Kinh thành vẫn bình yên như dĩ vãng, nhưng biên cảnh lại không hề như vậy. Cuộc chiến lần này khác xa với xưa kia, thế công của quân binh Dục Triều vô cùng hung mãnh.
Trương Văn Kỳ ngồi trong trướng, thần sắc có chút mỏi mệt, nàng không ngừng dùng ngón tay mát xa huyệt thái dương, muốn cho bản thân thả lỏng một chút.
“Nguyên soái, ta có thể vào được không?”
Bên ngoài trướng truyền đến giọng nói của Ngô Chiêm, Trương Văn Kỳ nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình. Nàng là chủ soái của một quân, nếu như chủ soái mệt mỏi như vậy, binh lính cũng sẽ đánh mất ý chí chiến đấu.
Trương Văn Kỳ ngồi thẳng, lên tiếng: “Vào đi.”
Ngô Chiêm xốc lên doanh trướng đi vào, nhìn thấy Trương Văn Kỳ thần thái sáng láng, trong lòng hắn cũng có chút yên tâm: “Nguyên soái gần đây luôn vất vả, phải bảo trọng tốt thân thể mới phải.”
Ngô Chiêm thấy Trương Văn Kỳ nhiều ngày không ngủ, ít nhiều gì cũng có chút lo lắng, hôm nay đã muộn, Ngô Chiêm thấy lều trại của chủ soái còn thắp nến, nhịn không được liền tới khuyên vài câu.
Trương Văn Kỳ cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng tình thế trước mắt không cho phép nàng tùy hứng như vậy, đương nhiên nàng cũng sẽ không oán giận, bởi lẽ cảm xúc là thứ rất dễ dàng bị người khác tác động, vì thế nàng cười nói: “Không có việc gì, đa tạ Ngô tướng quân quan tâm, ngày mai ngươi còn phải đến tiền tuyến, hôm qua ngươi đến Giang Đô một chuyến, là đi thăm thân nhân sao?”
Sắc mặt Ngô Chiêm vô cùng bình tĩnh: “Đúng vậy, ta đến thăm viếng bọn họ.”
Giang Đô cách biên cảnh không xa, Ngô Chiêm đi tới nơi đó cũng không tốn bao nhiêu thời gian, vì thế Trương Văn Kỳ liền đồng ý. Ngô Chiêm cũng không phải là người không biết đúng mực, không tới nửa ngày hắn đã quay về doanh địa.
“Tóm lại, sắc trời đã tối, nguyên soái vẫn nên sớm nghỉ ngơi một chút.”
Trương Văn Kỳ cười đáp ứng, chờ đến khi Ngô Chiêm ra lều trại, Trương Văn Kỳ thở dài một tiếng. Ngày mai hẳn là Dục Triều sẽ tấn công càng thêm hung mãnh, hy vọng không cần xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngày thứ hai, quân địch công thành, Ngô Chiêm tự mình dẫn binh ra khỏi thành chống địch. Ngô Chiêm không còn hàm hậu như ngày xưa, hắn cưỡi một con hắc mã, thương trong tay vũ động, vừa ra tay liền giết chết vài tên binh lính ở phía địch.
Trương Văn Kỳ đứng trên tường thành quan sát, để Ngô Chiêm xuất chiến cũng là bất đắc dĩ, tuy rằng thành chưa bị công phá, nhưng vài lần đối đầu trước đó đã khiến vài tên tiểu tướng mất mạng, mà tướng lĩnh phía địch không một ai bị thương.
Sĩ khí trong quân đã có phần xuống thấp, lúc này Trương Văn Kỳ phái Ngô Chiêm ra là vì muốn hòa nhau một ván, nếu như sĩ khí quân binh cứ tiếp tục như vậy thì sẽ càng dễ thất bại.
Lần này xuất chiến, tướng quân bên địch cũng đã sớm vào chiến trường. Diện mạo người Dục Triều đều hơi tục tằng, tướng lĩnh kia cũng không ngoại lệ, hắn mặt đen râu xồm, Ngô Chiêm vốn đã là mãnh hán, nhưng ở trước mặt hắn liền có vẻ càng thêm ôn nhu.
Mục tiêu của hai người đều là đối phương, Ngô Chiêm cưỡi ngựa nhằm vào tên đó, rồi sau đó vung thương tới.
Tên mặt đen râu xồm cầm hai cây búa, tay phải chặn không cho Ngô Chiêm công kích, Ngô Chiêm đương nhiên sẽ không từ bỏ, hắn lui ra phía sau kéo ra một ít khoảng cách, sau đó lại nhanh chóng ra tay, nhưng tên râu đen cũng không phải là người hiền lành, hai người cứ tiếp tục đấu với nhau.
Ngô Chiêm chiến đấu nhiều năm nên vẫn có rất nhiều kinh nghiệm, tên râu đen này uổng công cậy mạnh nhưng lại không đủ thành thạo, chỉ cần linh hoạt tiêu hao thể lực của hắn là được.
Ngô Chiêm một bên phòng bị đao kiếm của quân địch, một bên đối phó với tên râu đen.
Dường như tên này đã có chút phẫn nộ, hắn trừng to mắt, quát lớn: “Một trong hai trụ cột của Đại Hân chỉ có thể làm được như vậy thôi sao? Có dám đánh chính diện với lão tử hay không?”
Quỷ mới cùng ngươi đánh chính diện, nơi này nhiều quân địch, Ngô Chiêm cũng có chút bó tay bó chân, vì thế liền muốn dụ dỗ tên tướng lĩnh này rời đi, vì thế hắn cũng không đáp lời, chỉ là đột nhiên chạy trở về.
Râu đen nóng nảy, hắn cũng phóng ngựa đuổi theo.
Ngô Chiêm bớt thời giờ nhìn về phía sau, chỉ thấy tên râu đen kia quả thực mắc câu, trong lòng vui sướng, không biết vì sao Dục Triều lại phái người như vậy lại đây, lần này nguyên soái hẳn là có thể bớt gách vác nhiều hơn.
Ngô Chiêm đang suy nghĩ như vậy, nhưng đột nhiên ngựa của hắn nhảy dựng lên, suýt chút nữa thì hắn bị ném văng. Hắn còn không có kịp phản ứng đây là chuyện như thế nào, ngựa đã đột nhiên chạy ra ngoài chiến trường.
Ngô Chiêm liều mạng nắm lấy dây cương muốn khống chế ngựa, nhưng mà hắn không thể làm được gì cả, thật sự không có biện pháp Ngô Chiêm chỉ có thể bỏ ngựa.
Vừa định làm như vậy, nhưng Ngô Chiêm đột nhiên cảm thấy hơi uể oải, hắn vận công để cho mình tỉnh táo, nhưng tên râu đen ở phía sau đã đuổi theo, râu đen luân khởi vũ khí trong tay quét ngang trên đầu Ngô Chiêm.
Ngô Chiêm ra một thân mồ hôi lạnh, khom lưng ghé vào trên lưng ngựa. Ngựa càng thêm sợ hãi, càng ra sức chạy như điên, mà Ngô Chiêm lại càng buồn ngủ, cũng mất đi ý thức, cuối cùng một người một ngựa biến mất ở chiến trường.
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Trương Văn Kỳ, lòng nàng nóng như lửa đốt, mà tên râu đen càng lúc càng tới gần quân binh Đại Hân. Nàng đoạt lấy cung tiễn của người binh lính bên cạnh, rồi sau đó bắn một mũi tên về phía tên râu đen.
Cảm giác được phía trên có nguy hiểm, râu đen dùng cây búa trong tay chắn lại, thanh âm vũ khí va chạm liền vang lên.
Biết được như vậy sẽ không giết được hắn, Trương Văn Kỳ trực tiếp đi xuống tường thành, nàng quyết định tự mình kết thúc hết thảy.
Cuộc chiến kết thúc, lần này Đại Hân thắng, nhưng cũng đánh mất Ngô Chiêm. Bọn họ tìm kiếm gần vách núi, cuối cùng cũng tìm thấy vũ khí của Ngô Chiêm, còn có một ít vết máu, nhưng mà thi thể của Ngô Chiêm lại biến mất không còn.
Vách núi quá sâu, bọn lính không thể đi xuống tìm người, mà thế công Dục Triều lại dồn dập, Trương Văn Kỳ càng không có cách nào phân thân.
Lại thêm bốn ngày trôi qua, Ngô Chiêm vẫn không có tin tức, các tướng lĩnh trọng yếu đều mang theo pháo hoa truyền tin bên người, nhưng Trương Văn Kỳ phái người canh giữ ở đó mấy ngày, đừng nói là pháo hoa, đến chim chóc cũng không có mấy con.
Trương Văn Kỳ vẫy lui thuộc hạ, một người ngồi ở bên trong doanh trướng, lúc này nàng mới dám lộ ra sự mỏi mệt: “Ta nên ăn nói như thế nào với nha đầu điên đây.”
Qua một chốc, nàng lại nói: “Thực xin lỗi.”
Tin tức truyền về kinh thành, tức khắc khiến cho lòng người hoảng sợ. Hoàng đế càng thêm đau đầu, Ngô Chiêm không nên chết ngay lúc này, người này dù cho có chết cũng gây thêm phiền toái cho hắn.
Ngô Ưu nhìn binh lính đứng ở cửa, trong tay binh lính cầm theo một cây thương, Ngô Ưu chưa bao giờ thấy qua, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ lại có, nàng không thể tin vào lỗ tai mình: “Các ngươi đang nói giỡn sao?”
Binh lính thấy nàng như vậy, tuy không đành lòng, nhưng mà sự thật chính là như thế: “Thỉnh tiểu thư nén bi thương.”
Binh lính giao cây thương trong tay cho Ngô Ưu rồi rời đi, Ngô Ưu cũng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, nàng mơ màng hồ đồ đi vào phòng mình, sau đó đóng cửa lại.
Ngô Ưu ôm thương dựa lưng vào cửa, nàng trượt xuống từng chút một, cuối cùng ngồi trên mặt đất. Nàng không biết mình nên nghĩ gì, chỉ là cảm thấy tâm rất đau.
Ngoài những cơn đau quặn thắt thường ngày, còn có một phần tình cảm thuộc về nàng, hai phần đau xót chồng chất khiến cho sắc mặt Ngô Ưu lập tức trắng bệch. Giờ phút này Ngô Ưu mới hiểu được, đau đớn muốn chết là loại cảm giác như thế nào.
Nỗi đau quá mức kịch liệt, Ngô Ưu che lại ngực, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Giang Đô, Lệ nương ở bên trong khách điếm, nàng đang đợi một người.
Rốt cuộc cửa phòng xuất hiện thân ảnh một nữ nhân, Lệ nương thần sắc buông lỏng: “Cuối cùng ngươi cũng tới, ta đã đợi một thời gian dài, không phải ngươi đang trộn lẫn vào Đại Hân sao? Sao lại chạy tới đây?”
Nữ nhân ở ngoài cửa thờ ơ mà ngồi xuống trước mặt Lệ nương: “Không có biện pháp, chịu người ủy thác, vừa lúc ở Giang Đô gặp phải Ngô Chiêm, cũng thật đúng là may mắn.”
“Chuyện của Ngô Chiêm hẳn là do ngươi làm đi.”
Nữ nhân mày cũng không nhăn, ngữ khí vẫn bình tĩnh: “Thuận tay thôi.”
Người này vừa thuận tay liền xử lý một trụ cột của Đại Hân, cũng không biết nên nói gì với nàng: “Ngươi tìm ta làm cái gì?”
“Không phải ngươi vẫn luôn đề phòng Triệu Thanh Tử sao? Ta có thể giúp ngươi.”
Nàng nói như vậy liền khiến Lệ nương nổi lên hứng thú: “Ngươi nói ta nên làm gì bây giờ? Người nọ chính là một tiểu kẻ điên.”
Nghe xong những lời này, nữ nhân cũng mỉm cười: “Không phải ngươi cũng là kẻ điên hay sao, ngươi từng nói Triệu Thanh Tử phải lòng nữ nhi của Ngô Chiêm đúng không? Chúng ta có thể ra tay từ nơi này.”
Lệ nương khịt mũi xem thường, nàng trào phúng nói: “Ngô Ưu kia võ công cao cường, mà lúc trước khi ta tiếp cận nàng, mới phát hiện nàng cũng không ngốc nghếch như lời đồn. Ngươi thật sự muốn ra tay từ đây?”
Nữ nhân bưng chén trà trên bàn rồi nhấp một ngụm: “Trà này thật đúng là khó uống. Ngươi là người mà ta tiến cử vào Đại Hân, ngươi sẽ không quên ngươi đang thay thế thân phận của ai đi.”
Nói đến chuyện này, Lệ nương liền có chút chán ghét: “Nói trọng điểm, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Nữ nhân thấy Lệ nương tức giận thì cũng không hề úp úp mở mở: “Lúc trước toàn bộ Hồ gia bị diệt môn, nữ tử bị sung làm nô, ta đứng ở một bên nhìn, trong đó có một người ta khá ấn tượng, hắn là con vợ lẽ của Hồ Đình Úy, cũng là ca ca của thân phận mà ngươi đang thay thế.”
Lệ nương không muốn nghe chuyện Hồ gia, nhưng nữ nhân nói như vậy nhất định là có nguyên nhân, nàng nhẫn nhịn tiếp tục nghe.
“Dáng vẻ của người con vợ lẽ kia vô cùng tương tự với Ngô Ưu hiện giờ.”
Lệ nương trong lòng hiểu rõ: “Ngươi muốn nói Ngô Ưu không phải là nữ nhi thân sinh của Ngô Chiêm sao?”
Nữ nhân gật đầu: “Lúc trước ngươi truyền rất nhiều tình báo trở về, nhưng không có bức họa của Ngô Ưu, cho nên ta mới không có để ý.”
“Vậy bây giờ phải làm sao? Ngươi là muốn để ta báo cho Ngô Ưu? Ta nên làm sao để nàng tin tưởng?”
“Muốn cho nàng tin thì ngươi phải tự mình nghĩ cách, có thể thử đẩy cái chết của Ngô Chiêm lên đầu Đại Hân hoàng đế, lại để cho nàng biết phụ mẫu của nàng cũng bị hoàng đế giết hại, như vậy có lẽ nàng sẽ phản bội Đại Hân.”
Nữ nhân lại nói tiếp: “Đến lúc đó Ngô Ưu phản bội Đại Hân, mà ca ca của Triệu Thanh Tử nhất định sẽ không như vậy, Triệu Thanh Tử bị kẹp giữa hai người, sẽ bớt chú ý đến Cẩm Châu và chúng ta.”
Lệ nương nghe xong cũng cảm thấy biện pháp này không tồi, nàng biết Triệu Thanh Tử vô cùng coi trọng người bên cạnh nàng ta.
Cẩn thận tự hỏi một chút, Lệ nương lại nói: “Ngô Chiêm thật sự đã chết sao?”
Nữ nhân lắc đầu: “Không rõ lắm, tình báo cũng nói là không có tìm được thi thể, nhưng mà vách núi cao như vậy, ngã xuống liền không có đường sống. Đáng tiếc lúc ấy trên người ta không mang theo kịch độc, nếu như có thì hẳn là sẽ xử lý gọn gàng hơn một chút.”
Lệ nương cầm lấy kiếm trên bàn rồi đứng dậy, mang mũ có rèm đi ra ngoài: “Cứ tiến hành như vậy, ta đi trước.”
Nói xong cũng không chờ nữ nhân trả lời, nàng mở cửa tức tốc đi xuống cầu thang, nữ tử tựa như đã quen thấy nàng như vậy, nhún nhún vai: “Tốt xấu gì cũng phải gọi ta một tiếng sư phụ a.”
Dưới vực sâu, Ngô Chiêm nhìn đỉnh núi cao chót vót, lòng vì thế có chút phát sầu. Ngày đó hắn rơi xuống vách núi, treo lơ lửng trên cành cây vách đá, may mắn không chết. Chỉ là pháo hoa dùng để truyền tin trên người hắn đã rơi vào trong nước, hiện tại đã mất đi hiệu lực.
Nhưng dù cho có phóng lên, Ngô Chiêm nhìn độ cao này, hẳn là người ở bên trên cũng không nhìn thấy.
Ngô Chiêm vô cùng khẩn trương, hắn không thể ở chỗ này lâu. Sau khi hạ quyết tâm, Ngô Chiêm lập tức bắt đầu tìm đường.