Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu

Chương 27: Chương 27: Giờ trẫm trả cho ngươi




Edit: Cá

Beta: Cải + Dii

———————————-

Bầu không khí trong Dưỡng Tâm Điện đột nhiên trở nên mờ ám, nhiệt độ giữa hai người dần dần tăng lên, dường như không khí cũng trở nên loãng hơn.

Tấn Vọng hít sâu một hơi, đẩy Diệp Thư ra một chút: “Đêm nay không thể được.”

Diệp Thư: “?”

Tấn Vọng nói: “Trẫm còn một ít việc phải xử lý, ngươi ngoan một chút đi.”

Vì phải dỗ dành hoàng phi nhỏ của hắn nên hôm nay Tấn Vọng đã lăn lộn cả một buổi trưa ở Ngự Thiện Phòng, thành ra còn rất nhiều việc đến tay chưa được xử lý.

Diệp Thư mím môi, cúi đầu khẽ “ừ” một tiếng.

Kế hoạch thất bại.

Lần tới lại tìm cơ hội vậy.

Y đang muốn bò ra khỏi ngực Tấn Vọng thì lại bị cánh tay người phía sau kéo về, ôm vào lòng: “Chạy cái gì?”

“Bệ hạ…”

Tấn Vọng tựa lên đầu vai y, khẽ nói: “Không phải ngươi muốn báo đáp à, để trẫm ôm ngươi một lát.”

Giọng nói của hắn hơi khàn, vừa trầm vừa thấp, khiến sống lưng Diệp Thư bỗng tê dại, mất hết sức lực giãy giụa.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng y cũng không ghét việc bị Tấn Vọng ôm như thế này.

Thiết lập của càn quân và khôn quân quá đáng thật.

Diệp Thư tựa vào lồng ngực Tấn Vọng, im lặng nghĩ.

Tấn Vọng mở tấu chương ra tiếp tục phê duyệt.

Diệp Thư rảnh đến phát chán, bèn cùng xem với hắn.

“Sứ thần Đại Yến sắp tới kinh đô à?” Diệp Thư bỗng lên tiếng.

Tay đang cầm bút của Tấn Vọng dừng lại, đáp: “Trong cuộc xung đột ở biên cảnh lần trước, Đại Yến đã bị Trường Lộc đánh hạ vài tòa thành trì*, lần này đến để đàm phán hòa bình, muốn ngừng chiến.”

(*Thành trì: thành có hào sâu bao quanh để phòng thủ một vị trí quan trọng.)

Đương nhiên là Diệp Thư biết điều đó.

Đây là nội dung chính trong tiểu thuyết.

Lúc trước Tấn Vọng đã chém không ít mật thám của Tây Hạ, khiến tình hình hai bên vô cùng căng thẳng, chiến sự chạm vào là nổ ngay*.

(*RAW 一触即发: chỉ tình thế vô cùng căng thẳng.)

Sang đầu xuân năm sau, Tấn Vọng sẽ chính thức khai chiến với Tây Hạ. Mà sứ thần Đại Yến lại đến kinh đô vào lúc này với danh nghĩa bàn chuyện ngừng chiến, thực tế chỉ là giả vờ đầu hàng Trường Lộc để đổi lấy một con đường sống*.

(*RAW 一线生机: Nhất tuyến sinh cơ= một tia hy vọng sống)

Quan trọng hơn là, nếu dựa theo kịch bản trong sách, thì một khi chiến sự dấy lên, chẳng mấy chốc Tấn Vọng sẽ phải ngự giá thân chinh*!

(*RAW là ngự giá thân chinh, vua đích thân ra trận.)

——Ngự giá thân chinh!

Bỗng nhiên Diệp Thư tỉnh táo hẳn.

Cuối cùng thì lần này tên cẩu hoàng đế kia không thể quản y được nữa.

Dường như nhận thấy tâm trạng y thay đổi, Tấn Vọng siết chặt cánh tay, nhỏ giọng hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

Diệp Thư chớp chớp đôi mắt ngây thơ mấy cái: “Không…… Không có gì……”

Tấn Vọng không nói gì nữa, vùi đầu vào giữa cổ y, khẽ ngửi.

Tin hương của khôn quân thể hiện chính xác tâm trạng của chủ nhân, nó dần trở nên lơ lửng* và nồng đậm.

(*RAW là 活络 = lung lay)

Diệp Thư cảm thấy hô hấp của người phía sau bỗng nhiên nặng nề.

Chuyện… gì thế này??

Diệp Thư chợt nhớ tới những đặc tính mà Phùng thái y từng nói với y.

Tin hương của càn quân và khôn quân có thể hấp dẫn lẫn nhau, nếu như độ tương thích giữa tin hương cao sẽ rất dễ động tình.

Diệp Thư bình tĩnh lui ra bên ngoài, lại bị người dùng sức kéo trở về.

Hương rượu nhè nhẹ lan tỏa từng chút từng chút một xung quanh hai người.

Đây là…tin hương của càn quân sao?

Dưới áp lực từ luồng tin hương tỏa ra, ý thức của Diệp Thư nhanh chóng lâm vào mê man, cơ thể cũng vì thế mà nhũn ra, trở nên nóng hầm hập.

Khu vực phía sau tai y bắt đầu nóng lên, nốt ruồi son dần đỏ tươi ướt át, hương thơm của mơ đầy ngọt ngào và quyến rũ, hoà quyện hoàn hảo vào trong hương rượu.

Diệp Thư lập tức quên sạch mục đích của mình, y vịn vào cánh tay Tấn Vọng, trong mắt ánh lên hơi nước.

“Tấn…… Tấn Vọng……” Giọng y mềm mại, mang theo một loại ham muốn nào đó.

Y… rất muốn…

Muốn người này vỗ về, ôm, hôn, hoặc những hành động thân mật hơn nữa……

Ý thức của Diệp Thư dần trở nên mơ màng, đến lúc y hơi tỉnh táo lại thì đã bị Tấn Vọng đè lên giường nhỏ dịu dàng hôn.

Tấn vọng chụp lấy cổ tay y đè ở bên hông, từ trên cao nhìn xuống rồi hôn lấy Diệp Thư, nhẹ nhàng xâm nhập: “A Thư...”

Diệp Thư vụng về đáp lại, cơ thể khó chịu khẽ cựa quậy.

Vẫn chưa đủ……

Muốn……

Nhưng Tấn Vọng lại ngừng.

Hắn vén mái tóc dài của Diệp Thư ra sau tai, giọng hắn kiềm chế: “Nói trẫm nghe, có phải hôm nay ngươi tức giận không?”

Tấn Vọng và Diệp Thư biết nhau hơn mười năm, hắn hiểu rất rõ tính tình của người này.

Trong mấy năm sau khi đăng cơ, hắn luôn cảm thấy y như biến thành người khác, nhưng trong khoảng thời gian ở chung gần đây, hắn lại tìm về được cảm giác lúc trước.

Vậy ba năm qua, rốt cuộc là người này giả vờ hay có ẩn tình khác, bây giờ Tấn Vọng không muốn tìm hiểu thêm nữa. Hắn chỉ biết, người đang bên cạnh hắn giờ đây chính là Diệp Thư quen thuộc của hắn.

Đồ ngốc kia luôn tự cho rằng mình không để lộ cảm xúc, nhưng trước giờ vẫn không thể gạt được hắn.

“Ưm….. ” Đợi hồi lâu mà Tấn Vọng không có thêm động tác nào, Diệp Thư nhỏ giọng nức nở, dường như đang bị tin hương giày vò, “Ngươi đừng mà……”

Tấn Vọng cố chấp hỏi: “Tại sao lại tức giận?”

Ý thức của Diệp Thư mơ hồ, miệng lưỡi giống như mất đi kiểm soát, gần như buột miệng nói ra mọi chuyện, lại bị Tấn Vọng cúi đầu ngăn chặn.

Kết thúc nụ hôn, Tấn Vọng ngước mắt nhìn y: “Có phải vì trẫm nhốt ngươi ở tẩm cung, hạn chế sự tự do của ngươi không?”

“Hôm nay mới thấy tuyết rơi mà, nhịn ước muốn ra ngoài chơi tuyết cũng khó chịu lắm đúng không?”

“Trẫm cũng đâu muốn như thế.” Lòng bàn tay Tấn Vọng lướt nhẹ qua đuôi mắt đỏ bừng của y, khẽ nói: “Ai bảo ngươi luôn khiến người ta lo lắng cơ chứ?”

Bàn tay hắn chậm rãi trượt từ trên khuôn ngực mềm mại của y xuống dưới, dừng lại trên cái bụng bằng phẳng.

“Bây giờ ngươi như vậy, làm sao trẫm yên tâm trả lại tự do cho ngươi đây?”

Diệp Thư đã không còn nghe rõ Tấn Vọng đang nói gì nữa, dưới sự ảnh hưởng của tin hương, cơ thể y càng lúc càng nhũn ra, cả người như bị ngâm trong nước, y cúi đầu thở hổn hển.

Tấn Vọng áp sát quá gần, Diệp Thư gần như mất kiểm soát mà ngọ nguậy, nhìn qua giống như đang chủ động cọ cọ bàn tay của hắn.

“Không chờ nổi?” Tấn Vọng lập tức hiểu ra, hắn cười nói: “Thái y nói thai càng nhiều tháng, nhu cầu sẽ càng cao, xem ra đúng thế thật.”

“Còn nữa, có phải trẫm còn thiếu ngươi một lần không?”

“Tuy rằng biểu hiện lần trước của ngươi ở ngự thư phòng thật sự chẳng ra sao, nhưng quân vô hí ngôn.”

“.….. Giờ trẫm trả cho ngươi.”

...

(baychimcuadang.wordpress.com)

Một nén nhang* sau, Tấn Vọng dùng trà xanh súc miệng, cúi đầu hôn Diệp Thư.

(*Cỡ 20 phút tới 30 phút.)

Tứ chi y mềm nhũn, nằm co ro trên long tháp, hai mắt đỏ bừng. Thấy Tấn Vọng định hôn tới, y quay đầu muốn tránh đi, ai ngờ tránh không được còn bị hôn lên khóe môi một cái.

“Sao vậy? Không thoải mái sao?” Giọng nói của Tấn Vọng có hơi khàn, nhưng tâm trạng dường như rất vui.

Cho dù miệng có cứng đến đâu, phản ứng của cơ thể cũng không thể đánh lừa con người.

Thích chính là thích.

Diệp Thư cảm thấy rất thoải mái, y cũng rất thích khi được hắn đối đãi như vậy.

Biết được chuyện này cũng đủ làm người ta thỏa mãn. Tấn Vọng hài lòng, lại cúi đầu hôn Diệp Thư thêm một cái.

Từ tai cho đến cổ Diệp Thư đều đỏ bừng lên hết, y tức giận lườm Tấn Vọng một cái.

Chuyện vốn không phải như vậy.

Không phải kịch bản là y sẽ rù quến khiến hắn dục hoả đốt người*, xong tự tay đẩy người ra rồi quay đầu bước đi, để hắn phải ngậm đắng nuốt cay à??

(*Dục hỏa đốt người= lửa dục thiêu đốt.)

Rõ ràng là trong truyện viết thế mà.

Vì sao đến phiên y thì phong cách lại có vẻ trật lất như vậy?

Đều do cái thân thể Khôn quân này của nguyên chủ, một tí liêm sỉ* cũng không có!

(*Gốc là định lực, thấy Cá chém cũng hay nên Dii để nhé:))))

Ánh mắt này của Diệp Thư, Tấn Vọng xem như đó là đang xấu hổ.

Hắn vuốt tóc y vỗ về, nói: “Thoải mái rồi thì mau ngủ đi, đừng hờn dỗi nữa. Về sau nếu có gì không vui thì cứ nói thẳng cho trẫm biết, đỡ phải tức giận ảnh hưởng đến cơ thể.”

“Ta……”

“Được rồi, trẫm còn có việc phải xử lý, ngươi đừng quyến rũ trẫm nữa.” Tấn Vọng hôn lên trán y một cái, gương mặt anh tuấn mỉm cười, “Tiểu yêu tinh.”

“……”

Rốt cục thì ai mới là yêu tinh hả hả!

Rõ ràng tên cẩu hoàng đế này phóng tin hương rù quến y trước!

Diệp Thư kéo chăn che kín đầu, tức đến mức không thốt lên lời.

Ngày hôm sau, lúc Diệp Thư tỉnh lại đã là buổi trưa.

Diệp Thư duỗi lưng một cái ngồi dậy, phát hiện xích vàng treo trên giường đã biến mất không thấy bóng dáng.

Thật ra từ sau khi đi ngắm tuyết ngày hôm qua, Tấn Vọng đã không còn khóa xích lên người y nữa.

Đeo cái xích vàng kia cũng đã khá lâu, hôm nay bỗng dưng không có lại cảm thấy không quen lắm. Diệp Thư ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào mắt cá chân trắng nõn của mình, Tấn Vọng đi tới: “Trẫm không xích ngươi nữa, lần này sẽ bớt giận chứ?”

Hắn vừa bãi triều, bộ triều phục trên người vẫn chưa kịp cởi, áo bào đen thêu chỉ vàng càng làm nổi bật ngũ quan tuấn mỹ của hắn.

Diệp Thư nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi: “Bệ hạ không sợ ta chạy à?”

“Sợ.” Tấn Vọng cúi đầu xuống, ghé sát bên tai y nói: “Cho nên nếu ngươi còn dám chạy, trẫm sẽ khóa ngươi cả đời, vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc được cởi ra.”

Diệp Thư co rúm lại một chút, nhỏ giọng “ồ” một tiếng.

Tấn Vọng ngồi dậy, nói tiếp: “Hôm nay trẫm rất bận, bây giờ còn phải đến Ngự Thư Phòng bàn bạc chuyện tiếp đón sứ thần cùng với mấy vị đại thần, ngươi tự dùng bữa đi, sau đó muốn nghỉ ngơi hay ra ngoài đi dạo, đều tùy ngươi.”

“Vĩnh Thọ Cung và Thừa Càn Cung đã ban cho ngươi rồi, nội thị cung nữ trong cung cũng đã được an bài ổn thỏa, nếu ngươi muốn dời qua đó, trẫm cũng không cản.”

Hai mắt Diệp Thư sáng lên: “Vậy ta……”

Không đợi y nói xong, Tấn Vọng tiếp lời: “Trẫm qua ở với ngươi.”

“...” Diệp Thư nói, “Không cần, Dưỡng Tâm Điện cũng rất tốt.”

Hoàng đế ở tẩm cung của phi tần một hai ngày cũng không sao, nhưng nếu ngày nào cũng ở thì không hợp phép tắc, Diệp Thư không muốn bị người khác mắng là “yêu phi” ở sau lưng đâu.

—— Tuy rằng bây giờ cũng chả khá hơn là bao.

Tấn Vọng sờ lên tóc của y: “Trẫm đã điều động một nửa ảnh vệ tới âm thầm bảo vệ an toàn cho ngươi, ngươi cũng phải cẩn thận. Trẫm không hạn chế sự tự do của ngươi nữa, nhưng trẫm cũng hy vọng ngươi có thể tự bảo vệ mình cho tốt, biết chưa?”

Diệp Thư nhỏ giọng đáp: “Thần biết rồi.”

Tấn Vọng dẫn theo người rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.

So với lúc trước thì mấy ngày còn lại Diệp Thư sống yên ổn hơn nhiều, thậm chí còn không chạy ra ngoài.

Ngoài trời tuyết rơi cả ngày, Diệp Thư sợ lạnh cho nên chỉ muốn trốn ở trên giường, thành ra cũng không đi đâu cả.

Thêm cả việc dạo gần đây Tấn Vọng bề bộn công việc không có thời gian ở cùng y, đến cả việc giày vò hắn mà y cũng không tìm được cơ hội.

Thuốc thái y chuẩn bị cũng lâu ơi là lâu.

... Chán quá đi.

Hóa ra khi không có tên cẩu hoàng đế, trong cung lại tẻ nhạt như vậy.

Nhàn rỗi sinh nông nỗi, y lại muốn làm mấy trò con bò*.

(*Dii: Chương Cá làm đúng là tấu hài mà:)))))

Diệp Thư xoay người xuống giường, y sai bảo hạ nhân: “Chuẩn bị kiệu.”

Chẳng mấy chốc đã có người tiếp đón: “Công tử muốn đi đâu ạ?”

“...” Diệp Thư suýt chút nữa đã vô thức thốt ra ba chữ “Ngự Thư Phòng”, ho nhẹ một tiếng, y nghiêm mặt nói, “Đến Thừa Càn Cung.”

Thừa Càn Cung là nơi ở Tấn Vọng ban cho An tần, y còn chưa đi qua đó bao giờ. Hiện tại An tần vẫn đang vướng “scandal” đội nón xanh cho hoàng đế bệ hạ. Để cho kế hoạch sau này đầu xuôi đuôi lọt, giờ cũng nên làm ầm ĩ một trận.

Khoảng cách từ Dưỡng Tâm Điện đến Thừa Càn Cung cũng không xa lắm, nhưng Diệp Thư lại sai đám cung nhân mất công mất sức khiêng long liễn đến đưa y đi.

Y xin thề phải giữ vững thiết lập thị sủng mà kiêu* sau khi xuyên qua.

(*Được sủng được chiều mà chảnh:)))

Sau khi được ngự ban, cuối cùng Thừa Càn Cung cũng nghênh đón chủ nhân của mình.

Được dẫn đi dạo quanh một vòng Thừa Càn Cung xong, Diệp Thư về lại chính điện, một cung nữ nhanh chóng bước tới dâng trà.

“Cảm ơn.” Diệp Thư nhận lấy, vô thức lên tiếng.

Cung nữ vội vàng đáp lời: “Không dám ạ.”

Diệp Thư không trả lời, y chỉ lẳng lặng ngồi ở đó uống trà.

Cung nữ lặng lẽ đánh giá y.

Gương mặt mà Diệp Thư dịch dung chẳng đáng là gì đối với Tấn Vọng, nhưng với người ngoài thì đây chính là vẻ đẹp tuyệt trần hiếm có.

Cung nữ kia thoáng ngây người, Diệp Thư cười hỏi: “Ta đẹp lắm sao?”

Cung nữ quỳ rạp xuống đất: “Xin công tử thứ tội!”

“Ấy, đừng căng thẳng quá.” Diệp Thư đỡ cô dậy, giọng điệu dịu dàng, “Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, không phải muốn trị tội ngươi.”

Hắn nhấp một ngụm trà, lại hỏi: “Nhắc mới nhớ, trong cung chỉ có ngần này người thôi à? Ít hơn Dưỡng Tâm Điện nhiều.”

Cung nữ vội vàng đáp: “Chắc là công tử chưa biết, quy định chi tiêu của Thừa Càn Cung cũng giống với tẩm cung của đế hậu tiền triều, cũng gần bằng với Càn Thanh Cung của bệ hạ.”

Diệp Thư khẽ liếc nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi: “Thế còn so với Vĩnh Thọ Cung thì sao?”

“Dạ thưa...”

Trường Lộc lấy phía tây làm chuẩn, Vĩnh Thọ Cung lại ở phía tây của Dưỡng Tâm Điện, đương nhiên là Vĩnh Thọ Cung sẽ càng thêm cao quý. Xét theo quãng đường xa gần thì, Vĩnh Thọ Cung được ban cho hoàng phi cũng gần Dưỡng Tâm Điện hơn.

Hai vị hậu phi của hoàng đế bệ hạ được ban vị cùng ngày, cũng trong một ngày được ngự ban tẩm điện, trước đó còn sớm tối ở chung cùng bệ hạ.

Đám người trong hậu cung đã muốn hóng hớt xem hai vị này chung đụng nhau thế nào từ lâu lắm rồi.

Diệp Thư nói ra hai câu này, tất cả mọi người đều nghe hiểu thành giữa y và “hoàng phi” có sự bất hòa.

Chỉ trong giây lát, nhóm nội thị ở trong phòng đều âm thầm suy đoán trong lòng.

Diệp Thư đạt được mục đích, sau đó cho mọi người lui ra.

Trong tẩm cung chỉ còn lại một mình Diệp Thư, y ngáp một cái, buồn ngủ quá.

Dạo này Diệp Thư ngủ rất nhiều, cứ ăn xong là buồn ngủ, ngủ dậy là đói, cuộc sống sinh hoạt dễ chịu khoan khoái, trông chẳng khác gì mấy bé mèo con được nuôi ở hành cung cả.

“Ta mà lên cân là đều tại ngươi hết.”

Diệp Thư nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái trên bụng, y cứ mặc vậy mà đi đến thẳng bên giường nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.

Giường ở Thừa Càn Cung so làm sao được với long tháp, vừa không đủ độ mềm lại không đủ độ lớn. Đó giờ Diệp Thư quen ngủ trên long sàng rồi, sướng quen khổ chịu không được, không an tâm vào giấc.

Không biết mơ mơ màng màng được bao lâu, trong điện đột nhiên truyền tới tiếng động kỳ lạ.

Diệp Thư vừa mở mắt đã thấy một tên áo đen xoay người trèo lên giường bịt kín miệng y.

Ngoài trời đã tối đen, trong điện lại không thắp đèn, Diệp Thư chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

Bên trong giường lan tỏa một mùi máu tươi nhàn nhạt.

“Không được kêu lên, nếu có kẻ nào phát hiện, ngươi khó mà bảo toàn danh dự.” Người đè lên y phát ra giọng nói khàn đặc.

Diệp Thư: “...”

Kịch bản quần què gì thế này?

Ủa giọng nói của tên này... nghe quen lắm nhé.

Không đợi Diệp Thư mở miệng, bên ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng người: “Công tử, ngài không sao chứ?”

Bàn tay che trên miệng Diệp Thư đột nhiên siết chặt hơn, Diệp Thư đành phải lấy tay gõ nhẹ lên tay hắn mấy cái.

Đó là tín hiệu riêng.

Loại tín hiệu chỉ có y và Trường Viên mới hiểu.

Kẻ áo đen lập tức buông y ra, sắc mặt kinh ngạc: “Ngươi là...”

Diệp Thư nhìn hắn, lắc đầu, cất tiếng nói vọng ra ngoài: “Ta không sao, có chuyện gì?”

Ngoài cửa đáp lời: “Ban nãy Thừa Càn Cung có thích khách đột nhập, xin công tử cho phép thuộc hạ tra xét.”

Diệp Thư dứt khoát buông màn lụa xuống, vung chăn cuốn người bên cạnh vào, đáp lời: “Vào đi.”

Cửa điện nhanh chóng được đẩy ra, mấy tên ảnh vệ đi vào phòng.

Diệp Thư nghiêng đầu dựa vào giường lẳng lặng nhìn động tác của bọn hắn.

Một tên ảnh vệ đi tới cạnh giường, gã đang tính xốc màn lên thì bị Diệp Thư ở bên trong ngăn lại: “Trên giường ta mà cũng phải lục soát?”

Hai người giằng co một hồi, ảnh vệ lùi về phía sau: “... Thuộc hạ không dám.”

Nhóm ảnh vệ không thu hoạch được gì liền vội vã hành lễ rời khỏi tẩm điện.

Cửa điện khép kín, Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu hỏi: “Trường Viên, sao ngươi lại ở đây?”

Bộ dáng Trường Viên trông khá nhếch nhác, hắn mặc đồ của thái giám trong cung, lúc tới gần còn có thể ngửi ra mùi máu nhàn nhạt.

Hắn lui tới cuối giường, đang tính mở miệng thì ngoài cửa truyền tới âm thanh.

“Tham kiến bệ hạ!”

Diệp Thư: “...”

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tấn Vọng: “Ngươi dám giấu đàn ông lạ ở trong phòng???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.