Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 98: Chương 98: Một con kiến nhỏ




Ngày hôm sau mặt Lê sơ vẫn còn sưng một chút, Ninh Mạn Thanh xoa thuốc lên má Lê Sơ xong lại đắp đá lên chân nàng, mang theo sắc mặt có thể so với cái lạnh của gió rét tháng mười đi ra ngoài.

Lê Sơ làm tư thế cổ vũ cố lên với Ninh Mạn Thanh sau đó sắp xếp một chút, buổi chiều còn phải trở về đoàn phim.

Ninh Mạn Thanh muốn bắt đầu nghiệp lớn của mình, nàng cũng phải tiếp tục làm công việc của nàng.

Nàng không thể tạm dừng sự nghiệp của mình, thì cần phải để sự nghiệp của mình sáng lên mới được.

Nếu sau này nàng có thể trở thành đỉnh lưu, như vậy nàng nhất định sẽ không để mọi người quên đi thân phận diễn viên của Ninh Mạn Thanh.

Lê Sơ xin nghỉ nửa ngày, đoàn phim vẫn quay chụp bình thường. Ninh Mạn Thanh có đề nghị với Lê Sơ chuyện thay cảnh diễn của Trịnh Minh bằng người mới, dù sao Trịnh Minh cũng khiến cho Lê Sơ không tốt, Ninh Mạn Thanh sẽ không bỏ qua hắn.

Lê Sơ lại cảm thấy không cần thiết, vì một tên Trịnh Minh mà khiến cho những nỗ lực trước đó của những người trong đoàn uổng phí thì đối với họ cũng không tốt, huống chi mâu thuẫn của nàng và Trịnh Minh cũng là ngoài chuyện diễn xuất, đoạn diễn của Trịnh Minh không có vấn đề, không cần phải như vậy.

Tiền Đóa Đóa thấy Lê Sơ trở về, lập tức chạy đến, biểu tình thực ủy khuất.

“Lê tỷ chị đi đâu vậy, sao không nói với em một tiếng đã rời đoàn phim, hù chết em rồi, còn may hôm qua Nam ca không có gọi tra hỏi.”

“Có chút chuyện đột xuất, không phải tôi đã trở lại rồi sao?”

Lê Sơ vuốt sợ cho tiểu trợ lý, Tiền Đóa Đóa thấy nàng không có việc gì lòng cũng yên tâm hơn, lại bị Lê Sơ chọc cười, dọn ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Lê Sơ, đắp thảm cho nàng để nàng đọc kịch bản.

Lúc này tiến độ quay đã đến cảnh hung thủ của vụ án giết người chặt xác liên hoàn ở chung cư An Hòa lộ ra dấu vết, phân tích từ góc độ tâm lý của hung thủ, hắn bị Dung Mây lý luận giẫm đạp nhân cách, loại người thiên tài như Dung Vân là nhân vật cực kỳ hấp dẫn trong xã hội, càng khiến tội phạm không được sự chấp nhận của xã hội thêm thù hận, hơn nữa tiến độ điều tra cũng càng được mở rộng.

Thật ra trong tòa nhà này cũng có một số ít người biết chút ít về hung thủ, ví như người múa thoát y ở cách vách nhà Chu Dù, ví như tác giả mạng có thời gian nghỉ ngơi và làm việc rối loạn phía trên phòng Trần Nghĩa, chẳng qua bọn họ không dám nói lại cảm thấy không cần thiết nói, nhưng khi cảnh sát luân phiên dò hỏi, hoặc là tự thấy lương tâm bất an, mới trộm nói cho cảnh sát một chút manh mối mà họ biết.

Cảnh sát căn cứ vào từng mảnh nhỏ mà xâu chuỗi tin tức, dần dần định vị vài người có thể là hung thủ trong chung cư An Hòa. Dung Vân tiến hành phân bố lực lượng cảnh sát, đặc biệt theo dõi vài người tình nghi, còn bố trí thêm người theo dõi ra vào trong chung cư, hung thủ này giết người không hề có dấu hiệu báo trước, cho nên cần phải đảm bảo an toàn là trên hết.

Trong lòng Dung Vân thật ra đã có người nàng nghi ngờ là nạn nhân kế tiếp nhất, thậm chí nàng đã từng tiếp xúc và dò hỏi người này cũng tiến hành bố trí phòng bị trọng điểm ở nơi của hắn.

Cùng lúc đó, hung thủ hành động, trong cùng một không gian, Dung Vân nghe đến tiếng cảnh sát báo cáo, nói hai phút trước máy nghe lén có vang lên tiếng động lạ.

Chuông cảnh báo trong đầu Dung Vân kêu vang, trực giác nói cho nàng có khả năng là xảy ra chuyện, vì thế nàng lập tức cho người đột kích phòng người kia, khi cảnh sát báo lại trong phòng không có người, nàng lập tức điều người kiểm tra chung cư.

Lê Sơ vừa đọc lời thoại vừa vội vàng chạy đi, toàn bộ bối cảnh cố tình hỗn loạn vì cảnh quay này, Tiền Đóa Đóa kinh hoàn nhìn từ bên ngoài, nắm chặt quần áo của Viên Tử đang đứng bên cạnh.

A Dược yên lặng mà đem quần áo Viên Tử kéo ra, sửa sang góc áo bị nhăn lại, sau đó giống như không có việc gì tiếp tục nhìn cảnh quay.

Tiền Đóa Đóa không để ý những chi tiết này, cắn cắn tay mình tiếp tục xem.

Khi đạo diễn kêu qua Lê Sơ tạm dừng lại để tiến hành bổ trang, sau đó tiếp tục quay theo mạch phim.

Thật ra cảnh quay này là có khúc đánh nhau, trước đó đạo diễn Vương có hỏi Lê Sơ cần thế thân không, Lê Sơ từ chối, bởi vì màn đấu võ này độ khó không phải quá lớn, nàng đi theo chỉ đạo võ thuật của đoàn phim mấy ngày liền đủ tư cách.

Trước cảnh diễn đánh nhau, Lê Sơ còn có một cảnh diễn chung với đội.

Tổ phó tổ chuyên án người ban đầu là tổ trưởng có chút nghi ngờ phán đoán của Dung Vân: “Thật sự không cần phái người đi xung quanh đây sao, nói không chừng hắn ta cảm giác được mình sắp bại lộ nên chạy trốn, hoặc là có khả năng hắn ta muốn đi ra ngoài gây án đi, điều động hết mọi người đến đây có phải quá mạo hiểm hay không?”

“Nhất định là hắn ở đây!” Dung Vân chắc chắn mà nói, “Người này cực kỳ quen thuộc chung cư này, loại quen thuộc kiểu này không phải là những hộ dân ở bên ngoài, hắn ta còn biết rõ những người ở đây thế nào, hơn nữa, theo tính cách của hung thủ, hắn ta nhất định sẽ chọn nơi gây án mà mình có thể nắm chắc nhất, chính là ở đây.”

“Còn chuyện chạy trốn, nếu hắn muốn chạy đã chạy từ sớm, thời gian gây án gần nhất của hắn đã một tháng rưỡi, không có người biết hắn ta là ai, nhưng hắn ta sẽ không đi, hắn ta thuộc về nơi này.”

Một người không có cảm xúc dao động đối với thiện ác, có thể dễ như trở bàn tay phán đoán được tâm lý tội phạm, xâm nhập vào thế giới của hắn.

Có quá nhiều hộ dân ở chung cư này, tìm được người trễ một phút, sẽ càng nguy hiểm hơn một phần.

Chặt xác là một quá trình phức tạp yêu cầu tốn rất nhiều thời gian, nhưng giết người thì không.

Nhất định hắn ta sẽ muốn tìm một người không thể phản kháng, như vậy mới có thể dễ dàng đắc thủ, hơn nữa cũng sẽ tìm đến một nơi có thể dễ dàng lẩn trốn, hung thủ cũng không phải muốn cá chết lưới rách, hắn chỉ muốn thông qua chuyện giết người chặt xác để chứng minh bản thân minh, nhưng hắn không muốn bại lộ chính mình.

Như vậy người được chọn chắc chắn là người hắn cảm thấy đáng giá thành công trong một lần thử, mà có thể dễ dàng thoát thân được, do đó đối phương phải là người nhỏ yếu hơn hắn.

Đại đa số nhưng người bạo lực hành hung, đều chỉ biết đem lưỡi dao sắc bén nhắm ngay người yếu đuối hơn mà thôi.

Người như vậy sống một mình, cũng sẽ không hấp dẫn quá nhiều sự chú ý, trong đầu Dung Vân tiến hành lựa chọn, chú ý vài người.

Toàn bộ thang máy trong chung cư lúc này cùng lúc trục trặc, là chuyện ai làm không cần nói cũng biết.

Đoạn này diễn là vừa chạy vừa nghĩ cách cứu viện, Lê Sơ diễn một lần là qua, trong phim Lê Sơ chạy 8 lầu, nhưng nàng chỉ cần chạy 3 lầu là được.

Trong phim, khi cánh cửa kia bị đá văng ra, thiếu niên bị đâm máu tươi đầm đìa bò đến sát cửa, hung thủ nhanh chóng nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Dung Vân cho người lập tức đưa nạn nhân đi bệnh viện, còn mình thì đuổi theo.

Một phen đánh nhau qua đi, hung thủ bị Dung Vân đánh hôn mê.

Đoạn này nói thì cũng không tính là mạo hiểm, nhưng lúc quay phim thực sự rất là phiền toái, ánh sáng lực đạo đều cần phải chú ý, lúc Lê Sơ quay cảnh này là ngay giờ cơm sáng, mà đến lúc hoàn toàn quay xong nàng cảm giác được đùi mình bị bầm xanh tím hết, biểu tình nhăn nhó từ chối cơm sáng Tiền Đóa Đóa đưa tới, tỏ vẻ mình cần phải đi ngủ bù trước.

Hấp tấp ngủ ba tiếng, Lê Sơ không rảnh lo ăn uống gì nữa, tiếp tục quay phim.

Hung thủ của 3 vụ án giết người chặt xác, và vụ án thứ tư chưa hành động xong, vừa nhìn sơ qua cũng không làm người cảm thấy đáng sợ.

Đó là một beta nhìn có vẻ yếu đuối tối tăm, đầu tóc dài hơn các nam beta bình thường một chút, đôi mắt giấu dưới mái tóc dài, cũng không nhìn thẳng với ai.

Hắn tên Vu Gia, năm 13 tuổi hắn ta cùng cha mẹ đến đây sống, ở đây đã 13 năm. Năm hắn ta 18 tuổi cha mẹ hắn ta ly hôn, như theo điều tra hắn ta chỉ lớn lên ở đây một mình, học lớp 6 xong thì không đi học nữa.

Hắn ta ngồi trong phòng thẩm vấn, mặc kệ là cảnh sát dùng cách phẫn nộ hay hỏi han, hắn ta cũng không nói lời nào, giống như một con rối gỗ.

Nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp của những hiện trường vụ án, cảm xúc của hắn ta sẽ có chút dao động, lộ ra biểu tình chăm chú nhìn một cách thưởng thức, khi cảnh sát truy hỏi, hắn lại tiếp tục duy trì im lặng.

“Phiền nhất là loại người này, chuyện gì cũng làm được, bị bắt một cái liền làm ra vẻ người chết, thật cho rằng cái gì cũng không nói thì chúng ta không có cách moi ra được sao? Cho dù bây giờ còn chưa tìm được chứng cứ ba vụ án kiên có liên quan trực tiếp đến hắn, nhưng vụ cuối cùng hắn ta cũng đâu chạy được, vấn đề chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Tiểu Đường tức giận uống một cốc nước lớn, thấy Dung Vân ngồi ở kia suy tư thở dài.

Trong trí nhớ của cô Dung Vân vẫn luôn là như vậy, không vui vẻ vì phá được một vụ án, cũng không cảm thấy không cam lòng vì còn vụ án chưa hoàn thành, cô cảm thấy Dung Vân là người bệnh, người không có cảm xúc, không có vui buồn giận dữ kia còn có thể gọi là người sao, nhưng cô cũng không dám kêu Dung Vân đi khám bệnh, chỉ có thể tiếp tục ôm tài liệu quay về phòng thẩm vấn.

Dung Vân đang ngồi ở trên ghế giống như đang suy nghĩ cách tìm ra chứng cứ, chỉ cần là chuyện người đã làm, như vậy nhất định sẽ để lại dấu vết.

Sau khi sắp xếp xong, Dung Vân tiến hành đối thoại với cấp trên, người giám thị nàng thật ra còn chưa đến, lúc trước đưa nàng về đây cũng là do sư phụ nàng nói chuyện với cục trưởng, nói chỉ cần nàng làm tốt chuyện này, lập được công lớn, có thể chuyển từ kỳ giám thị thành kỳ quan sát, không cần quay về sở giám thị.

Dung Vân cũng không quá ngạc nhiên, hai thầy trò lại nói đến vụ án khiến Dung Vân phải vào sở giám thị, nói xong lời cuối cũng không có kết quả gì mới, lại quay trở về nói đến vụ án ở chung cư.

Chứng cứ kết tội hung thủ cũng không quá khó tìm, hắn ta đem những công cụ chặt xác như búa cưa để ở chỗ làm, chó cảnh sát tra một vòng đã lôi được những thứ đó ra tới, so sánh DNA và vân tay, có thể thuận lợi định tội được rồi, đối mặt với nhưng chứng cứ này, hung thủ cũng khá thẳng thắng thú nhận hành vi phạm tội của mình.

Tội trạng chồng chất, nghiêm trọng tàn bạo, đủ để phán án tử, trước khi bị bắt đi hành hình, hắn ta đưa ra lời muốn gặp Dung Vân.

Hắn ta thậm chí không biết tên Dung Vân, hắn ta chỉ nói 'muốn gặp vị cảnh sát đã bắt được tôi'.

Dung Vân đến, đối mặt với hắn ta.

Tóc của hắn ta bị cạo thành đầu đinh, ánh mắt vẫn có thói quen trốn tránh người khác.

Hai người đối mặt im lặng một hồi lâu, hắn ta không mở miệng, Dung Vân cũng không thúc giục, nàng thậm chí còn không tò mò tên tội phạm này muốn nói với nàng cái gì.

Thật lâu sau, Vu Gia mở miệng: “Cô nói không đúng, ban đầu tôi cần công nhận, nhưng sau đó tôi không cần nữa, tôi có thể tự chấp nhận chính mình.”

Dung Vân cũng không định cãi lại với hắn ta, chỉ chờ hắn ta tiếp tục nói.

“Trên thế giới này có rất nhiều người, rất nhiều người đang giả dạng làm con người thôi, hắn ta thì sống ở hang rắn, hắn ta lại sống ở bể cá, cô ta có chết rồi cũng chỉ là con giun ghê tởm, cô đoán tôi là cái gì?”

Dung Vân vẫn không trả lời như trước, động vật trong thiên nhiên này quá nhiều, nếu lựa chọn trả lời tỷ lệ đoán đúng vẫn quá thấp, nên nàng không muốn nói tiếp.

“Một con kiến nhỏ.”

Vu Gia kề sát vào Dung Vân, biểu tình mang theo hưng phấn kỳ dị và say mê.

“Cô đoán cô là gì?”

Dung Vân đáp lại bằng cách nhìn về đồng hồ trên tay, thời gian đã sắp đến rồi.

Vu Gia không quan tâm phản ứng của nàng, cũng không lo cho bản thân mình nói: “Tôi cũng không biết cô là cái gì.”

Âm thanh hắn chợt cất cao lên, giống như là đang ngâm thơ.

“Cô nghe qua thơ của Tiger sao? Tất cả đều thuộc về lý trí, chỉ cần đúng tiếng tất cả đều là đao phong, cô biết cái này có ý nghĩa gì không, chỉ có logic không có tình cảm không có tư tưởng, giống như không có giáp bảo vệ, cô sẽ bị thương.”

Dung Vân đột nhiên nhìn về phía hắn ta, bàn tay nắm chặt lộ ra gân xanh bại lộ cảm xúc của nàng.

Nàng nhìn chằm chằm Vu Gia hỏi: “Ngươi biết cái gì?”

Những lời này Sầm Lan đã từng nói với nàng, một chữ cũng không khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.