Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 83: Chương 83: Tuyết đầu mùa




Lê Sơ vẫn là biết rõ Ninh Mạn Thanh có giao tình với Mục Tiêu thế nào, Ninh Mạn Thanh cũng không có giấu nàng.

Còn chuyện Mục Tiêu có muốn chơi gay với Ninh Mạn Thanh không, đó chỉ là Lê Sơ nói giỡn mà thôi.

Minh Chi vẫn là quyết định đi ăn máng khác, chuyện này nhấc lên một chút bọt sóng trên mạng, nhưng cũng chỉ là trong phạm vi fans của Minh Chi.

Fans Minh Chi hoan hô, dù sao đi công ty tốt hơn có nghĩa là Minh Chi sẽ được phát triển nhiều hơn.

Chiếu Tinh không dám đối chiến với Thiên Ca, huống chi trong chuyện này ông chủ Chiếu Tinh không đúng trước, hắn chột dạ cũng không dám giữ lại.

Còn Ninh Ngọc Hi, hai ngày sau Lê Sơ mới biết được Ninh Mạn Thanh giúp nàng giải quyết tốt hậu quả là làm thế nào.

Lê Sơ có ngăn cách với nhà hào môn, nàng không quen biết được người nào ở trong giới hào môn cả, vẫn là nàng tò mò từ chỗ Ninh Mạn Thanh mới biết được.

Ninh Mạn Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đánh gãy chân nó, cho ở nhà đóng cửa ăn năn.”

Lê Sơ kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Ninh Mạn Thanh lại có thể xuống tay lưu loát dứt khoát như vậy.

“Chỉ tính những hình ảnh em gửi cho chị, với những chuyện nó làm, một chân đã là trừng phạt nhẹ nhàng, ít nhất cũng để cho nó nằm ở nhà một tháng.”

Ninh Mạn Thanh lo lắng bạn gái cảm thấy cô quá tàn nhẫn độc ác, giải thích một chút.

Lê Sơ có chút lo lắng nói: “Cậu ta sẽ cam tâm tình nguyện nằm ở nhà vậy sao?”

Nghĩ thế nào cũng không có khả năng.

“Đương nhiên sẽ không, nhưng đã không có năng lực làm xằng làm bậy nữa, nó cũng chỉ có thể nghỉ ngơi.”

Ninh Mạn Thanh cũng không cố tình che giấu trước mặt cha mẹ, chỉ kêu người đưa đi bệnh viện, sau đó ném về nhà, nói cho cha mẹ biết Ninh Ngọc Hi đã làm mấy chuyện không nên, cô là chị gái không thể không thật thà quản giáo một chút.

Cha mẹ cô đều là người cực kỳ xem trọng lợi ích, một đứa không dùng được dù ở trong nhà với một đứa ưu tú nhưng có mâu thuẫn, bọn họ quyết đoán lựa chọn người sau.

Ninh Mạn Thanh đã nói qua mình vẫn muốn ở lại giới giải trí không muốn về tiếp nhận gia nghiệp, tuy rằng cha mẹ Ninh gia nổi trận lôi đình, nhưng trong lòng bọn họ vẫn hy vọng Ninh Mạn Thanh là người nối nghiệp.

Bọn họ cũng chỉ nói mấy câu Ninh Mạn Thanh đừng làm quá mức, chứ cũng không nói thêm lời gì khác.

Dù sao trước đó, bọn họ đã nói ra lời cắt đứt quan hệ với cô trước mặt mọi người, Ninh Mạn Thanh không dựa vào Ninh gia vẫn có cuộc sống rất tốt, cho nên bọn họ cũng không thể có uy hiếp gì đến được nữa.

Ninh Ngọc Hi bị đánh gãy một chân ở nhà dưỡng thương, cha mẹ không đứng về phe hắn, người trong giới cũng biết chuyện hắn phạm phải, hắn đã không còn chỗ dựa, không phải chỉ ở nhà ngây ngốc thôi sao?

Anh cả chị hai Ninh gia cũng không trút giận cho đứa em út này, dù sao chuyện Ninh Ngọc Hi làm đúng thật là không khiến cho người ta thích thật.

“Nhưng mà vẫn phải chú ý một chút, sau này dùng điện thoại này, có chức năng chia sẻ vị trí với điện thoại của chị, chị có thể tìm được vị trí của em nhanh nhất.”

Ninh Mạn Thanh đưa qua một hộp điện thoại, Lê Sơ mở ra để sim của mình đang dùng vào, xem như bùa hộ mệnh mà sờ sờ màn hình.

“Cố gắng chăm sóc bản thân, có khả năng chị phải ra nước ngoài một khoảng thời gian.”

Ninh Mạn Thanh sờ sờ tóc Lê Sơ, sau khi quay xong bộ phim truyền hình này cô cũng không hoạt động trong giới, cần phải chuyên tâm xử lý sự nghiệp kinh doanh của mình trước.

Trụ sở kinh doanh của cô vẫn đặt ở nước ngoài, Bạch Vụ có chút xử lý không kịp, cần cô nhanh chóng trở về chi viện.

“Vâng, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, Ninh lão sư cũng như vậy, lúc trở về không được phép ốm xuống.”

Lê Sơ có chút không nỡ mà sờ sờ mặt Ninh Mạn Thanh, nghĩ đến chuyện phải tách ra một khoảng thời gian thật lâu, từ trước đến giờ chưa từng xa lâu như vậy, Lê Sơ lại có chút khổ sở.

Yêu đương thật sự là một chuyện thần kỳ, người ở bên người mỗi ngày còn không cảm thấy thế nào, nhưng một khi phải tách ra, tưởng niệm liền sẽ cực kỳ bức thiết.

“Chị biết rồi.”

Ninh Mạn Thanh cầm tay Lê Sơ, hôn hôn đầu ngón tay của nàng.

“Tuần này có thông cáo không?”

Lê Sơ nghĩ nghĩ nói: “Có mấy cái, cũng đang tiếp xúc phim mới, còn đang chọn kịch bản. Bây giờ đang mùa đông, em muốn đi nơi ấm áp một chút để dóng phim, trước mắt còn chưa tìm được bộ nào vừa ý.”

Hiện tại là cuối tháng 10, Vân Châu ở phương Bắc nên bây giờ đã tương đối lạnh, dự báo thời tiết hai ngày tới còn có tuyết lớn, chỉ là bây giờ vẫn chưa thấy gì.

“Sao vậy, sao tự nhiên hỏi em có thông cáo không?”

“Bởi vì nếu có thể, chị muốn lưu lại một số thứ ở chỗ này.”

Đầu ngón tay Ninh Mạn Thanh sờ sờ sau cổ Lê Sơ, nhẹ nhàng mà vuốt ve.

Không khí tự dưng có chút ái muội vi diệu không thể nói được, nháy mắt Lê Sơ hiểu rõ ý tứ của cô, do dự một chút, gật đầu.

Trừ bỏ lần đầu tiên mơ mơ màng màng hồ đồ kia, mỗi lần sau đó của các nàng đều không để lại dấu vết, vì các nàng trong ngành giải trí, lo lắng sẽ bị ngửi được.

Bản năng thân thể của Alpha kỳ thật sẽ thúc đẩy họ đánh dấu khi làm chuyện thân mật khăng khít, đó là một loại cảm xúc hoàn toàn chinh phục đối phương, để thân thể và linh hồn của đối phương lưu lại dấu vết của mình, không có Alpha nào có thể thoát khỏi được mê hoặc này.

Đối với Omega mà nói, bị đánh dấu và không bị đánh dấu thật sự là hai loại cảm thụ khác nhau, khi tuyến thể lưu lại tin tức tố của đối phương, đó là hoàn toàn bị chiếm hữu, mỗi một tấc đều tràn ngập hương vị của đối phương.

Trong phòng mở máy sưởi, Lê Sơ mặc áo sơ mi đơn bạc, lộ ra đầu vai mượt mà cùng xương quai xanh, hai chân đung đưa nhẹ nhàng trong không khí.

Bóng tối dần thâm trầm, giống như màu đen càng nồng đậm, vòng eo tinh tế thon gầy cong thành trăng non.

Tin tức tố của Ninh Mạn Thanh mịn màng như tuyết lạnh, không hình không tiếng rồi lại mạnh mẽ xâm lấn.

Lê Sơ run đến lợi hại, có lẽ vì lạnh, cũng có lẽ vì cái gì đó khác.

Tế bào tuyến thể sinh động, nhiễm màu sắc linh hồn của nhau.

“Ninh lão sư, chị ôm chặt em.”

Âm thanh Lê Sơ mang theo giọng mũi, mềm mại kiều diễm, cực kỳ chọc người thương.

Ninh Mạn Thanh nâng gò má của nàng lên, lau đi nước mắt của nàng.

Tình yêu có thể truyền đạt bằng nhiều cách, ánh mắt, khí vị, ngôn ngữ, còn có tay chân.

Khi mùi trà mây mát lạnh tràn vào toàn bộ thân thể Lê Sơ, trận tuyết đầu mùa đúng hẹn đến.

Lúc Lê Sơ tỉnh lại, tuyết bên ngoài vẫn còn chưa ngừng lại, nhưng người trong phòng đã rời đi.

Trong không khí giống như còn lưu lại hương khí đêm qua, Lê Sơ dẫm chân lên thảm lông xù, quấn lớp chăn thật dày, đi đến cạnh cửa sổ.

Dưới cạnh cửa sổ có lót một tầng chăn mềm mại, nàng nhìn tuyết rơi đầy bên ngoài, vươn đầu ngón tay ra, trong hơi nước viết tên Ninh Mạn Thanh.

Lê Sơ ôm mặt nhìn chữ mình viết xiêu xiêu vẹo vẹo, cười một tiếng, cảm giác được mình ấu trĩ.

Nàng nhìn trái nhìn phải tìm di động của mình, thấy ở dưới mép giường không xa, rõ ràng là chỉ cần đi đến một chút thì có thể dễ dàng lấy được, nhưng nàng cố tình lại dùng tay với lấy.

Nàng cố sức với tay lấy điện thoại, đổi thành camera trước, chụp một tấm hình gửi cho Ninh Mạn Thanh.

Sau đó nàng mở cửa kính, chụp một hình tuyết rơi ngoài cửa sổ, đăng lên weibo.

@Lê Sơ: [tình yêu]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.