Ngô Ưu nhìn Triệu Thanh Tử mặt vô biểu tình mà đẩy xe lăn lại đây, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng hốt hoảng, vì thế nàng khẩn trương nói: “A Tử, ta...”
Triệu Thanh Tử liền ngắt lời, chỉ thấy nàng mỉm cười như thường lệ: “Nơi này không tiện, chúng ta đi tới nơi khác rồi nói.”
Trong lúc nhất thời, Ngô Ưu cũng không biết nên nói cái gì, nàng trì độn gật gật đầu.
Triệu Thanh Tử mỉm cười với nàng, đẩy xe lăn đi ở phía trước, Ngô Ưu nhìn bóng lưng nàng ấy chỉ đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Ngô Ưu chạy lên phía trước, nàng muốn đẩy xe lăn cho Triệu Thanh Tử đi như thường lệ, nhưng khi tay của nàng mới duỗi đến xe lăn của nàng ấy thì đã bị chặn lại.
Ngô Ưu cảm thấy tâm rất đau, người nọ quật cường cự tuyệt nàng, lựa chọn một mình đi về phía trước.
Mật thất này thông suốt cả bốn hướng, Ngô Ưu đi theo Triệu Thanh Tử rẽ trái rẽ phải rốt cuộc cũng đã tới nơi cần đến. Đây cũng là một cái thạch thất, nhưng mà ở đây hoàn toàn khác với cái lúc nãy, nơi đây càng thích hợp để cư trú hơn.
Trong thạch thất có giường và bàn ghế, không gian cũng rất lớn. Ngô Ưu không thể không đưa mắt nhìn xung quanh, càng nhìn nàng càng cảm thấy nơi này thậm chí còn xa hoa hơn căn phòng của nàng rất nhiều.
Triệu Thanh Tử cũng không tiếp đón Ngô Ưu, nàng chỉ yên lặng đi vào, sau đó dừng lại ở bên cạnh bàn.
Ngô Ưu không chờ nàng tiếp đón cũng đi qua ngồi xuống. Dưới đáy lòng nàng có chút bất an, trên đường tới thạch thất này, Triệu Thanh Tử vẫn luôn duy trì khoảng cách với nàng.
Ngô Ưu đã thử bước nhanh hơn để kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng chỉ cần nàng tới gần một chút, nàng ấy sẽ nhanh chóng cách rất xa.
Ở bên trong thạch thất, tựa như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Triệu Thanh Tử rửa cái ly trên bàn, rồi sau đó rót một ly trà cho Ngô Ưu, nàng đẩy ly đến trước mặt Ngô Ưu.
Hương trà này rất quen thuộc, đây chính là hồng trà mà Ngô Ưu thích uống nhất, không nghĩ tới ở đây cũng dùng lá trà này.
Nhưng Ngô Ưu hiện tại làm sao có tâm tư uống trà, nàng đã nhìn thấy một mặt mà Triệu Thanh Tử luôn cẩn thận che giấu, hiện giờ Triệu Thanh Tử biểu hiện rất là kỳ quái.
Nàng có chút sốt ruột, muốn giải thích cho Triệu Thanh Tử: “A Tử ngươi nghe ta nói, ta...”
Triệu Thanh Tử ngắt lời nàng: “Ta biết, rất ghê tởm phải không? Ta kỳ thật không hề giống với người trong lòng ngươi nghĩ, ngươi có phải cảm thấy rất thất vọng hay không?”
Giọng nói của thiếu nữ bình tĩnh tựa như ao tù nước đọng, một chút gợn sóng cũng không có.
Ngô Ưu thấy nụ cười của nàng biến mất từng chút một, lòng nàng cũng đau khổ vô cùng, nàng muốn mở miệng giải thích nhưng lại bị Triệu Thanh Tử đánh gãy.
Chỉ thấy Triệu Thanh Tử tự giễu mà cười: “Không nói là ngươi, bản thân ta cũng cảm thấy rất ghê tởm, loại người như vậy mà cũng van cầu chút ánh sáng xa xỉ.”
Ngô Ưu quả thực vội muốn chết, nàng vừa đau lòng vừa tức giận và khẩn trương, người này sao lại không chịu nghe nàng nói hết lời thế này!
Triệu Thanh Tử tiếp tục nói: “Ta biết ngươi thích chính là dáng vẻ ta ngụy trang, dáng vẻ kia vô cùng tương tự với Mạc Tử Ý, cho nên ta luôn sợ hãi, sợ hãi ngươi sẽ thích Mạc Tử Ý. Nhưng cố tình ngươi đối đãi rất tốt với nàng, mà vừa lúc Mạc Tử Ý nàng cũng thích ngươi.”
Ngô Ưu vốn đang tức giận lại lo lắng, nhưng nghe được những lời này, nàng không khỏi hoài nghi lỗ tai của mình có phải xảy ra vấn đề hay không.
Nàng có thể chắc chắn lỗ tai của nàng xác thật không có vấn đề, vì thế nàng không khỏi rống to trong lòng: “Cái quỷ gì! Mạc Tử Ý như thế nào sẽ thích ta! Ngươi rốt cuộc là từ đâu nhìn ra vậy! Ngươi đang ghen với không khí hay sao?”
Ngô Ưu không nói thành lời: “Không phải, A Tử ta...”
“Ngươi không cần nói nữa, ta biết ngươi muốn nói cái gì.”
Khi nói xong lời này, Ngô Ưu rõ ràng cảm giác được cảm xúc của nàng bắt đầu không ổn, không bao giờ bình tĩnh mà nói chuyện giống như lúc nãy.
Toàn thân Triệu Thanh Tử đều phát run, thanh âm cũng như thế: “Thế nhưng ta đã không thể rời khỏi ngươi được nữa, làm sao bây giờ? Ta sẽ luôn nhớ tới ngươi, sẽ tự hỏi không biết ngươi ăn có ngon hay không, ngủ có đủ hay không, luôn luôn muốn nhìn thấy ngươi.”
“Ta hàng năm hành tẩu ở nơi âm u, nếu ngươi không có tới trêu chọc ta, ta còn có thể tiếp tục sống như vậy, nhưng cố tình ngươi đã đến!”
“Ta vui sướng vì ngươi đã đến, nhưng cũng sợ hãi ngươi. Ta vui mừng vì rốt cuộc có một người yêu ta, nhưng lại sợ ngươi phát hiện ta thế nhưng là cái dạng này, ta sợ ngươi sẽ nói thì ra ngươi là loại người như vậy”
Ngô Ưu nhìn nàng, trong lòng có chút khiếp sợ. Lúc trước, nàng vẫn luôn cảm thấy Triệu Thanh Tử thích nàng, nhưng lại cảm thấy kỳ quái vì sao Triệu Thanh Tử không đáp ứng lời thổ lộ.
Dần dần, Ngô Ưu liền cho rằng bản thân suy nghĩ nhiều, A Tử rất có thể xem nàng trở thành bằng hữu tốt nhất.
Triệu Thanh Tử dần không khống chế được cảm xúc của mình, trên đường tới nơi này nàng vẫn luôn cường ngạnh chống đỡ, cùng Ngô Ưu bảo trì khoảng cách là vì nàng sợ bản thân sẽ nhịn không được mà sụp đổ.
Cảm giác đôi mắt có chút chua xót, Triệu Thanh Tử rất muốn khóc thật to, nhưng lòng tự trọng không cho phép nàng làm như vậy, vì thế nàng vẫn cố chấp, nói ra tất cả những băn khoăn và vui sướng sau khi Ngô Ưu thổ lộ với nàng.
Tựa như nói ra những lời trong lòng thì nàng có thể dễ chịu hơn một chút, thế nhưng lại không như vậy, nàng vẫn rất khó chịu, nàng sợ hãi, nàng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Ngô Ưu, cũng không dám nghe Ngô Ưu nói chuyện.
Nàng sợ hãi Ngô Ưu nói ra lời mà nàng sợ nghe thấy nhất, nàng đang trốn tránh.
Trong lúc nhất thời, thạch thất lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, Ngô Ưu nhìn thiếu nữ cố tỏ vẻ kiên cường, trong lòng trăm vị tạp trần: “Ta đã biết, nhưng không thành vấn đề.”
Những lời này hoàn toàn khác với những gì Triệu Thanh Tử tưởng tượng, nàng nhịn không được mà ngẩng đầu: “Ngươi nói cái gì?”
Ngô Ưu nhìn nàng rồi mỉm cười, tiến về phía trước ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: “Ta nói không sao cả, người ta thích chính là ngươi.”
Những lời này làm cho nội tâm Triệu Thanh Tử lại lần nữa sông cuộn biển gầm, nàng theo bản năng không muốn tin tưởng, sau đó nàng dùng một tay đẩy Ngô Ưu ra, rống lớn: “Ngươi đang gạt ta đúng hay không!”
Ngô Ưu không nghĩ tới sẽ bị Triệu Thanh Tử đẩy ra, nàng có chút bực bội, muốn tiếp tục giải thích rằng nàng thật sự không bận tâm đến chuyện đó.
Ngô Ưu còn chưa mở miệng, Triệu Thanh Tử liền bưng kín lỗ tai: “Ta không nghe! Ngươi đừng hòng gạt ta! Ngươi là kẻ lừa đảo, ngươi là muốn để ta thả lỏng cảnh giác rồi chạy khỏi nơi này chứ gì.”
Ngô Ưu hơi ngây ngốc, nàng căn bản là không có nghĩ như vậy mà! Nàng nói không nên lời, người này sao lại không cho nàng nói hết lời thế này!
Giận từ trong lòng khởi, ác hướng đảm biên sinh. [1]
[1] Một câu tục ngữ của Trung Quốc, nghĩa là: Nếu như đã phẫn nộ tới cực điểm thì ta sẽ có đủ dũng khí để làm bất cứ việc gì.
Ngô Ưu tiến lên một bước rồi ngồi xổm xuống, nàng xoay đầu Triệu Thanh Tử đối mặt chính mình, lập tức nhẹ nhàng hôn lên.
Môi của thiếu nữ rất mềm, sau khi Ngô Ưu hôn lên thì có thể cảm giác được thân thể nàng ấy ngừng run rẩy, hẳn là nàng ấy cũng rất sững sờ.
Bây giờ người bắt đầu khẩn trương lại chính là Ngô Ưu. Đời trước, nàng chưa từng nói qua luyến ái chứ đừng nói là hôn môi, ngay cả nắm tay người khác cũng đều chưa từng.
Độc thân hai đời, đây vẫn là lần đầu tiên Ngô Ưu làm chuyện kích thích như vậy. Hương thơm của hoa sơn chi trên người Triệu Thanh Tử ôm lấy nàng, Ngô Ưu không thể không nhắm mắt lại.
Cảm giác được người trong lồng ngực đã bình tĩnh trở lại, Ngô Ưu buông ra nàng, cười nói: “Hiện tại ngươi nên tin, ta thật sự không có lừa ngươi, ta thích ngươi, ta thật sự thật sự rất thích ngươi.”
Triệu Thanh Tử vẫn còn choáng váng vì nụ hôn, nàng nhìn Ngô Ưu mỉm cười rạng rỡ, rồi sau đó bị niềm vui sướng vô cùng lớn bao phủ.
Nàng có chút lo được lo mất, nàng sợ đây là một giấc mơ, chỉ cần nàng tỉnh lại, hết thảy những chuyện này đều sẽ không xảy ra.
Triệu Thanh Tử thật cẩn thận hỏi: “Ngươi không chê loại người như ta ghê tởm sao?”
Ghê tởm? Ngô Ưu ở trong lòng tự hỏi bản thân, nàng nhịn không được lặng lẽ liếm môi một chút, nàng cảm thấy hương vị rất không tồi, còn rất ngọt.
“Không ghê tởm, ngươi không cần nói bản thân như vậy.”
Triệu Thanh Tử nhíu mày, nàng vẫn luôn cảm thấy không có cảm giác an toàn: “Nhưng mà ta ngay cả chân cũng đều không có, việc đơn giản như chạy về phía ngươi mà ta đều làm không được.”
Ngay lúc này, Triệu Thanh Tử hoàn toàn không giống với vai ác tàn nhẫn lại độc ác như trong sách miêu tả, Ngô Ưu cảm nhận được trong giọng nói của nàng nồng đậm tự ti và khủng hoảng.
Ngô Ưu nhịn không được mà ôm chặt Triệu Thanh Tử vào lòng, nàng dựa đầu vào vai Triệu Thanh Tử, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không cần chạy, bởi vì ngươi vẫn luôn ở trong lòng ta.”
Nhắm mắt lại, Ngô Ưu cười khẽ một tiếng, sau đó lại nói: “A Tử, ngươi còn nhớ lúc trước ta từng nói ta không tìm thấy phương hướng sao?”
Bởi vì Ngô Ưu nói chuyện gần bên tai Triệu Thanh Tử, cho nên Triệu Thanh Tử cảm thấy có chút ngứa, nàng ngơ ngác mà trả lời: “Nhớ rõ.”
Ngô Ưu cảm thấy A Tử giờ phút này đặc biệt đáng yêu, nàng không khỏi lại ôm chặt hơn một chút: “Ta đã tìm được phương hướng rồi, mà phương hướng kia chính là ngươi.”
Triệu Thanh Tử lẳng lặng nghe Ngô Ưu nói, sự bất an trong lòng dần dần biến mất, nàng nghe thấy Ngô Ưu ở bên tai nàng nói: “Ngươi là ngọn đèn dầu trong cuộc đời của ta, ngươi là lý do để ta bước vào thế gian này.”
“Lúc trước, khi ta vẫn còn mê mang, ngươi cũng ôm ta như thế này, ngươi nhẹ giọng an ủi ta, ngươi nói ngươi để ý ta, khiến cho ta thật sự rất vui sướng. Người ta thích chính là ngươi, ta biết ngươi thật lòng đối tốt với ta, cho nên xin ngươi không cần hoài nghi chính mình.”
Ngô Ưu thở dài, trịnh trọng mà nói: “Ngươi rất tốt, thật sự rất tốt, xin ngươi không cần mất đi sự kiêu ngạo của mình.”
Triệu Thanh Tử bị những lời liên tiếp của nàng làm cho choáng váng, Triệu Thanh Tử vẫn luôn cẩn thận che giấu chính mình, nàng sợ có một ngày bại lộ thì Ngô Ưu sẽ rời đi nàng.
Hiện giờ xem ra, những sầu lo đó đều không cần thiết, nàng rốt cuộc không thể kìm nén được, nhưng vẫn cố gắng giữ hình tượng.
Ngô Ưu nghe nàng khe khẽ khóc nức nở, trong giọng nói còn mang theo ủy khuất: “Ngươi không nói sớm!”
Ngô Ưu chỉ cảm thấy tâm nàng đều phải mềm ra, nàng tựa như đang dỗ dành tiểu hài tử: “Được được được, đều là ta sai! Đừng khổ sở.”
Nghe xong lời này, Triệu Thanh Tử nhịn không được mà nói thầm: “Ta không phải khổ sở, ta đây là cao hứng.”
Trong lúc nhất thời, trong thạch thất âm lãnh dần dần trở nên ấm áp lên.
Nhưng có một người đang tránh ở chỗ tối lặng lẽ quan sát hai người các nàng, người đó đúng là nha hoàn mà Ngô Ưu đuổi theo. Sắc mặt của nàng có chút khó coi, tiếp tục ở chỗ này thì rất có khả năng sẽ bị phát hiện, nàng không hề chú ý đến Ngô Ưu hai người nữa mà lặng lẽ rời đi.
Nói nhiều như vậy, hơn nữa bởi vì tâm tình kích động nên Ngô Ưu có chút khát nước. Nàng thấy cảm xúc của Triệu Thanh Tử đã ổn định thì lập tức muốn đi uống một ngụm nước.
Triệu Thanh Tử vừa mới bị một loạt trạng huống làm cho ngây ngốc, hiện giờ bình tĩnh lại nàng mới nhớ tới Ngô Ưu hôn nàng, khuôn mặt nàng tức khắc đều đỏ lên, đại não cũng trống rỗng, nàng nghe thấy Ngô Ưu nói muốn đi uống nước thì chỉ ừ một tiếng.
Sau đó nàng đột nhiên nhớ ra bản thân đã cho thêm đồ vật vào bên trong nước trà, nàng sốt ruột muốn ngăn lại Ngô Ưu, nhưng mà Ngô Ưu đã đem nước trà uống một hơi cạn sạch.
Ngô Ưu buông nước trà xuống, thấy Triệu Thanh Tử có chút muốn nói lại thôi, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Triệu Thanh Tử có chút chột dạ: “Không, không có gì.”
Trực giác của Ngô Ưu mách bảo A Tử có việc gạt nàng, nàng vừa định mở miệng dò hỏi, nhưng chân đột nhiên mềm nhũn khiến cho nàng ngồi xuống ghế. Không những vậy, nàng cảm thấy đầu nặng trĩu, cơn buồn ngủ một trận lại một trận ập tới.
Ngô Ưu nhìn Triệu Thanh Tử, đương nhiên nàng giờ phút này thấy không rõ lắm, chỉ thấy hình bóng nàng ấy đang đè chồng lên.
Cuối cùng thật sự chịu đựng không nổi, Ngô Ưu nằm sấp trên bàn. Trước khi ngủ thiếp đi, nàng nghĩ: “Chẳng lẽ nàng đặc biệt vì ta chuẩn bị, nhưng sao khẩu vị lại nặng như thế này?”
Triệu Thanh Tử thấy Ngô Ưu hôn mê bất tỉnh, trong lòng nàng liền có chút áy náy. Triệu Thanh Tử đẩy trên xe lăn lên phía trước, nhìn thiếu nữ ngủ say như chết, trong lòng mềm nhũn.
Nàng nhẹ nhàng đặt một nụ lên trán Ngô Ưu: “Ngủ ngon.”
Bên này chuyện giữa Ngô Ưu hai người đã được giải quyết xong.
Nhưng hôm nay Ngô Ưu có thể gặp được việc này rõ ràng là có người lên kế hoạch. Nha hoàn mà Ngô Ưu đi theo lập tức rời khỏi đó, đi tìm người làm chủ ở phía sau màn.
Nha hoàn quỳ trên mặt đất, trên đài là người âm thầm chủ mưu, người nọ dùng một kiện áo choàng bọc kín thân thể, trong lúc nhất thời cũng không nhìn ra là nam hay nữ.
Nghe xong nha hoàn đáp lời, người làm chủ phía sau màn cười một tiếng: “Ngươi là nói ta hao hết tâm tư muốn chia rẽ các nàng, ngược lại khiến cho các nàng càng thêm gắn bó keo sơn sao? Vậy chờ đến khi các nàng thành hôn, ta có phải còn muốn đi uống một ly rượu mừng hay không?”
Giọng nói này khàn khàn, rõ ràng là đã được ngụy trang, cũng không thể nghe ra manh mối gì.
Nha hoàn rất sợ hãi, nhưng nàng vẫn lấy hết can đảm: “Ta đều đã làm theo lời ngươi nói, một bước cũng không sai. Ta đã phản bội ta tiểu thư, thỉnh ngài trả mẫu thân lại cho ta.”
Người chủ mưu ở phía sau đứng lên, từng bước một đi tới bên người nha hoàn: “Được thôi, ta lập tức cho ngươi gặp mặt mẫu thân của ngươi.”
Nha hoàn nghe vậy trong lòng vui sướng, đang muốn nói lời cảm tạ, yết hầu lại đột nhiên bị người bóp chặt.
“Ta sẽ cho ngươi xuống địa phủ gặp nàng ngay lập tức.”
Editor có lời muốn nói: Nếu Triệu Thanh Tử là ngọn đèn dầu thắp sáng cuộc đời của Ngô Ưu thì Ngô Ưu hẳn sẽ là chòm sao Bắc Đẩu dẫn lối cho Triệu Thanh Tử.