Gốc cây đa này vốn là nơi tương đối yên lặng ở Triều Quang tự, hiện giờ lại bởi vì đoàn người Ngô Ưu đến mà trở nên náo nhiệt lên.
Ngoại trừ Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử ra, Triệu Thanh Thư cùng Mạc Tử Ý cũng đi theo, ở phía sau còn có Vân Cô và Tĩnh Dung.
Lá cây sàn sạt rung động, tựa như bởi vì nhóm người đã đến nên nó cảm thấy vô cùng vui vẻ, đám người Ngô Ưu liền cúi đầu trước cây đa.
Đi vòng quanh gốc cây, Ngô Ưu phát hiện trên mặt đất thật ẩm ướt, còn có hương rượu dày đặc, xem ra là có người đã ở đây tế bái. Chẳng lẽ cây đa này còn chứa đựng cố sự của những người khác?
Hôm nay là sinh nhật của Triệu Thanh Tử, bọn họ đã thương lượng trước rồi mới tới đây, nơi này hơi xa kinh thành, Thái Tử hẳn là cũng sẽ không vội vàng chạy tới, trừ phi hắn quá nhàn rỗi.
Đây vẫn là lần đầu tiên Mạc Tử Ý tới nơi này, tuy không biết vì sao phải tới chùa miếu mừng sinh nhật, nhưng nàng cũng rất thức thời, không hề hỏi gì cả. Vừa lúc nàng cũng muốn nhân cơ hội này cầu phúc cho ca ca, nguyện hắn kiếp sau đầu thai vào gia đình tốt, có thể bình an vượt qua cả đời.
Thân thể Triệu Thanh Thư có chút suy yếu, hắn đi dưới ánh nắng hồi lâu nên hơi choáng váng, vì thế liền ngồi ở dưới cây đa nghỉ ngơi.
Ngô Ưu biết Triệu Thanh Thư thể nhược, nhưng hiện tại xem ra không hẳn là quá yếu, nàng đề nghị với Triệu Thanh Tử: “Thân thể ca ca thoạt nhìn không phải là rất khỏe, ngươi có muốn để Chu đại phu nhìn xem hay không?”
Triệu Thanh Tử nhìn ca ca ngồi ở dưới gốc cây, trong lòng có chút khổ sở: “Ta đã để Chu đại phu xem qua, nàng nói cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng ca ca hắn sẽ không làm theo.”
Vĩnh Định Hầu chỉ có hư danh, nếu như tiên đế còn tại, dựa vào sự sủng ái của tiên đế đối với Minh Duyệt công chúa, bọn họ cũng sẽ ăn mặc không lo. Nhưng hiện tại, đương kim hoàng đế không đem hậu tự của Minh Duyệt công chúa đại sát sạch sẽ đã xem như không tồi.
Hiện giờ Vĩnh Định hầu phủ có thể duy trì vẻ hào nhoáng ở bên ngoài, kia vẫn là công lao của Triệu Thanh Thư. Hắn ở Quốc Tử Giám nhậm chức, có thời gian cũng sẽ chép sách đi bán, có lúc lại viết chút thoại bản rồi bán ra, chỉ là người đứng đắn như hắn sao có thể viết những chuyện phong hoa tuyết nguyệt xuất sắc được. Hoàng thân quốc thích sống như vậy cũng xem như là làm người cười đến rụng răng.
Kỳ thật Minh Duyệt công chúa còn có rất nhiều của hồi môn, nhưng huynh muội hai người đều không nỡ dùng.
Mà tài sản trong tay Triệu Thanh Tử không thể bại lộ, nếu bại lộ khó tránh khỏi hoàng đế sẽ nghĩ nhiều, khiến cho hắn dễ dàng tức giận.
Ngô Ưu biết Triệu Thanh Tử không thiếu tiền, nàng hẳn là có băn khoăn nên mới không muốn lộ ra, hơn nữa phụ thân nàng cũng không thèm đếm xỉa, Triệu Thố ở quê hắn một khoảng thời gian dài, chỉ có khi ăn Tết mới trở lại kinh thành một chuyến.
Hoàn cảnh trưởng thành của hai huynh muội thực sự quá kém.
Mạc Tử Ý cũng quen biết Triệu Thanh Thư, rốt cuộc trước kia nàng thường đi đến Vĩnh Định hầu phủ chơi, thấy Triệu Thanh Thư ngồi ở dưới tàng cây, dáng vẻ có chút khó chịu, nàng liền hướng về tiểu hòa thượng trong chùa cầu một chén nước, đưa đến trước mặt hắn.
“Triệu công tử, uống nước đi.”
Vừa lúc Triệu Thanh Thư đang khát khô, hắn tiếp nhận nước, cười cảm tạ.
Triệu Thanh Thư uống nước xong liền cảm giác dễ chịu hơn một chút, nhìn thiếu nữ bưng nước đến cho hắn, nhịn không được hỏi ra nghi hoặc ẩn giấu ở trong lòng thật lâu: “Ta nhớ rõ trước kia cô nương mặc nam trang, vì sao...?”
Mạc Tử Ý cũng không biết nên giải thích như thế nào, nàng sờ sờ cổ tay áo, chỉ mơ mơ hồ hồ mà nói: “Gia phụ an bài.”
Triệu Thanh Thư cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đây là việc tư của nhân gia, hắn cũng không tiện dò hỏi nhiều, chỉ mỉm cười: “Thì ra là thế, Mạc tiểu thư mặc nam trang hay nữ trang cũng đều xinh đẹp.”
Mạc Tử Ý cảm thấy mặt nóng lên, nàng cầm lấy cái chén không rồi bước ra ngoài: “Ta đi cầm chén trả cho tiểu sư phụ kia.”
Ngô Ưu cùng Triệu Thanh Tử ở một bên nhìn, cũng cảm thấy rất thú vị. Mạc Tử Ý vẫn thẹn thùng khi được người khác khen, ai khen nàng nàng cũng đều sẽ mặt đỏ.
Ngô Ưu cũng ngồi ở trên mặt đất: “Tiểu Mạc vẫn là dễ thẹn thùng như vậy a, nhưng mà không ngờ ca ca cũng thật khéo ăn nói.”
Triệu Thanh Tử liếc nhìn nàng một cái: “Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ca ca hắn vốn dĩ rất dễ nói chuyện, lúc trước hắn đối với ngươi như vậy là bởi vì thanh danh của ngươi mà thôi.”
Có vẻ thật sự là vậy, nói đến nói đi đây vẫn là lỗi của nàng, Ngô Ưu không nói chuyện nữa, nàng lại chuyển sang đề tài khác: “Tiểu Mạc tặng ngươi cái gì?”
Sắc mặt của Triệu Thanh Tử có chút quái dị: “Nàng tặng ta một bộ trang sức, là của Phúc Cẩm Vân.”
Tam công chúa và Trương Bá Ngộ cũng đưa trang sức, Triệu Thanh Thư cũng tặng trang sức của Phúc Cẩm Vân, hộp trang sức ít ỏi của Triệu Thanh Tử đột nhiên đầy ắp, chỉ là Phúc Cẩm Vân cũng chính là tài sản của Triệu Thanh Tử, cho nên sắc mặt của nàng mới trở nên kỳ lạ như vậy.
Mọi người đều đưa lễ vật quý giá, Ngô Ưu liền cảm thấy vật mà nàng tặng thật sự không thể lọt vào mắt.
Nàng đẩy đồ vật ở trong tay áo vào sâu hơn nữa, cười gượng nói: “Mọi người đều đưa trang sức, vậy A Tử ngươi về sau liền không cần lo không có trang sức đeo rồi.”
Có lẽ là cảm giác được Ngô Ưu xấu hổ, Triệu Thanh Tử nói: “Lễ vật là cái gì đều không quan trọng, mọi người có lòng thì ta đã rất vui. Năm rồi chỉ có ta cùng ca ca đón sinh nhật, hiện tại có nhiều người quan tâm ta như vậy, ta cảm thấy đã rất mỹ mãn.”
Lời này là thật sự, nhưng cũng là vì an ủi Ngô Ưu.
Ngô Ưu đương nhiên biết Triệu Thanh Tử nói như vậy là có dụng ý gì, nàng buông lỏng bàn tay đang siết chặt, từ trong tay áo lấy ra hai con búp bê nhỏ đưa cho Triệu Thanh Tử.
Triệu Thanh Tử nhìn “tác phẩm nghệ thuật” đột nhiên xuất hiện trong tay mình, là hai bức tượng gỗ trông như là em bé, trên đó còn có vẽ khuôn mặt, dưới đôi mắt em bé màu đỏ có điểm một chấm đen, còn bé màu trắng thì buộc dây cột tóc.
Ngô Ưu thoạt nhìn có chút ngượng ngùng: “Đây là ta khắc mấy tháng mới làm được, đây đã là cái tốt nhất ta có thể khắc.”
Khó trách trước đó vài ngày trên tay Ngô Ưu luôn có vài vết xước, Triệu Thanh Tử hỏi nàng lý do, nhưng nàng luôn qua loa lấy lệ nói là luyện võ gây ra, hiện giờ xem ra là vì điêu khắc hai em bé này.
Vạn hạnh Triệu Thanh Tử đã từng nhìn thấy tranh Ngô Ưu vẽ, biết nàng cũng không tinh thông phương diện này, có thể làm thành dáng vẻ như hiện giờ nhất định là tiêu phí rất nhiều tâm tư.
Ngô Ưu thấy Triệu Thanh Tử không nói lời nào, liền nghĩ lễ vật mình điêu khắc quá xấu, nàng duỗi tay tới chỗ Triệu Thanh Tử, nói: “Có lẽ vẫn quá khó coi, ta lại sửa vậy, hoặc là ta đổi lễ vật khác cho ngươi.”
Triệu Thanh Tử cẩn thận cầm lấy: “Không cần, lễ vật này ta rất thích.”
“Thật vậy chăng? Kia thật sự là quá tốt.”
Ngô Ưu thật vui vẻ, những nỗ lực của nàng trong khoảng thời gian này cũng không có uổng phí.
Triệu Thanh Tử thấy nàng cao hứng phấn chấn như vậy, khóe miệng bất giác cong cong: “Hôm nay chúng ta trở về muộn một chút đi, ta cũng có thứ muốn tặng cho ngươi.”
Không ngờ nàng cũng nhận được quà sinh nhật dẫu cho hôm nay không phải là sinh nhật của nàng, Ngô Ưu kinh ngạc, đồng thời lại rất tò mò, không biết Triệu Thanh Tử muốn đưa nàng cái gì.
Mục đích tới Triều Quang tự là để tế bái Minh Duyệt công chúa, sau khi Minh Duyệt công chúa mất, nàng được táng ở hoàng lăng, nơi đó không có lệnh thì vô cùng khó tiến vào, vì thế gốc cây đa này đã trở thành nơi hai huynh muội Triệu Thanh Tử ký thác tưởng niệm với mẫu thân.
Hiện giờ những gì nên nói cũng đều đã nói với mẫu thân, Triệu Thanh Tử cũng không muốn vẫn luôn ở đây, vì thế sau khi mọi người thương lượng tốt, tất cả cùng nhau xuống núi.
Đoàn người đi dọc theo bờ sông, Mạc Tử Ý cách bờ sông có chút xa, hẳn là bởi vì lần trước rơi xuống nước đã để lại bóng ma trong lòng nàng.
Ngô Ưu cùng Triệu Thanh Tử đi ở phía sau, Triệu Thanh Tử nói với ca ca và Mạc Tử Ý: “Ca ca, Tử Ý, các ngươi đi về trước đi, ta còn muốn ở chỗ này thêm một chút.”
Triệu Thanh Thư nhìn sắc trời còn sớm, để các nàng ở lại chơi một lát cũng không sao, vì thế hắn liền đáp ứng, chỉ là hắn vẫn không quá yên tâm, mãi luôn dặn dò Ngô Ưu phải chiếu cố tốt muội muội hắn.
Mạc Tử Ý cũng có chút lo lắng cho mẫu thân ở trong khách điếm, vì thế nàng cũng cáo biệt với hai người Ngô Ưu, rời đi: “Hai vị nhất định phải cẩn thận.”
Ngô Ưu thấy dáng vẻ bọn họ dong dong dài dài như vậy thì có chút buồn cười: “Ai nha, hai người các ngươi lo lắng gì vậy? Các ngươi còn không tin võ công của ta sao? Mau trở về đi thôi.”
Bởi vì lo lắng sự an toàn của hai người Triệu Thanh Thư, Triệu Thanh Tử lệnh Vân Cô và Tĩnh Dung đưa ca ca bọn họ trở về.
Chờ đến khi mọi người đều đi cả rồi, hiện tại chỉ còn lại Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử, Ngô Ưu không biết Triệu Thanh Tử muốn đưa nàng cái gì, vì thế nàng có chút chờ mong.
Triệu Thanh Tử thấy ánh mắt Ngô Ưu sáng lấp lánh, giờ phút này trong mắt nàng ấy đều là hình bóng của nàng, còn có tràn đầy chờ mong.
Triệu Thanh Tử cười nói: “Ngươi trước cách ta xa một chút.”
Ngô Ưu nghe lời làm theo.
“Được rồi, dừng lại, A Ưu ngươi cứ đứng ở nơi đó, đừng nhúc nhích.”
Ngô Ưu không biết Triệu Thanh Tử muốn làm gì, nhưng dù sao đi nữa đều không thể là chuyện xấu, nàng nghe lời đứng yên tại chỗ: “Như vậy là được rồi?”
Triệu Thanh Tử cười đáp: “Được rồi.”
Sau đó, Triệu Thanh Tử chống tay vịn hai bên xe lăn rồi đứng lên, nàng như vậy làm cho Ngô Ưu không khỏi khẩn trương, Ngô Ưu muốn tiến lên đỡ nàng nhưng lại nghe thấy nàng nói: “Đừng nhúc nhích, ngươi cứ đứng ở chỗ đó.”
Trong lòng Ngô Ưu vô cùng khẩn trương, nhưng nàng biết Triệu Thanh Tử rất quật cường, cho nên nàng hiện tại chỉ có thể không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Triệu Thanh Tử, nếu như Triệu Thanh Tử té ngã, nàng có thể nhanh chóng vận khinh công đi bảo hộ nàng ấy.
Triệu Thanh Tử cắn răng đứng lên, sau khi ổn định thân mình, nàng lại đi từng bước về hướng Ngô Ưu, nàng lung lay bước đi nhưng cũng lại dị thường kiên định.
Đoạn đường này cũng ngắn, nhưng đối với nàng mà nói có thể gọi là phi thường gian nan, nàng đi tới trước người Ngô Ưu, rồi sau đó ôm chặt Ngô Ưu.
Triệu Thanh Tử ra rất nhiều mồ hôi, Ngô Ưu cũng đổ một thân mồ hôi lạnh.
Bên tai truyền đến hơi thở gấp gáp của Triệu Thanh Tử, Ngô Ưu nghe được nàng cười nói: “Ta đã sớm muốn làm như vậy, ngươi xem, ta hiện tại cũng có thể chạy đến chỗ ngươi, ta đem chính mình xem như lễ vật, ngươi nhận sao?”
Mũi Ngô Ưu bất giác đau xót: “Ta đương nhiên nhận, đều nói ngươi thông minh, nhưng trong mắt ta ngươi chính là một tiểu đồ ngốc cố chấp.”
“Ngươi lại nói ta là tiểu đồ ngốc, người rõ ràng ngốc chính là ngươi.”
Triệu Thanh Tử tuy rằng nói như vậy, nhưng trong giọng nói cũng không có tức giận, ngay sau đó nàng còn nói thêm: “Vậy thì ngươi cũng không thể bỏ lại tiểu đồ ngốc cố chấp này đâu, trên thế giới này sẽ không có người thứ hai.”
Ngô Ưu luôn cảm giác gần đây Triệu Thanh Tử không thích hợp, nàng ấy luôn cường điệu mong nàng đừng rời khỏi nàng ấy, là bởi vì giấc mộng kia sao?
Ngô Ưu sao có thể bằng lòng rời bỏ Triệu Thanh Tử, nàng ôm chặt thiếu nữ nhỏ nhắn vào trong lồng ngực, siết chặt vòng tay: “Ta sao có thể bằng lòng rời xa ngươi, chúng ta đã móc nghoéo với nhau, ta nhưng không muốn biến thành tiểu cẩu đâu.”
Triệu Thanh Tử nhắm mắt lại: “A Ưu, ta mệt mỏi, ngươi ôm ta trở về đi, xe lăn sẽ có người tới thu.”
Triệu Thanh Tử đã nói như vậy, Ngô Ưu cũng không hề chối từ, huống hồ Triệu Thanh Tử quá gầy, cũng không hề nặng tí nào, nàng một tay bế Triệu Thanh Tử lên, đi đến một nơi râm mát.
Trong khi đó, Lệ nương đang trên đường trở lại kinh thành, nhưng nửa đường nàng lại thay đổi chủ ý, quyết định đi đến Giang Đô.