“A Ưu há miệng nào, a ~”
“Ừm, những món A Tử gắp ăn thật là ngon, ngươi cũng nếm thử món ta gắp cho ngươi đi.”
Ngô Ưu gắp một miếng sườn heo kho tàu đút cho Triệu Thanh Tử, biết nàng không thích ăn thịt nên Ngô Ưu đặc biệt chọn một miếng nhỏ.
Triệu Thanh Thư nhìn hai người ở trước mặt cứ gắp qua gắp lại cho nhau, đút thức ăn cho đối phương.
Hắn đột nhiên cảm thấy no rồi, đồng thời cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Vì sao Ngô Ưu sẽ ở trong nhà hắn? Triệu Thanh Thư nhìn chén cơm trong tay, cảm thấy không còn tâm trạng để ăn uống nữa.
Sắc mặt hắn có chút không tốt, hắn đứng dậy, khô cằn mà nói: “Ta đi tới Quốc Tử Giám đây.”
Triệu Thanh Tử lúc này mới ngừng gắp đồ ăn, nàng quay đầu nhìn về phía ca ca: “Ca ca đi thong thả, trên đường cẩn thận.”
Sắc mặt Triệu Thanh Thư hơi quái dị, nhưng hắn vẫn không nói gì thêm, hắn thở dài rồi mỉm cười: “Ở nhà ngoan.”
Nghe xong lời này, Ngô Ưu nhanh chóng bảo đảm: “Ca ca ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt A Tử.”
Triệu Thanh Thư bị những lời này làm cho nghẹn lời, hắn chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà, trong lòng thầm nghĩ sao da mặt của Ngô Ưu lại có thể dày đến như vậy.
Rõ ràng là Triệu Thanh Thư đang ở trong nhà của mình, nhưng hắn lại không muốn tiếp tục ở đây nữa, hắn nói: “Ta đi rồi, các ngươi cứ tán gẫu.”
Ngô Ưu cười hì hì, nói: “Ca ca đi thong thả.”
Trong lúc chạy đi, Triệu Thanh Thư lảo đảo suýt chút nữa thì ngã về phía trước, sau đó hắn liền ổn định thân hình nhanh chóng chạy ra khỏi phủ.
Nhìn bóng dáng hắn chạy trối chết, Ngô Ưu nhịn không được mà nở nụ cười, Triệu Thanh Tử cũng cảm thấy có chút buồn cười, vì thế nàng cũng che miệng mỉm cười.
Sau đó Triệu Thanh Tử lập tức liếc nhìn Ngô Ưu một cái: “Sao ngươi cũng thích trêu cợt người như vậy?”
Ngô Ưu chớp chớp mắt với Triệu Thanh Tử, ngữ khí nghịch ngợm: “Này không phải là học theo ngươi sao, huống hồ ta cũng không gọi sai.”
Triệu Thanh Tử đương nhiên biết Ngô Ưu có ý tứ gì, nàng duỗi tay gắp một miếng sườn heo vào trong chén Ngô Ưu, ngữ khí hung tợn mà nói: “Ăn đi.”
Ngô Ưu nhìn dáng vẻ nàng tức giận như thế, trong lòng bỗng xúc động không thể giải thích được, nàng rất muốn duỗi tay xoa xoa gương mặt của Triệu Thanh Tử.
Vừa định đem xúc động biến thành hành động, liền thấy thần sắc Triệu Thanh Tử đột nhiên nghiêm túc: “A Ưu, đẩy ta về phòng, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Ngô Ưu yên lặng thu hồi tay của mình, hẳn là Triệu Thanh Tử muốn nói đến việc xảy ra vào ngày hôm qua.
Ngô Ưu đứng dậy đẩy Triệu Thanh Tử trở về phòng. Khi đóng cửa phòng, Ngô Ưu nhìn xung quanh, xác nhận không ai tới mới đóng cửa lại.
Hôm qua Ngô Ưu uống ly nước trà có vấn đề, nàng ngủ một giấc thật dài, từ buổi chiều ngày hôm qua cho tới buổi sáng hôm nay mới tỉnh.
Hôm nay khi Ngô Ưu tỉnh dậy, nàng liền phát hiện nàng nằm ở trên giường của A Tử, mà A Tử nằm sấp ở mép giường canh chừng nàng. Đây là lý do tại sao sáng sớm nàng đã ở Vĩnh Định hầu phủ ăn cơm sáng.
Sau khi nàng tỉnh lại, Triệu Thanh Tử cũng bị đánh thức, Ngô Ưu thấy nàng ấy còn có chút mông lung, nàng ngơ ngẩn hỏi: “Ngươi đã bỏ bao nhiêu?”
Ngô Ưu nhớ lại cảnh tượng sáng nay thì cũng cảm thấy có chút buồn cười, lúc ấy Triệu Thanh Tử giống như hài tử làm sai chuyện gì đó, thanh âm nho nhỏ: “Chỉ, chỉ một chút.”
Triệu Thanh Tử rót xong nước trà, quay đầu vừa vặn thấy Ngô Ưu đang cười ngây ngốc, nàng không khỏi có chút tò mò: “Ngươi đang cười cái gì?”
Ngô Ưu khụ hai tiếng: “Không có gì, chỉ là thức ăn ở hầu phủ thật ngon, sáng sớm đã được ăn sườn heo.”
“Đó là ta chuẩn bị cho ngươi.”
Nghe được lời này, Ngô Ưu chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu lại đứng ở cửa ngây ngô cười, nhịn không được lại liếc nhìn nàng một cái: “Đừng cười ngốc như vậy, chúng ta nói đến chính sự đi.”
Ngô Ưu biết sự tình nghiêm trọng nên cũng không hề đùa giỡn, nàng bước tới trước rồi ngồi xuống, vừa định uống một ngụm trà, nhưng nàng lại nhớ tới cái gì đó mà đặt xuống.
Nhìn thấy động tác nhỏ của Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử nhịn không được mà nói một câu: “Ta không bỏ thêm gì cả, ngươi cứ uống đi.”
Tiểu tâm tư bị chọc thủng, Ngô Ưu xấu hổ mà cười hai tiếng, sau đó uống cạn nước trà trên bàn.
Triệu Thanh Tử thở dài: “Hôm qua ngươi đi theo nha hoàn bên người ta tìm được ta đúng không?”
Ngô Ưu biết trong khoảng thời gian nàng hôn mê, Triệu Thanh Tử nhất định đã điều tra, vì thế nàng gật gật đầu: “Đúng vậy, hiện giờ nghĩ lại hẳn là nàng ta cố ý dẫn ta đi, nhưng đây là vì cái gì? Ngươi đã tìm thấy nha hoàn đó hay chưa?”
Triệu Thanh Tử cũng cảm thấy hơi đau đầu, đây rõ ràng là muốn nhắm vào nàng. Người lên kế hoạch tất cả những chuyện này hiểu rất rõ nàng, còn biết nàng sợ nhất thứ gì: “Đã tìm được, nhưng người đã không còn sống.”
Tuy đã ở thế giới này một đoạn thời gian, nhưng Ngô Ưu vẫn cảm thấy không quen, mạng người ở chỗ này có vẻ đặc biệt không có giá trị.
Triệu Thanh Tử nhận thấy được biểu tình của Ngô Ưu có chút không đúng, trong lòng nàng lập tức đoán được: “Ngươi cảm thấy thực quá mức sao?”
Ngô Ưu nhìn nàng rồi gật gật đầu.
Nhìn dáng vẻ nàng ấy như vậy, Triệu Thanh Tử thở dài. Có đôi khi nàng sẽ cảm thấy Ngô Ưu rất kỳ quái, theo lý là nữ nhi tướng quân, cũng là ác bá ở trong kinh thành một khoảng thời gian dài, nàng ấy không nên thiện lương như vậy.
“A Ưu ngươi quá thiện lương, như vậy về sau ngươi sẽ có hại.”
Thiện lương sao? Ngô Ưu cảm thấy không phải, nàng chỉ cảm thấy bản thân là một người rất ích kỷ. Nàng đã quen với cuộc sống an ổn ở thế giới ban đầu, qua lâu như vậy vẫn không thể điều chỉnh được.
Triệu Thanh Tử nhìn dáng vẻ nàng như vậy thì lắc lắc đầu, không khỏi có chút lo lắng: “Lần này rõ ràng là nhắm vào ta, người bày cục hiển nhiên rất hiểu rõ ta, mà nha hoàn kia cũng không biết chuyện ta thẩm vấn Thu Họa”
Ngô Ưu cả kinh: “Ý ngươi là Thu Họa cũng có thể là cái bẫy?”
“Kia hẳn là không phải, có thể là tương kế tựu kế.”
Triệu Thanh Tử cảm thấy đặc biệt khó giải quyết: “Có lẽ khi ta điều tra chuyện Mạc Tử Ý rơi xuống nước, người nọ đã biết không thể giấu được quân cờ là Thu Họa, vì thế nàng tương kế tựu kế lập ra cái bẫy này, bởi vì thời gian của hai việc này thật quá chặt chẽ.”
Ngô Ưu cảm thấy có chút rét run: “Người nọ đã thò tay tới bên người ngươi, bên cạnh A Tử có đủ người bảo hộ hay không?”
Ngô Ưu nghĩ lại vẫn cảm thấy kỳ quái: “Vì sao người ở phía sau màn lại nhằm vào ngươi?”
Đây cũng là chỗ Triệu Thanh Tử cảm thấy khó hiểu: “Hiện giờ chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, ta vẫn luôn điều tra chuyện sơn phỉ ở Cẩm Châu, có lẽ hai chuyện này có liên quan với nhau.”
Nói đến sơn phỉ, Ngô Ưu lập tức nghĩ đến trong nguyên tác bọn chúng chặn cướp lương thảo, việc này nhất định không thể không liên quan đến Dục Triều.
Giọng nói của Triệu Thanh Tử lại truyền đến: “Ta hoài nghi phụ thân của Mạc Tử Ý có quan hệ với sơn phỉ, mà trải qua chuyện lần này đã khiến ta chắc chắn rằng trong kinh thành có người đang bao che sơn phỉ.”
Ngô Ưu cảm thấy Triệu Thanh Tử nghĩ không sai, nhưng đó cũng chưa phải là tất cả. Nàng có chút sốt ruột nhưng lại không biết làm sao để nhắc nhở nàng ấy, sau đó nàng liền có chủ ý: “Nói đến chuyện này mới nhớ, sơn phỉ kia cũng có chút lợi hại, Trương dì đều không làm gì được bọn họ.”
Triệu Thanh Tử biết Ngô Ưu đang nói đến Trương Văn Kỳ, nàng không quá đồng tình với góc nhìn của Ngô Ưu: “Sơn phỉ đã quen lẩn trốn, bọn chúng còn thường xuyên xuống núi bắt bá tánh lên núi, có con tin ở, Trương tướng quân đành bó tay bó chân.”
Chờ Triệu Thanh Tử nói xong, Ngô Ưu tiếp tục làm bộ làm tịch mà nói: “Ai nha, ta cũng đã lâu không gặp Trương dì và phụ thân rồi, đáng tiếc Dục Triều lòng muông dạ thú, không để cho người ta nghỉ ngơi.”
Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu, cảm thấy có chút khoa trương, nàng nhíu mày: “Ngươi đang muốn nói gì đó với ta sao?”
Nói chuyện với người thông minh thật đúng là đáng sợ, Ngô Ưu suy nghĩ một lúc, cảm thấy nói thẳng ra thì cũng không sao: “Khu vực đó nạn trộm cướp hoành hành nghiêm trọng, con đường kia cũng là con đường đến biên cảnh nhanh nhất, ta suy nghĩ...”
“Ngươi muốn nói Mạc lão gia có thể là gián điệp Dục Triều phái tới đúng không?”
Nói chuyện với người thông minh đúng là quá nhẹ nhàng, Ngô Ưu gật gật đầu.
Triệu Thanh Tử cười cười: “Ta điều tra sơn phỉ cũng là bởi vì con đường này rất quan trọng, chỉ là mặt sau cũng không có tra được tin tức nào liên quan đến Dục Triều. Nhưng Mạc lão gia sẽ thường xuyên trước tiên đến kinh thành, bởi vậy ta nghi ngờ có người trong kinh thành lợi dụng sơn phỉ để thu lợi bất chính.”
Không phải đâu, bọn sơn phỉ này có quan hệ với Dục Triều a, Ngô Ưu còn muốn tiếp tục nói nhưng lại bị Triệu Thanh Tử ngắt lời: “Nhưng mà lần này ta phạm vào một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, đó chính là quá mức tự tin vào chính mình, khiến cho bản thân mắc mưu khắp nơi, những gì A Ưu nói ta sẽ tiếp tục lưu ý.”
Ngô Ưu nhẹ nhàng thở ra, tảng đá trong lòng tạm thời rơi xuống.
“Nhưng mà A Ưu ngươi vì sao đi tìm Mạc Tử Ý, không cần gạt ta, ta biết ngươi đến Cẩm Châu chính là vì Mạc Tử Ý.”
Lời này từ trong ra ngoài đều nồng đậm vị dấm, Ngô Ưu cảm thấy rất là đau đầu. Xem ra nếu nàng không giải thích rõ ràng chuyện này, A Tử nàng sẽ vẫn luôn phiền não.
Ngô Ưu xoa nhẹ lên mũi Triệu Thanh Tử, bất đắc dĩ nói: “Ta đi tìm Mạc Tử Ý là vì ngươi. Ca ca của nàng khi còn nhỏ cũng bởi vì phát sốt mà tàn tật, sau lại được một vị đại phu họ Chu trị hết.”
Câu trả lời làm Triệu Thanh Tử cảm thấy rất ngoài ý muốn, nàng che lại mũi, mở to hai mắt nhìn: “Vì ta? Nhưng mà vì sao ngươi biết ca ca của Mạc Tử Ý từng bị bệnh này?”
Vấn đề này cũng không dễ giải thích, sắc mặt Ngô Ưu có chút quái dị, nàng bất chấp nói những lời ngây ngốc: “Nếu ta nói ta đến từ một thế giới khác, ngươi có tin không?”
Triệu Thanh Tử thấy thần sắc nàng nghiêm túc, thầm nghĩ kỹ thuật nói dối của người này càng ngày càng kém, trên đời này căn bản không tồn tại thần phật luân hồi, đây đều là chiêu trò lừa bịp thiên hạ mà thôi.
Nhưng đồng thời, nàng cũng nhớ tới Ngô Ưu xác thật khác xa dáng vẻ ác bá lúc trước, tựa như là thay đổi thành một người khác.
Triệu Thanh Tử không nói gì, Ngô Ưu cảm thấy có chút xấu hổ, nàng ha ha cười hai tiếng: “Ta chọc ngươi chơi, trò đùa này có vẻ hơi nhạt nhẽo.”
Sau đó Ngô Ưu đặt hai tay lên vai Triệu Thanh Tử, biểu tình ôn nhu: “A Tử, mặc kệ như thế nào xin ngươi cứ tin tưởng ta, tất cả những điều ta làm đều là vì ngươi.”
Lời thổ lộ đột nhiên mà tới đánh gãy dòng suy nghĩ của Triệu Thanh Tử, nàng cảm thấy mặt lại bắt đầu nóng lên.
Giọng Triệu Thanh Tử nhỏ như tiếng muỗi: “Ừm, ta đã hiểu.”
Tuy Triệu Thanh Tử ở trước mặt nàng rất ôn nhu, còn sẽ thường xuyên đỏ mặt thẹn thùng, nhưng Ngô Ưu biết nàng ấy không phải là người nhu nhược.
Nhưng hiện tại trong tình huống như vậy, mục đích người ở sau màn rất rõ ràng, người nọ muốn gây phiền phức cho A Tử, Ngô Ưu vẫn không khỏi lo lắng.
“Trước khi bắt được người nọ, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt ngươi. Ở tướng quân phủ cũng không có chuyện gì cần phải xử lý, buổi tối ta sẽ tới canh chừng cho ngươi, nhưng mà việc này không thể quang minh chính đại, bá tánh ở kinh thành rất điêu ngoa, ta không quan tâm đến thanh danh của ta, nhưng ta không thể để yên nhìn bọn họ chửi bới ngươi.”
Triệu Thanh Tử cảm thấy hạnh phúc dường như tới quá nhanh, nàng nhịn không được có chút vui sướng: “Vậy ngươi sống cùng ta đi.”
Ngô Ưu cũng nghĩ ở bên cạnh A Tử là cách bảo hộ tốt nhất, chỉ là không nghĩ tới nàng ấy sẽ nhiệt tình như vậy.
Ngô Ưu cười cười, nói: “Được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mạc Tử Ý: Tại sao vẫn còn ăn dấm với ta (ủy khuất)