Năm cũ qua đi, năm mới lại đến.
Rạp chiếu phim rất đông người, Lê Sơ bao hết một phòng chiếu, mang khẩu trang cùng Ninh Mạn Thanh đi xem phim.
<<Kiến Ngã Lăng San>> công chiếu lần đầu thật thành công, ban ngày Lê Sơ vẫn luôn chú ý đến, phát hiện đại đa số mọi người đều chấm điểm rất cao, trong lòng rất kiêu ngạo.
“Nhưng mà nội dung nào chọc trúng máu của mọi người vậy, mọi người ở trên Weibo đều kêu rất to nha.”
Phim còn chưa chiếu, Lê Sơ nhịn không được hỏi bạn gái bên cạnh, hy vọng diễn viên chính có thể tiết lộ một chút.
Lê Sơ xem phim tuyên truyền, cũng xem trailer các kiểu, tổng thể mà nói rất có tình cảm quốc gia đại nghĩa, chiếu vào năm mới thì tăng cảm xúc tự hào dân tộc, nhưng trừ những cái này hình như còn có cái gì đó chọc trúng điểm G của mọi người, nhưng Lê Sơ không biết là cái gì.
Bởi vì những người đó chỉ bình luận như gà gáy kêu tỷ tỷ thật ngầu, tỷ tỷ giết tôi đi, tỷ tỷ mau đến thân tôi đi, nhưng không có đoạn gif hay video cut nào, khiến lòng Lê Sơ thực sự tò mò muốn chết.
Nhưng là Lê Sơ biết trong bộ phim này Ninh Mạn Thanh không có cảnh tình cảm mãnh liệt với ai cả, bởi vậy mới càng thêm tò mò.
“Hửm? Có sao?”
Ninh Mạn Thanh cũng không rõ Lê Sơ nói đoạn cut của mọi người nói là chỗ nào, dù nàng là diễn viên chính nhưng hôm nay cũng mới xem lần đầu, nên cũng không nhớ rõ là có đoạn nào như vậy.
Lê Sơ cũng có chút hoang mang, nhưng mà phim đã bắt đầu rồi, nàng vứt bỏ những suy nghĩ trong đầu đó nói: “Mặc kệ, chúng ta xem xong lại nói, chị ôn lại lần nữa xem.”
<<Kiến Ngã Lang San>> là một bộ phim điện ảnh đề tài lịch sử cực kỳ thành công, ở màn ảnh lớn, loại rung động xâm nhập cảm quan của mọi người càng thêm rõ ràng, thể hiện được tính tự hào dân tộc và lòng nắm giữ vận mệnh khi biết rõ lịch sử, hoặc nói đúng hơn là, vì người đời sau đã biết rõ kết quả thế nào, mới càng chấn động vì những người giữ vững quốc gia ngày đó.
Có thể nói là cẩu lợi xã tắc, tử sinh lấy chi (làm lợi cho quốc gia không màng sinh tử)
Hình ảnh có thể truyền tải được cảm xúc thâm nhập nhân tâm, cho dù Lê Sơ là người xuyên không, không phải là người sống ở thời đại này, cũng là rơi nước mắt.
Lúc này bạn gái ngồi bên cạnh đã không còn là bạn gái, Lê Sơ dựa vào lòng ngực cô khóc hu hu hu, bắt cô đeo khẩu trang lên nếu không nàng không nhập tâm nổi.
Ninh Mạn Thanh dở khóc dở cười ôm bạn gái, đưa khăn giấy cho nàng, thành thành thật thật bịt khẩu trang lại kín một chút, để trước khi bạn gái xem xong phim không đến mức vì diễn viên chính đang mặc đồ hiện đại ngồi kế bên mà cụt hứng.
Cho đến khi phim đã chiếu được hơn một nữa, Lê Sơ cũng chưa phát hiện đoạn nào có thể làm đám háo sắc kia gáy lớn như vậy, tuy rằng Ninh Mạn Thanh đóng vai tướng quân Lăng San cực kỳ anh minh thần võ, nhưng cũng đâu dính dáng gì đến mấy chuyện kia.
Sau đó nàng hình như đã hiểu rồi.
Mọi người nói hẳn chính là đoạn sau khi Lăng Sang bị ám toán, đi trong núi ra xử lý phản đồ, Lăng San vừa mới tẩy đi một thân máu tươi, đầu tóc có chút ướt át rối tung, ngồi trước ghế dựa trên doanh trại, ở dưới là một đám quan quân tụ họp ăn mừng.
Lăng San chơi đùa roi trong tay mình, vốn dĩ chỉ đang nói giỡn với binh lính, bỗng nhiên lại biến đổi sắc mặt làm khó dễ, để phản đồ thức thời mà ra đầu thú, chứ để nàng ra tay, kết cục sẽ thảm hơn mấy lần.
Những người ở đó đối mặt nhìn nhau, thần sắc mỗi người đều khác biệt, nhưng cũng không ai đứng ra.
Roi trên tay Lăng San giống như tia chớp thổi quét tới, đánh vào một người.
Toàn bộ màn ảnh đen trong chớp mắt, Lăng San nói mấy từ vang vọng trong đáy mắt.
“Bò lại đây!”
Trầm thấp, lạnh lẽo, tàn nhẫn.
Cùng với tiếng kêu thê lương thảm thiết, làm người không rét mà run.
Ninh Mạn Thanh không dùng diễn viên lồng tiếng, nên bản lĩnh khống chế lời thoại của cô rất tốt, còn có một ít âm thanh hậu trường, cho nên có thể khống chế được âm sắc của Lăng San.
Trái tim của Lê Sơ bị đánh trúng, rốt cuộc nàng biết vì sao trên mọi người lại gáy vang trên trang Weibo nhiều như vậy rồi, lời nói như kiểu “tỷ tỷ đánh ta bằng roi đi” cũng có thể nói ra được mà.
Nàng cảm thấy bản thân mình bị ảnh hưởng do nhìn bình luận rồi, rõ ràng nàng đâu có hứng thú với cái gì S cái gì M, nhưng trong một khắc này, lại bỗng nhiên nghĩ đến những hình ảnh bị trói lại quỳ dưới Ninh Mạn Thanh bổ não, tha thứ nhân tính ti tiện của nàng dùm hu hu hu.
Sau khi màn hình sáng lên, hơi thở phản đồ đã thoi thóp, trên người hắn bị cắm một đao, thần sắc hoảng sợ.
Hình ảnh này thành công làm ý tưởng trong đầu của Lê Sơ vừa rồi bay mất, trở về xem phim.
Đối với phản đồ Lăng San rất tàn nhẫn, không chỉ đánh trọng thương còn hạ lệnh đưa đến trước mặt các tướng sĩ, áp dụng hình phạt tùng xẻo, sau đó lại treo lên quân kỳ.
“Kẻ bán nước, đều sẽ bị như thế!”
Mọi người hoan hô.
Lăng San là một nhân vật cực kỳ có mị lực, thật ra Lê Sơ cũng không tìm hiểu vị tướng quân lừng lẫy trong lịch sữ này nhiều lắm, cũng không có đọc hết truyện ký của nàng, nhưng nàng cảm thấy Ninh Mạn Thanh đã đem hết những câu chữ trong văn kia làm cho sống dậy.
Thật ra cho dù Ninh Mạn Thanh có tháo khẩu trang xuống, Lê Sơ cũng vẫn nhập tâm xem phim được, bởi vì khi xem phim, Lăng San chính là Lăng San, chứ không phải Ninh Mạn Thanh.
Từ rạp chiếu phim ra tới Lê Sơ đều khen Ninh Mạn Thanh hết một đường, mà Ninh Mạn Thanh lại vì mấy lời bạn gái lẩm nhẩm lầm nhầm mở Weibo ra tìm hiểu
Nhìn thấy một số từ ngữ miêu tả, Ninh Mạn Thanh hiểu rõ gật đầu trong lòng.
Thì ra là như vậy, chỉ là không biết Đào Đào có thích hay không.
Lê Sơ ở bên kia vẫn còn vui vẻ, cũng không biết sắp đến sẽ đối mặt với cái gì.
Buổi tối mùng một của Lê Sơ thực sự quá phong phú, nàng chỉ có thể nói nàng với Ninh Mạn Thanh đã đạt đến trình độ tâm linh tương thông, chỉ là nàng còn chưa biểu hiện ra hay nói ra mình muốn gì, chỉ có chút cảm giác mơ mơ hồ hồ, Ninh Mạn Thanh đã thử tìm ra manh mối.
Giống như lá liễu trói quanh, lại thon dài như là xiềng xích.
Trong nhà Lê Sơ không có loại đồ vật thế này, nhà Ninh Mạn Thanh cũng không có, chỉ có thể nói, cô là người mười phần văn nhã thân sĩ, hiếm khi sẽ có đam mê nhiệt tình kỳ lạ như thế.
Nhưng cái này cũng không phải việc gì khó, cà vạt cũng dài cũng mềm, là thứ lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mà Ninh Mạn Thanh cũng không chắc chắn, nên chỉ có thể nhìn phản ứng của Lê Sơ thật kỹ.
Thật ra Lê Sơ cũng không phải là người sẽ ỷ lại người khác, tuy rằng khi ở chung với Ninh Mạn Thanh sẽ thể hiện sự yêu kiều của mình, nhưng linh hồn của nàng thật ra rất độc lập, tuy nhiên đôi lúc vứt hết thế tục sa vào ý tưởng tồi tệ nào đó được xây dựng thì cũng không phải việc quá khó để tiếp thu.
Vì linh hồn đổi chủ mà run rẩy, vì suy nghĩ tồi tệ mà cảm thấy thẹn, vì người mà chấp nhận thần phục khi dễ.
Tiếng vỡ vụn trong đầu giống như tiếng nói trong phim rơi vào đêm đen, trong một khắc này tiếng nói giống như trùng khớp với nhau.
Chẳng qua âm sắc mệnh lệnh lại có chút khác biệt, tầm mắt Lê Sơ bị che đậy không thấy được, rồi lại tưởng như là thấy được, phát ra tiếng nức nở thực nhẹ.
.......
Nguyên Đán qua đi, bởi vì <<Kiến Ngã Lăng San>> đang công chiếu, nên Ninh Mạn Thanh cũng rất bận rộn.
Lê Sơ cũng vừa chạy thông cáo vừa chọn kịch bản, vẫn thường thường lầm bầm hai câu khi thấy kịch bản kỳ dị với Triệu Tri Xuân.
Triệu Tri Xuân là người còn chọn lựa hơn cả Lê Sơ, hơn nữa hắn lại là diễn viên của Tụ Tinh, bà chủ đứng sau là Ninh Mạn Thanh, Ninh Mạn Thanh không cho hắn diễn, hắn cũng không thể diễn, cho nên Triệu Tri Xuân mới đúng tình hợp lý làm cá mặn, nhưng là làm cá mặn lâu ngày cũng sẽ nôn nóng lên.
[Triệu Tri Xuân]: Có kịch bản ổn không, cầu cầu xin xin.
[Lê Tiểu Sơ]: Cầu cầu, xin xin.
Lê Sơ cũng không tìm được kịch bản vừa lòng, có mấy kịch bản không phải không tốt, chỉ là nàng cảm thấy còn thiếu một chút gì đó, Đường Tòng Nam hỏi nàng rốt cuộc thiếu chút gì là chút gì, Lê Sơ cũng không nói nên lời.
Lê Sơ buồn rầu nhắn tin với bạn gái, Ninh Mạn Thanh không có trả lời, chắc là do quá bận rộn.
Đúng thật là Ninh Mạn Thanh bận rộn, cô đang nhận một phỏng vấn.
MC còn tính là chuyên nghiệp, những vấn đề cô hỏi đều dính dáng đến phim, ví như cảm thấy thế nào về nhân vật Lăng San này, chuẩn bị những gì để có thể nhập vai vào nhân vật này.
“Có thể sẽ có điểm trũng nào không, lần trước lúc chúng ta phỏng vấn, đạo diễn nói đôi lúc sẽ lo lắng cho trạng thái của em, vì tính cách của nhân vật Lăng San này trãi qua mài giũa, đôi lúc sẽ có thay đổi rất nhanh, rất cực đoan, nhưng mà em lại điều chỉnh rất tốt, có phải có bí quyết gì không?”
“Điểm trũng đương nhiên sẽ có, nói về bí quyết, có lẽ là do nhớ đến lời khích lệ và khẳng định bản thân.”
Khóe môi Ninh Mạn Thanh nhếch lên, lời này nghe có vẻ rập khuôn, nhưng sự thực là khi có chuyện không tốt, cô đều sẽ làm như vậy.
Cô sẽ nhớ đến Lê Sơ, không chỉ nhớ vì nàng là bạn gái, còn nhớ đến ánh mắt và lời nói của đối phương, những lời nàng nói bao gồm cả cảm xúc và ánh mắt khi nhìn cô.
Trong mắt nàng giống như có ngôi sao, tin tưởng kiên định mình chính là người đáng giá để truy đuổi và khẳng định.
MC cười hỏi: “Nhìn em cười rất là vui vẻ, vì nhớ đến những lời khích lệ bản thân của người nào sao sao?”
Ninh Mạn Thanh gật đầu, MC tò mò mà hỏi tiếp: “Có tiện lộ ra một chút không?”
“Là người kiên định thích em, là những khán giả khẳng định em.”
Những lời này của Ninh Mạn Thanh nghe giống như là một câu nói, nhưng thực sự là một câu hai lời.
Tay cô đặt trên tay vịn sô pha nhịn không được chà xát một chút, ý cười trên mặt càng thêm vui vẻ.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, Ninh Mạn Thanh thấy bạn gái nhỏ nhắn tin đến, lại thân mật với bạn gái nhỏ trong chốc lát, báo cáo lịch trình của mình.
Cùng lúc đó, cô thấy tin nhắn Nhiễm Nhan Như nhắn cho mình.
Trong giới giải trí này đa số công tác của Ninh Mạn Thanh đều do người đại diện tiếp nhận và thông báo.
[Nhiễm Nhan Như]: Đạo diễn Vương có gửi cho cậu một kịch bản, ông ấy hy vọng cậu có thể diễn phim mới của ông ấy, nói nhất định phải là cậu, tôi có nên uyển chuyển từ chối một chút?
Nhiễm Nhan Như biết lịch trình của Ninh Mạn Thanh không có chỗ trống, công ty bên kia đã bắt đầu vào thời kỳ phát triển, Bạch Vụ bận đến mức chân không chạm đất, Ninh Mạn Thanh tất nhiên cũng không có cách nào bỏ hết mà tiến tổ.
[Ninh Mạn Thanh]: Kịch bản thế nào? Nói chi tiết một chút xem.
Ninh Mạn Thanh không rảnh nhưng cô cũng sẽ lưu ý cho Lê Sơ, quen biết của cô nhiều hơn so với Lê Sơ, Hắc Kim bên kia cũng không quản Lê Sơ, nên cũng sẽ không để bụng nàng, cho nên dù Lê Sơ có kỹ thuật diễn, có giá trị nhan sắc, cũng chưa chắc có thể nhận được phim chất lượng cao.
[Nhiễm Nhan Như]: Phim hình sự, hình tượng biểu diễn trong phim trước ông ấy rất thích, cảm thấy rất thích hợp để diễn nữ chủ trong phim mới của ông ấy, cậu có hứng thú? Nhưng không phải cậu không có thời gian sao?
[Nhiễm Nhan Như]: Hình như tôi hiểu rồi, để tôi gửi cách liên hệ cho cậu.
Ninh Mạn Thanh rất vừa lòng bạn tốt thông minh, sau khi nói chuyện về hành trình của mình với đối phương xong liền liên hệ với đạo diễn, trải qua một hồi bàn bạc, thuyết phục được đối phương.
Vài ngày sau, một kịch bản tên là <<Người Trục Xuất>> được gửi đến tay Lê Sơ, lúc Lê Sơ nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, bởi vì nhân vật này cảm thấy rất hợp với Ninh Mạn Thanh.
“Có phải thấy có chút quen mắt không?”
Lê Sơ nói đúng sự thật: “Có một chút Tịch Ỷ Vân, nhưng lại không giống lắm.”
Loại cảm giác không giống này cũng không phải vì giả thuyết giới tính nhân vật là Omega, mà là bản thân của nhân vật.
Ninh Mạn Thanh: “Thật ra nhân vật này ban đầu là Alpha, nhưng chị muốn hợp với em hơn nên để đạo diễn sửa lại, nhưng thực sự cũng chỉ là đổi giới tính mà thôi, những chỗ khác cũng không động đến, nhưng bất luận giới tính nhân vật này là gì, cũng không ảnh hưởng đến hành vi của nàng.”
Lê Sơ: “Đặc biệt như vậy?”
Nữ chủ của phim này bình tĩnh mạnh mẽ, nhưng lại có chút khác biệt với nhân vật Tịch Ỷ Vân, nàng giống như một tòa nhà cao tầng vận chuyển toàn những thứ tinh vi, nói nàng là người, không bằng nói nàng chỉ là một loại giống người, là trí tuệ nhân tạo.
Trong lòng Lê Sơ có chút bồn chồn, nàng còn chưa thử biểu diễn qua nhân vật tương tự như vậy bao giờ. Nàng cảm thấy rất hứng thú, nhưng nhân vật này khác biệt với nàng thực sự quá lớn, không chỉ là hình tượng bên ngoài, mà còn là phong cách biểu diễn.
Đây là cảm giác không giống nhau mà Lê Sơ muốn tìm đến, nàng vĩnh viễn thích những thứ mới mẻ, không ngừng bước khỏi vùng an toàn, nhưng loại chuyện không thể nắm chắc như vậy, khiến Lê Sơ lại nhịn không được mà khẩn trương run sợ.
“Đúng vậy, chị tin tưởng em.”
Ninh Mạn Thanh nhìn ra Lê Sơ lo sợ bất an, xoa xoa đầu Lê Sơ.
Là vì tin tưởng và hiểu rõ, Ninh Mạn Thanh mới có thể tranh thủ, cô biết tính cách của Lê Sơ nhìn có vẻ mềm yếu, nhưng thực sự nàng lại có tinh thần học tập và tính khiêu chiến mạnh nhất, có một linh hồn không ngừng đi đến nơi mở rộng của của thế.
Lê Sơ bị động tác của Ninh Mạn Thanh trấn an thành công, đem không an ổn trong lòng theo hơi thở truyền ra ngoài.
“Uhm! Nữ nhân của Ninh Mạn Thanh sao có thể nói không được!”