“Viên Tử đến, em ấy sẽ giúp em giải quyết xong hậu quả, em rời đi trước đi, chị gửi địa chỉ bệnh viện cho em.”
Ninh Mạn Thanh vừa dứt lời, cửa phòng vệ sinh đã bị gõ vang, kế đó là tiếng gọi của Viên Tử.
“Vâng.”
Lê Sơ mở cửa phòng vệ sinh, sau khi Viên Tử đi vào nháy mắt đi ra ngoài, gật gật đầu với cô một cái.
Nàng cũng không quay đầu lại liếc mắt xem Ninh Ngọc Hi một cái, loại người rác rưởi này nhìn nhiều một chút cũng dơ mắt nàng.
“Người bên kia chị đã cho người xử lý, đừng lo lắng.”
Âm thanh nói chuyện của Ninh Mạn Thanh cũng làm người an tâm như cách cô làm việc, Lê Sơ cầm điện thoại hít sâu một hơi, dạ một tiếng.
Tuy rằng sự kiện này Lê Sơ còn chưa tham gia xong, nhưng nàng đã không rảnh lo nhiều như vậy, nàng chuyển điện thoại sang chế độ rảnh tay, mang tai nghe Bluetooth, cầm túi xách rời khỏi sự kiện.
“Chị sắp xếp người đi đón em, ở bãi đậu xe số 4, qua đêm nay chị sẽ sắp cho em thêm một vệ sĩ nữa, được chứ?”
“Đương nhiên là được, chuyện này là em lỗ mãng, em biết sẽ có hậu quả thế nào, em xin lỗi, chỉ là em nhịn không được.”
Lê Sơ biết nếu lúc đó nàng chịu đựng không đi ra, gọi điện thoại cho Ninh Mạn Thanh trước, có lẽ kết quả vẫn sẽ như vậy, còn không để Ninh Ngọc Hi phẫn hận mà mang thù, nhưng lúc ấy nàng thực sự không nhịn xuống được.
“Không sao, chuyện này em làm cực kỳ tốt, loại người như Ninh Ngọc Hi vốn dĩ nên được dạy dỗ một trận, không cần lo lắng nó sẽ trả thù em, hết thảy có chị.”
Ninh Mạn Thanh muốn bản thân mình có siêu tốc độ để làm một số chuyện, Ninh Ngọc Hi có thể làm ra nhiều chuyện hỗn trướng như vậy còn không phải là dựa vào sự dung túng của Ninh gia sao, một khi nó không còn nơi dựa dẫm này nữa, thì cái gì nó cũng không phải.
“Những người khác cũng không cần lo lắng, giới tư bản cũng có kẻ thù, không có người nào có thể một tay che trời.”
Thạm dự chuyện này cũng không phải Ninh Ngọc Hi là chính, mà người trò chuyện với Ninh Ngọc Hi, chính là ông chủ của giải trí Chiếu Tinh mới chủ mưu, cùng với một người trong giới tên Trần Mẫn.
Bọn họ một là người tặng người, một là người muốn người, Ninh Ngọc Hi dính vào chuyện này bất quá cũng chỉ là người qua đường hả hê xem kịch, nhưng cái này cũng không có nghĩa là nó vô tội, bởi vì những chuyện như vậy Ninh Ngọc Hi cũng đã từng làm qua rồi.
Chẳng qua Ninh Ngọc Hi đều xuống tay với Beta, lâu lâu cũng có Alpha, ảnh chụp trong di động chính là minh chứng tốt nhất.
“Em tin tưởng chị.”
Lê Sơ nhìn xe đến rước mình đi, leo lên xe, kéo lại cửa.
Nàng có thể vĩnh viễn tin tưởng Ninh Mạn Thanh.
Trên đường đi đến bệnh viện, Lê Sơ gọi điện thoại cho Đường Tòng Nam.
Nói với hắn vì mình có bận một chút chuyện, cho nên không thể không đi, hy vọng hắn có thể đại diện mình đi quyên tiền.
Nam mụ mụ thường xuyên đau đầu vì con gái phản nghịch, nhưng dù sao con gái cũng là con gái, Đường Tòng Nam cũng không hỏi nhiều, lập tức đi đến sự kiện.
Lê Sơ đến được bệnh viện tư nhân, Minh Chi vẫn còn trong phòng phẩu thuật.
Ngồi chờ ngoài phòng phẩu thuật là thư ký của Mục Tiêu, hắn nhìn thấy Lê Sơ gật đầu chào hỏi với nàng.
“Chị ấy thế nào?”
Thư ký giải thích: “Bác sĩ nói tuyến thể đã chịu một chút tổn hại, đang tiến hành phẩu thuật thanh trừ. Vị tiểu thư này vỗn dĩ đã từng trãi qua phẩu thuật thanh trừ đánh dấu, nên kết cấu tuyến thể cũng không ổn định, đêm nay lại chịu ảnh hưởng của thuốc, nên nàng không phản ứng như Omega bình thường, mà vì kích thích tuyến thể lâm vào hỗn loạn, phẩu thuật không có tỷ lệ thất bại, nhưng khả năng tế bào tuyến thể sẽ bị tổn thương thêm một lần nữa.”
Lời ít mà ý nhiều, Minh Chi bị hạ thuốc, nhưng nàng ấy là không giống Omega bình thường, tế bào tuyến thể của nàng ấy đã từng bị thương, cho nên không sinh ra phản ứng động tình, ngược lại lại càng thêm hỗn loạn.
Nhưng mà phẩu thuật này cũng không có tỷ lệ thất bại, cũng làm lòng Lê Sơ hơi thả lỏng, sau đó trong lòng lại mắng tên ngu ngốc giúp người kia.
Vốn dĩ người ta đã không quá tốt, vất vả lắm mới có thể thoát ra được, mỗi ngày trở nên tốt hơn mà lại gặp phải loại chuyện thế này.
Lê Sơ đi vòng vòng ở cửa phòng phẩu thuật, rồi ngồi lại trên ghế, chờ Minh Chi ra.
“Anh có thể đi rồi, chỗ này có tôi coi là được.”
“Ông chủ để tôi ở đây chờ kết quả.”
Thư ký mang theo nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, ý tứ là sẽ không đi.
Lê Sơ không nói nữa, Mục Tiêu giúp chuyện này cũng rất nhanh, nhưng sao Ninh lão sư lại đi tìm anh ta hỗ trợ chứ?
Lê Sơ nghĩ không ra, nàng chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi một chút, phòng phẩu thuật mở cửa.
Lê Sơ đi vào theo Minh Chi vào phòng bệnh, Minh Chi bây giờ vẫn còn trong trạng thái hôn mê, Lê Sơ nhìn thấy vết thương dưới cánh tay nàng ấy lộ ra, nhịn không được nhíu mày.
Lê Sơ ngồi ở phòng bệnh, muốn liên hệ với những người quen của Minh Chi, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi, nên chờ Minh Chi tỉnh lại nàng ấy sẽ liên hệ đến người nàng cảm thấy tin tưởng.
Minh Chi tỉnh rất mau, lúc mở mắt ra còn có chút hoảng thần.
“Chi chi tỷ, chị không sao chứ?”
Lê Sơ lập tức đi qua, cầm tay Minh Chi không cho nàng ấy giãy tay đang truyền dịch, muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của Minh Chi.
“Lê Tử, sao em lại ở chỗ này?”
Minh Chi nhớ rõ bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn còn nhiều chuyện không rõ ràng lắm, thấy Lê Sơ ở trước mắt mình vẫn còn có chút nghi hoặc.
Lê Sơ đem mọi chuyện ngắn gọn kể lại một lần, còn có chút may mắn và vỗ vỗ ngực mình nói: “Còn may đến kịp.”
“Lê Tử, cảm ơn em!”
Minh Chi nghiêm túc mà nói lời cảm tạ với Lê Sơ, nét mặt cũng vững vàng hơn mù sương vừa rồi một chút.
“Giữa chúng ta còn khách khí gì chứ, hơn nữa đây cũng không phải công lao của mình em, Ninh lão sư và Mục Tổng đều giúp đỡ.”
“Uhm, chị sẽ gặp mặt nói lời cảm ơn. Vừa rồi chị mới làm giải phẩu sao, tuyến thể hình như không có cảm giác gì nữa, lúc trước khi ngất xỉu chị thấy rất đau.”
“Là phẩu thuật thanh trừng, bác sĩ nói có thể mang đến thương tổn lần thứ hai cho tuyến thể, cụ thể em cũng không rõ lắm.”
“Không có việc gì, thứ này phế đi chị cũng thấy không sao cả, là Beta cũng không phải là quá tốt, ít nhất cũng không bị rác rưởi nhớ thương, chị thực sự không nghĩ tới mình sẽ đụng phải loại chuyện như thế này.”
Minh Chi nghĩ đến chuyện trước hôn mê, thần sắc căng chặt.
Từ trong miệng Minh Chi, Lê Sơ biết được hoàn chỉnh chuyện gì đã xảy ra.
Minh Chi cũng không có đề phòng ông chủ của mình, bởi vì một là nàng không nghĩ mình sẽ có người chú ý đến, hai là nàng cảm thấy chuyện này lão bản phải đắn đo mới làm, dù sao giá trị hiện tại của nàng có thể xem như là đứng đầu công ty.
Nhưng nàng lại xem nhẹ con người rốt cuộc có thể ghê tởm đến mức độ nào, nàng không nghĩ đến ly nước chanh mình uống kia lại có thuốc, thuốc đó hiệu quả rất chậm, nhìn Alpha đi đến sau, Minh Chi vốn định rời đi, lại phát hiện mình bắt đầu choáng váng.
Tuyến thể nàng cũng bắt đầu nóng lên, sinh ra đau đớn, lúc tin tức Alpha kia truyền đến, nàng không những không tiến vào trạng thái động dục, mà ngược lại vì đau đớn mà trở nên điên cuồng.
“Vết thương này là do chị đánh nhau với hắn, trên lưng chắc cũng có, cũng có chút cảm ơn chồng trước của chị, màu tóc này của chị có thể là màu may mắn chăng.”
Minh Chi chỉ vết thương trên cánh tay của mình, trên mặt lộ ra tươi cười.
Lê Sơ thấy nàng còn có thể nói giỡn thì yên tâm rồi, cảm thấy thế gian này quả thật rất kỳ diệu.
Nếu không phải ly hôn, Minh Chi sẽ không tiến vào giới giải trí ký hợp đồng với Chiếu Tinh, như vậy nàng ấy cũng sẽ không gặp chuyện như hôm nay.
Nhưng nếu không phải ly hôn, tuyến thể Minh Chi sẽ không bị thương tổn, cũng sẽ không kéo dài được thời gian.
Nàng không biết trong truyện gốc Minh Chi có trải qua chuyện như vậy không, trong trí nhớ của nàng, truyện gốc hình như không có một nhân vật như vậy, có lẽ có, nhưng truyện gốc lấy Ninh Mạn Thanh là chủ thị giác, mà Minh Chi cũng không có liên quan gì đến Ninh Mạn Thanh.
“Được rồi, đừng mặt ủ mày ê, nên vui vẻ lên mới đúng.”
Minh Chi nhéo nhéo mặt Lê Sơ, để nàng cười một cái.
“Giúp chị lấy điện thoại của chị lại đây được chứ, chị muốn liên hệ một chút, chuẩn bị kết thúc hợp đồng.”
Công ty này một giây Minh Chi cũng không muốn ở lại nữa, hận không thể liền đóng phí vi phạm họp đồng rồi đi ngay.
“Xin chào Minh Chi tiểu thư, nếu cô đồng ý nói chuyện, chuyện như thế này có thể để Thiên Ca chúng ta ra tay.”
Thư ký đứng trong một góc bỗng nhiên lên tiếng, Minh Chi hoảng sợ.
“Anh ta là thư ký của Mục tổng.”
Lê Sơ giới thiệu cho Minh Chi một chút, nàng cũng thiếu chút nữa là quên mất trong phòng bệnh vẫn còn một người, vừa rồi lực chú ý của nàng đều đặt trên người Minh Chi toàn bộ, hơn nữa hắn cũng không lên tiếng, đúng thật là dễ dàng khiến người ta không chú ý đến.
Minh Chi giống như có chút hiểu rõ ý của hắn, dò hỏi: “Ý của anh là?”
Thư ký đang chuẩn bị trả lời, cửa phòng bệnh bị gõ vang hai tiếng, có người đẩy cửa đi đến.
Lê Sơ chào hỏi: “Mục tổng.”
“Xin chào Lê tiểu thư, xin chào Minh Chi tiểu thư, tôi là Mục Tiêu.”
“Mục tổng, cảm ơn ngài đã giúp đỡ.”
“Không có gì, đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình, hơn nữa tôi có chuyện muốn nói với cô, có hứng thú đi ăn máng khác không?”
Mục Tiêu nói thẳng, lấy văn kiện từ trong cặp xách đưa đến trước mặt Minh Chi.
Đây hiển nhiên là một phần hợp đồng, Lê Sơ nhìn thấy chữ trên mặt giấy, rốt cuộc cũng hoàn toàn cảm giác được nguyên văn diễn tả bản chất thương nhân của nam chủ là thế nào.
Trong nguyên văn, Mục Tiêu là công tác cuồng lãnh khốc vô tình, trừ bỏ đối xử như xuân phong ấm áp, sủng thê cuồng ma với nữ chủ, thì đối với người khác đều là vô tình như thu cuốn là vàng.
Loại tính cách này thật ra cũng không có gì, nhưng vấn đề là người bị hắn vô tình như thu cuốn lá vàng, vẫn bị bản tính tiền lãi của hắn làm cho khiếp sợ, nhưng mà này cũng không có gì, dù sao nếu nằm ở góc độ nhân viên của hắn mà nói, thì Mục Tiêu vẫn còn xem như là ông chủ tốt.
“Chỉ cần cô gật đầu, tiền vi phạm hợp đồng Thiên Ca sẽ giúp cô chi trả. Hiện tại cô cũng đang có tài nguyên phát triển riêng, nếu cô tới công ty chúng tôi, chúng tôi sẽ sẵn sàng dâng hai tay, hơn nữa quan trọng hơn là tôi không thích những thứ bàng môn tà đạo, ở chỗ tôi, năng lực là cao nhất.”
Khi nháy mắt biết người cứu là ai, Mục Tiêu thực sự rất sốt ruột, nguyên tắc làm người đầu tiên của hắn là lương thiện, thứ hai là Minh Chi là ngôi sao ca nhạc mà hắn xem trọng trong giới giải trí, chỉ cần phát triển tốt, nàng sẽ có thể đi được đến vị trí rất cao, nếu người này bị nhục bị phá hủy, Mục Tiêu sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.
Sau khi đưa người đến phòng phẩu thuật, Mục Tiêu liền bắt đầu làm ra hợp đồng, hắn cảm thấy ông chủ của Chiếu Tinh quả thật là người cực kỳ ngu xuẩn, nhân tài tốt như vậy mà lại đi giày xéo.
Cho nên có kế hoạch đào Minh Chi về xong, Mục Tiêu lại nhìn một vòng sang Chiếu Tinh, xem có ai có thể đào được nữa không.
Minh Chi bị lời mời dứt khoát lưu loát của Mục Tiêu làm chấn động một chút, hơn nữa nàng ấy còn thiếu Mục Tiêu một phần nhân tình, tất nhiên là nàng động lòng.
“Mục tổng, tôi cũng có suy nghĩ này, nhưng tôi muốn xem kỹ hợp đồng mới quyết định, có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể, nếu có điều khoản này không hợp lý có thể liên hệ với thư ký của tôi, chúc cô sớm ngày bình phục, tôi còn có việc, tạm thời rời đi trước.”
Mục Tiêu gật đầu, hắn nhìn đồng hồ một chút, nói tạm biệt với Lê Sơ và Minh Chi.
“Đây là danh thiếp của tôi, viện phí tôi đã thanh toán xong, ở bệnh viện cũng mang danh nghĩa Thiên Ca, bác sĩ và hộ lý đều ý hợp đồng bảo mật, không cần lo lắng chuyện bị tiết lộ ra ngoài, tạm biệt.”
Thư ký đưa danh thiếp cho Minh Chi, đi theo ông chủ.
Lê Sơ nhìn cửa phòng đóng lại, cảm giác nguy cơ trong lòng bỗng nhiên dâng lên.
Lúc nào thì Ninh lão sư với Mục Tiêu có giao tình rồi?
Mục Tiêu không phải muốn thân người, muốn chơi gay với Ninh lão sư chứ?
Không thể nào!!!!