Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 99: Chương 99: Em là linh hồn tình yêu




Vì vậy, bức màn tối trong <> dần nổi lên mặt nước từ hung thủ của vụ án giết người liên hoàn.

Đối mặt với sự dò hỏi của Dung Vân, Vu Gia khôi phục trạng thái trước đó, như đang đối mặt với những lời kết tội trong phòng thẩm vấn, hờ hững giống như không có liên quan đến mình, hắn ta không lộ ra thêm lời nào với Dung Vân, thậm chí ánh mắt ý vị thâm trường cũng là bủn xỉn nhìn lên.

Hắn ta chỉ cúi đầu, khòm lưng đối mặt với sự kết thúc của nửa đời cẩu thả hỗn loạn của mình.

Dung Vân cũng không hỏi nữa, cho dù nàng có rất muốn biết những manh mối kia, nhưng Dung Vân dù sao cũng là Dung Vân, sau một khoảnh khắc mất khống chế như vậy, nàng lại khôi phục về bộ dáng ban đầu.

Nội dung đối thoại của bọn họ bị giám ngục ghi lại, cho nên trưởng quan liên hệ với cục trưởng, người bên đó lại hỏi có muốn kéo dài thời hạn hành hình không, dù sao Vu Gia hình như cũng có liên quan đến một vụ án khác.

Dung Vân lắc đầu, nàng cảm thấy không cần, mà nàng cũng có lý do, nàng cho rằng Vu Gia không có liên quan gì đến vụ án của Sầm Lan, bọn họ là hai người ở hai thế giới, Vu Gia cũng sẽ không cảm thấy an toàn khi phạm tội ở nơi mà mình không quen thuộc, hơn nữa thủ đoạn gây án cũng hoàn toàn không giống nhau.

Dung Vân cũng biết, nàng cũng sẽ không hỏi ra được cái gì từ miệng của hắn ta, cho nên tên tội phạm này chết sớm hay muộn cũng sẽ không có trợ giúp gì.

Còn vì sao Vu Gia lại nói ra lời cuối cùng đó, đáp án trong khả năng Dung Vân đã sớm suy đoán đến.

Có người muốn đánh cờ với nàng, bàn cờ này hai năm trước hoặc nói là sớm hơn nữa đã bắt đầu rồi.

Nàng vẫn luôn đợi, bây giờ hình như đã đợi được rồi.

“Được, qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

Đạo diễn Vương cầm kịch bản cuốn thành hình ống trong tay múa trong không trung vài cái, gân cổ kêu lên.

Lê Sơ lập tức thay đổi vị trí, bận bịu quay phim.

Nàng vội ở bên này, bên kia Ninh Mạn Thanh cũng là bận đến tối mày tối mặt.

Ninh Mạn Thanh trở về Ninh gia, tuyên bố hai việc, việc thứ nhất cô muốn bước vào sản nghiệp của gia tộc, việc thứ hai là muốn tiễn Ninh Ngọc Hi đi.

Chuyện thứ hai không gây chú ý bằng chuyện thứ nhất, vợ chồng Ninh gia cùng Ninh Hạo Viễn và Ninh Vân Tri đều không rảnh quan tâm tại sao Ninh Ngọc Hi lại bị tiễn đi, vội vàng muốn chứng thực chuyện thứ nhất.

Tuy rằng mấy năm nay Ninh Hạo Viễn và Ninh Vân Tri luôn tranh đấu nội bộ, có ý đồ muốn đoạt được càng nhiều tài sản của Ninh gia, cuối cùng muốn trở thành người nắm quyền Ninh gia, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ, khi Ninh Mạn Thanh không tham dự, bọn họ là kình địch của nhau, nhưng khi Ninh Mạn Thanh muốn nhảy vào lấy đồ vật của bọn họ, Ninh Mạn Thanh mới là kẻ địch lớn nhất của bọn họ.

Đối với chuyện vì sao phải về tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, Ninh Mạn Thanh giấu đi rất nhiều chuyện, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói đến 'công lao' của Ninh Ngọc Hi, khi đối mặt với cha mẹ, cô cũng cố ý nói dã tâm của mình lớn lao một chút, khiến cho đôi vợ chồng đa nghi này cảm thấy cô là cùng một loại người với mình.

Ninh Hạo Viễn và Ninh Vân Tri tức giận mắng Ninh Ngọc Hi không được việc gì, làm hỏng việc thì giỏi, một hai phải trêu chọc Ninh Mạn Thanh, lại mắng Ninh Mạn Thanh không chừng đã sớm có ý tưởng này rồi, trước kia làm như vậy chẳng qua là muốn hạ thấp lòng phòng bị của bọn họ.

Nhưng mà ý tưởng của bọn họ cũng không ảnh hưởng được đến người khác, cho dù bọn họ có không muốn thế nào, vợ chồng Ninh gia vẫn còn cực kỳ vui vẻ tổ chức một buổi tiệc linh đình, mời các nhân vật nổi tiếng đến tuyên bố tinh tức này, cũng đồng thời quyết định để Ninh Mạn Thanh trở thành quản lý cấp cao của tập đoàn, phụ trách nhiều dự án lớn.

Đây chính là những dự án Ninh Hạo Viễn và Ninh Vân Tri đều muốn giành lấy, biểu hiện của hai người đều không nén được, Ninh Mạn Thanh cũng không kinh ngạc, thậm chí còn nâng ly với bọn họ.

Không khí trong bữa tiệc rất tốt, tuy rằng có mấy người giống như Ninh Hạo Viễn và Ninh Vân Tri không hy vọng Ninh Mạn Thanh trở về giới kinh doanh, nhưng đại đa số mọi người vẫn là hoan nghênh, đặc biệt là một số người đã từng theo đuổi Ninh Mạn Thanh.

Trước khi Ninh Mạn Thanh thành niên, bởi vì chịu quá nhiều chú ý, cho nên bạn bè của cô cơ bản đều là thiên chi kiêu tử của nhà hào môn ở Vân Châu, tuy rằng giữa mọi người đều có mâu thuẫn và hạn chế lẫn nhau, nhưng ngoài mặt Ninh Mạn Thanh giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chẳng qua sau đó Ninh Mạn Thanh phân hóa thành Beta lại đi vào ngành điện ảnh, nên liên hệ của bọn họ mới giảm bớt rất nhiều, nhưng quan hệ trước đó vẫn còn, muốn lợi dụng thì cũng không có.

Trong lúc Ninh gia vui vẻ chúc mừng thì Ninh Ngọc Hi đã bị bắt lên máy bay đi nước ngoài.

Không có người nào đưa tiễn hắn, càng không có người nào để ý đến sau này hắn sẽ như thế nào.

Vợ chồng Ninh gia không thể nghi ngờ là người cực kỳ máu lạnh, con gái xuất sắc tiếp nhận sản nghiệp gia tộc sẽ có nhiều lợi ích trao đổi hơn, đưa một đứa con chỉ biết tiêu tiền đi nước ngoài, bọn họ cũng rất vui lòng tiếp thu.

Ninh Ngọc Hi ở trên máy bay cực kỳ không có hình tượng chửi mắng Ninh Mạn Thanh, bị bảo vệ Ninh Mạn Thanh phái đến đánh hôn mê mới bớt ồn.

Sau khi hắn tỉnh lại phát hiện mình ở một căn nhà nhỏ nơi xứ lạ quê người, Ninh Ngọc Hi muốn lén trở về nước, lại phát hiện hộ chiếu không có ở trong người, hắn tức giận bất bình bất chấp tất cả chơi bời bên ngoài, tuy rằng hắn học không ra gì, nhưng trong nhà giáo dục song ngữ từ nhỏ cũng để hắn có thể giao lưu bình thường không thành vấn đề với người ngoài.

Sau đó hắn lại phát hiện tài khoản của mình đã bị đóng băng, mỗi tháng Ninh Mạn Thanh chỉ cấp cho hắn đại khái khoảng 3000, hắn rơi vào điên cuồng, mà khi hắn phát hiện mình không có cách nào liên lạc được với cha mẹ, thậm chí là đám bạn chơi bời lêu lỏng của hắn, lại rơi vào sợ hãi.

Lần đầu tiên hắn nước mắt nước mũi giàn giụa xin tha với người mình ghét nhất, Ninh Mạn Thanh lại không chút động đậy.

“Tôi đã cảnh báo cậu không nên động vào em ấy, thật thà hưởng thụ cuộc sống hiện tại đi.”

Ninh Mạn Thanh sẽ không đem những thủ đoạn mà cô khinh thường dùng lên người Ninh Ngọc Hi, cô biết rất rõ mình cần phải làm gì để chân chính làm suy sụp loại người như Ninh Ngọc Hi, thậm chí còn làm đến không có chỗ nào sai sót.

Cô cũng không phải là ném người qua nước ngoài rồi ngược đãi, cô cung cấp phòng ở và phí sinh hoạt cơ bản, chỉ cần Ninh Ngọc Hi thành thật làm việc như những người khác thì có thể có cuộc sống ấm no qua ngày rồi, nhưng loại người như Ninh Ngọc Hi có khả năng sao?

Còn sau đó Ninh Ngọc Hi có lợi dụng thân phận Omega của mình đi làm tình phụ cho người ta, nhưng bị đối phương đến bắt gian đánh đến nổi sinh non nằm viện, cuối cùng còn nhiễm bệnh vì nghiện ma túy mà tự sát, thì cũng là chuyện phát sinh sau này.

Còn Mẫn Ý Viễn, Ninh Mạn Thanh dẫn đường cho Mục Tiêu, để Thiên Ca thu mua Chiếu Tinh của Mẫn Ý Viễn, chỉnh đốn lại công ty kia một chút.

Mẫn Ý Viễn còn dựa vào ba hắn, tạm thời Ninh Mạn Thanh không đụng tới, nhưng cô còn chưa hết giận, trùm bao tải đập Mẫn Ý Viễn một trận.

Những việc này Ninh Mạn Thanh đều nói giản lược với Lê Sơ, Lê Sơ cũng không vì hai tên ngu ngốc kia mà sinh ra bóng ma tâm lý gì cả, nghe qua xong cũng liền vứt sau đầu.

Loại người như vậy không đáng để nàng phải canh cánh trong lòng, gần nhất nàng còn có chuyện phiền lòng, đương nhiên không phải là vì tình địch ngầm Mộc Cầm Hi đang thân cận với Ninh Mạn Thanh, mà là gần đây đóng phim có chút không thuận lợi.

Trước mắt vợ chồng Ninh gia còn chưa muốn để Ninh Mạn Thanh kết thân với ai, dù sao trong tay Ninh Mạn Thanh cũng cầm một dự án, bọn họ chỉ ước rằng cô không cần phải phân tâm vì việc gì, chỉ cần chuyên tâm làm một máy móc không có cảm tình kiếm tiền thôi.

Trước đó Lê Sơ cũng lo lắng mình sẽ quấy rầy đến Ninh Mạn Thanh, cho nên giảm bớt tần suất nhắn tin, còn bị Ninh Mạn Thanh gọi điện đến giáo dục một trận.

Lê Sơ đang xuất thần, Tiền Đóa Đóa quơ quơ tay trước mặt nàng.

“Lê tỷ, chị còn ổn không?”

Lê Sơ hoàn hồn, gật gật đầu, lại buông tiếng thở dài.

Hiện tại đạo diễn Vương tập trung quay cảnh liên quan đến Sầm Lan, bởi vì diễn viên Omega đóng vai Sầm Lan đã tiến tổ, người ta thì không có vấn đề gì, chỗ Lê Sơ lại xuất hiện vấn đề không ngừng.

Ban đầu Lê Sơ dựa theo trạng thái của Dung Vân diễn đến, nhưng bị đạo diễn Vương cắt ngang.

Đạo diễn Vương nói nàng phải diễn cảm giác không giống cảm giác trước đó mới đúng, bởi vì Sầm Lan là người Dung Vân yêu thầm, không phải là một người qua đường nào đó.

Thật ra từ yêu thầm này đặt trên người Dung Vân cũng có chút không thỏa đáng, Dung Vân cũng không biết tình cảm của nàng đối với Sầm Lan là thích, nàng chỉ cảm thấy Sầm Lan khác với người khác mà thôi.

Nàng không giống người khác, nên cách thích người của nàng cũng khác với mọi người.

Loại cảm giác này thật ra có chút biệt nữu, Lê Sơ tưởng tượng tình cảm trong nội tâm của mình là một mảnh thuần trắng, chút sắc thái kia điểm vào lại có chút quá đột ngột, tự bản thân Lê Sơ còn nhận thấy không ổn, đừng nói là đạo diễn Vương.

Lê Sơ chỉ có thể tiếp tục điều chỉnh trạng thái, đạo diễn Vương và biên kịch Tiền còn bắt nàng đến giảng diễn, nhưng loại cảm giác loáng thoáng như vậy thực sự rất khó bắt lấy.

Chỉ mới là diễn cảnh thích Lê Sơ đã biểu diễn không tốt, đừng nói là đến cảnh Sầm Lan chết đi, nhưng mà cứ dừng như vậy cũng không ổn, nên đạo diễn Vương quay trước những cảnh cá nhân của Sầm Lan, để Lê Sơ tự điều chỉnh lại mình cho tốt.

Đêm đó Lê Sơ xin sự giúp đỡ của Ninh Mạn Thanh, Ninh Mạn Thanh giải thích cho nàng loại cảm giác này giống như là bánh răng đang vận chuyển trơn tru, nhưng bỗng dưng có một hạt cát nhỏ kẹt vào giữa bánh, vì thế nó khẩn cấp thay đổi phương hướng, sau đó lại vận chuyển trơn tru trở lại, lúc đến đoạn kẹt thì đã không còn thấy tung tích của hạt cát đó nữa, đó chính là tâm động của Dung Vân.

Ninh Mạn Thanh miêu tả cụ thể lãng mạn, nhưng Lê Sơ cũng không hoàn toàn bắt lấy được cảm giác này.

Lê Sơ biết rõ vấn đề không phải là cảnh diễn tình cảm của Dung Vân, mà có khả năng là nàng chưa chân chính hiểu rõ Dung Vân, cho nên nàng không có cách nào diễn được tình cảm thích của Dung Vân được, vì thế nàng đem kịch bản đọc đi đọc lại mấy lần, lại viết tiểu truyện nhân vật, trong quá trình này, nàng hiểu thêm một ít về Dung Vân.

Nếu nói Dung Vân chỉ là một mảng màu trắng, thì sự yêu thích của nàng cũng chỉ là màu trắng, màu trắng tô lên màu trắng nguyên bản. Giống như thấy rõ ràng, nhưng khi đi tìm kiếm, cũng chỉ lạc vào một mảng trắng mênh mông, không thể tìm được.

Lê Sơ mang theo loại trạng thái này lên diễn, đạo diễn Vương cuối cùng cũng giãn mặt mày, tiến độ quay chụp cũng thuận lợi hơn, nhưng Lê Sơ biết vấn đề của mình vẫn còn tồn tại.

Bởi vì nàng vẫn còn chưa tìm được cảm giác khi Dung Vân mất đi Sầm Lan, cảnh diễn “Sầm Lan chết đi” đối với nàng thực sự là một khảo nghiệm không nhỏ, cho nên Lê Sơ xin đạo diễn Vương cho nàng nghỉ một ngày để xem xét lại một chút.

Vì thế hôm nay Lê Sơ không ở đoàn phim mà là ở khách sạn, mà cầm kịch bản ở trong tay giày vò mấy lần.

Lê Sơ lại thở dài một tiếng, ba trợ lý bên cạnh ba mặt nhìn nhau.

Lê Sơ nghĩ nghĩ, mang khẩu trang lên, quyết định đi tìm nữ thần Ninh Mạn Thanh.

Chuyện này không thể mang theo Tiền Đóa Đóa được, cho nên Lê Sơ cho Tiền Đóa Đóa nghỉ nửa ngày, đi đến chỗ Ninh Mạn Thanh.

Ninh Mạn Thanh không ở tập đoàn Ninh gia, mà lại tự quản lý một công ty riêng, tuy rằng Lê Sơ không biết quy mô sự nghiệp của cô quá rõ ràng, nhưng nàng biết công ty Ninh Mạn Thanh liên quan đến máy tính.

Hiện tại đã là mùa hè, Lê Sơ mặc áo thun váy ngắn đơn giản. Nhóm lập trình viên đang làm việc ngẩng đầu nhìn Omega đeo khẩu trang bị bà chủ kéo vào, không hẹn mà cùng lộ ra biểu tình vi diệu, sau đó dưới ánh mắt như đạn của bà chủ, lại tiếp tục cúi đầu.

Vào văn phòng Ninh Mạn Thanh, Lê Sơ mới thả lỏng lại, nằm dựa lên người Ninh Mạn Thanh, dụi vào cổ cô.

“Không có trạng thái sao?”

Ninh Mạn Thanh mở khẩu trang trên mặt Lê Sơ xuống, nhìn gương mặt u sầu của nàng, xoa xoa lên mũi nàng.

“Không tìm được trạng thái, đến xin lão sư của em giúp đỡ đây.”

“Có mang kịch bản theo không?”

“Có mang.”

Ninh Mạn Thanh nhìn kịch bản để trên bàn gật gật đầu, mở khóa máy tính lại nói: “Đợi chị viết xong đoạn này liền xem.”

“Vậy em không quấy rầy chị.”

Lê Sơ chuẩn bị rời khỏi lòng ngực Ninh Mạn Thanh, lại bị Ninh Mạn Thanh đè lại.

“Cứ như vậy, không nặng.”

Ninh Mạn Thanh ôm lấy eo Lê sơ, đầu ngón tay múa trên bàn phím.

Thử hỏi có Alpha nào không muốn vừa ôm lão bà thơm mềm vừa làm số liệu đây?

Lê Sơ còn ngượng ngùng, đôi mắt liếc lên những ký hiệu không hiểu trên máy tính, cảm thấy Ninh Mạn Thanh thật là lợi hại.

“Ninh lão sư, chị biết thật nhiều.”

“Hứng thú mà thôi, trước kia có học qua, sau đó gác lại hai năm, chỉ có Bạch Vu tìm chị hỗ trợ viết chương trình, chị sẽ giúp cậu ấy viết một chút, sau đó từ từ học thêm.”

Trước khi gặp Lê Sơ, cuộc sống của Ninh Mạn Thanh cũng không chỉ có chuyện diễn xuất.

“Thật lợi hại.”

Lê Sơ nghĩ đây có lẽ là sự khác nhau của thiên tài và người thường đi, hơn nữa Ninh Mạn Thanh không chỉ là thiên tài, mà còn rất nỗ lực.

Ô hô, nghĩ đến người như vậy là lão bà của nàng, Lê Sơ lại càng cảm thấy vui vẻ hơn một chút.

Ninh Mạn Thanh cũng không có bận quá lâu, sau khi Lê Sơ thấy nàng xong việc đưa kịch bản qua đến hỏi han, rời khỏi người Ninh Mạn Thanh kéo ghế dựa bên kia đến, ngồi xuống bên cạnh cô.

Đại khái Ninh Mạn Thanh lật xem kịch bản tầm 10 phút, trong lúc này Lê Sơ cũng không mở miệng quấy rầy cô, sau khi cô buông kịch bản xuống, ngồi nghiêm túc chờ nghe giảng.

“Không cần khẩn trương như vậy, vấn đề này thật ra rất dễ hiểu, dù sao cũng xem như là lĩnh vực chị hiểu rõ, vì muốn em hiểu rõ ràng, chị sẽ giải thích trước cho em hai kiến thức mới.”

Ninh Mạn Thanh xoa xoa đầu Lê Sơ, thấy Lê Sơ gật đầu mở miệng: “Em muốn biểu đạt tình cảm của một nhân vật, thì phải hiểu biết được bản chất của nhân vật đó, bây giờ lấy lý giải của em làm điểm xuất phát, em cho rằng Dung Vân không giống con người, mà giống như trí tuệ nhân tạo, vậy chúng ta sẽ nói đến loại người như thế thì diễn biến tâm lý sẽ thế nào.”

“Từ máy tính giải quyết vấn đề của con người, chúng ta phải biết được phương pháp và cách xử lý của máy tính trước, dùng ngôn ngữ máy tính để lý giải máy tính, khi máy tính muốn hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, thì có quá tiến trình, tiến trình này được gọi là thuật toán, có thể hiểu được không?”

Lê Sơ gật đầu, tuy rằng nàng không hiểu thuật toán, nhưng có thể lý giải được định nghĩa của nó.

“Thuật toán là trung tâm phép tính, chị nói cho em phải làm phép tính gì, thì phép tính đó phải có mệnh lệnh nêu ra vấn đề rõ ràng, nếu một phép tính không đúng, hoặc có lỗi sai hay có vấn đề gì đó, thì thuật toán sẽ không thể giải quyết được vấn đề.”

Ninh Mạn Thanh thấy bộ dáng của Lê Sơ gần như là choáng váng, vừa xoa xoa vừa trấn an nàng nói: “Lấy một ví dụ, chị viết chương trình cho người máy quét nhà, để nó lau nhà quét nhà thì nó có thể làm trơn tru, nhưng nếu chị nhập lệnh cho nó đi nấu cơm, thì sẽ thế nào?”

“Không thể làm được?”

Ninh Mạn Thanh tán dương gật đầu: “Đúng vậy, đây là phép tính sai lầm.”

Lê Sơ cười càng thêm ngượng ngùng, đây rõ ràng đây là vấn đề con nít cũng trả lời được, nhưng Ninh Mạn Thanh khen nàng như vậy, nàng vẫn rất là vui vẻ.

Ninh Mạn Thanh lại tiếp tục nói: “Chúng ta tiếp tục nói đến phép tính, phép tính có năm đặc điểm, phân biệt, xác thực, nhập liệu, xuất liệu và tính khả thi, cái này em không hiểu cũng không sao, chỉ là vì tính tương đối cho cái sau thôi.”

“Chúng ta lại nói đến bản thân nhân vật, không nói đến vấn đề khác bên ngoài Dung Vân và Sầm Lan, chỉ nói đến cảm tình của Dung Vân, nếu nói tình yêu với nàng là một thuật toán, thì Sầm Lan chính là phép tính đó, nhưng phạm vi phép tính này quá đặc thù, vì nó không nằm trong quy luật yêu đương.”

“Cái này không có tính phân biệt, không có tính xác thực, thậm chí không nhất định là có kết quả, nên vấn đề không thể giải quyết được, cho nên Dung Vân mới hoang mang trước tình cảm mà nàng sinh ra trước Sầm Lan.”

“Chỉ cần Sầm Lan còn ở bên người Dung Vân một ngày, mệnh lệnh luôn không được giải quyết này sẽ có thể giải quyết từ từ, theo thời gian lâu dài, thuật toán của Dung Vân sẽ tự tiến hành các thay đổi, dần dần hình thành phép tính đúng, nói cách khác, Dung Vân sẽ càng ngày càng thích Sầm Lan, nhưng thuật toán thay đổi này là tự phát, cũng không nằm trong khống chế của bản thân Dung Vân, vì đầu óc Dung Vân không nói rõ với bản thân Dung Vân phép tính Sầm Lan là đại diện cho tình yêu.”

Ninh Mạn Thanh vừa nói vừa nhìn Lê Sơ, để đảm bảo bạn gái có thể lý giải được lời của mình nói.

Lê Sơ gật đầu: “Vâng, hiểu rõ rồi.”

Một lần như vậy Lê Sơ luôn hiểu rõ ý tứ Ninh Mạn Thanh muốn biểu đạt, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Ninh Mạn Thanh tiếp tục lời nói.

“Nhưng là khi Sầm Lan chết, cũng có ý nghĩa là thuật toán này sẽ ngưng hẳn, sẽ không có mệnh lệnh nào cho phép thuật toán tiếp tục tự vận hành, cho nên tình huống hiện tại của Dung Vân sẽ biến thành thế nào?”

Mắt Lê Sơ sáng lên, trả lời: “Đại biểu là thuật toán tình yêu đã tiến hành thay đổi, nhưng không có dữ liệu mới đưa vào, mà ý thức trong đầu cũng không ý thức được thuật toán này đã thay đổi hay chuyển biến, thậm chí còn cho rằng thuật toán này chỉ là tồn tại vô nghĩa, cho nên tình yêu đã bị gác lại, thay vào đó là một phép tính không được phép vận hành hành động, ý nghĩa như vậy phải không?”

Lê Sơ càng nói càng hưng phấn, nàng cảm thấy nàng giống như đã hiểu rồi!

Nàng hình như đã hiểu rõ được thời điểm Dung Vân mất đi Sầm Lan, buồn bã mất mát rồi lại có cảm giác hoang mang thế nào, thân thể của nàng tồn tại cũng không vì một vấn đề tình cảm ngừng lại mà uy hiếp đến sinh mệnh nàng, cho nên nàng mới không rõ mình đã mất đi cái gì, cũng không rõ ràng tiến trình kia sẽ không bao giờ hoạt động lại nữa.

“Thông minh.”

Ninh Mạn Thanh nhìn bạn gái hưng phấn, chậm rãi ngồi đến gần nàng.

Lê Sơ lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ của mình, thấy gương mặt xinh đẹp phóng to trước mặt, có chút nghi ngờ mà chớp chớp mắt.

“Còn nhớ rõ ban đầu chị đã nói không, thuật toán chính là trung tâm chương trình.”

“Nhớ rõ”

“Thật ra còn có một cách nói rất lãng mạn, thuật toán là linh hồn của chương trình.”

“Cho nên đối với chị, em chính là thuật toán duy nhất của chị.”

“Nhưng chị càng muốn nói với em, em là linh hồn trong tình yêu của chị.”

Tình ngữ trầm thấp, biến mất trong một hồi răng môi thân mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.