.

“Không phải đã kêu anh đừng tới làm phiền tôi sao?”

(1) xử nam lâu năm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.