Cho dù có thâm tình đến thế nào, Ninh Mạn Thanh vẫn khắc chế xúc động muốn đánh dấu.
Bình minh ngày hôm sau cô muốn rời đi, Lê Sơ lại mơ mơ màng màng giữ tay cô lại.
Cánh tay trắng nõn tinh tế vươn đến, mang theo mấy cái ấn ký màu đỏ sậm, giống như cánh hoa rơi rụng trong tuyến mềm non mịn.
“Không muốn chị đi?”
Ninh Mạn Thanh ngồi trở lại mép giường, trên mặt mang theo chút ý cười ôn nhu, đem tay Lê Sơ nhét lại vào trong chăn.
Lê Sơ rầm rì vài tiếng, cánh tay lại không thành thật vươn ra sờ trái sờ phải.
“Tìm cái gì?”
“Di động của em đâu?”
Đôi mắt Lê Sơ cũng không mở, âm thanh mang theo buồn ngủ nồng đậm.
Thể lực của Alpha và Omega thực sự chênh lệch quá rõ ràng, rõ ràng là chiến đấu hăng hái cùng với nhau, nhưng bây giờ Lê Sơ còn buồn ngủ muốn chết, mà tinh thần Ninh Mạn Thanh đã sáng láng rồi.
“Ở đây!”
Ninh Mạn Thanh tìm được di động Lê Sơ để trên tủ đầu giường, khởi động máy xong để vào tay Lê Sơ.
Lê Sơ mở số gọi nhanh, đặt ở bên tai.
“Alo.... Nam ca.... Uhm..... Hôm nay đừng sắp hoạt động cho em, không muốn ra ngoài.”
“Em thực sự không có việc gì, chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Tắt máy nhe.”
Lê Sơ ném điện thoại sang một bên, vỗ vỗ gối đầu bên cạnh.
Ninh Mạn Thanh bị hành vi đáng yêu của nàng chọc cười, cúi đầu hôn hôn mặt nàng, cởi áo khoác đã mặc, nằm trở về ổ chăn bồi Lê Sơ.
Lê Sơ cảm thấy mỹ mãn nhích đến gần chỗ Ninh Mạn Thanh, cuộn trong lồng ngực cô.
Sáng sớm mùa đông nên như vậy, cùng bạn gái ở trong chăn hưởng thụ ấm áp.
Khác với Lê Sơ nằm trong ổ chăn an nhàn ấm áp, Minh Chi đang thay đổi công ty càng bận bịu hơn.
Nhưng sau khi bớt thời gian bân, nàng ấy vẫn còn không quên nói chuyện phiếm với Lê Sơ, hỏi nàng cuối năm có tham gia hoạt động gì không.
“Thật ra cũng có, nhưng em từ chối rồi, không muốn đi, em cũng không có tài nghệ gì.”
Lê Sơ ca hát cũng như nhảy múa đều bình thường, hơn nữa nàng cũng không có hứng thú với những hoạt động này, tuy rằng có thể mang đến một ít lưu lượng, nhưng đó không phải là chuyện Lê Sơ để ý nhất.
“Vậy lại đến chương trình cuối năm của chị? Chị cho em hai ghế hàng VIP thế nào?”
Minh Chi không phải đồ ngốc, tuy rằng Lê Sơ còn chưa nói rõ với nàng ấy, nhưng tốt xấu gì nàng ấy cũng là tỷ tỷ từng nói qua chuyện yêu đương, biết giữa Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh nhất định là có gì đó.
“Muốn đi, nhưng là sợ bị phát hiện.”
Lòng Lê Sơ rất động, nhưng thực sự cũng rất là do dự.
Ninh gia trước sau cũng là bom hẹn giờ, hiện tại Ninh Ngọc Hi vẫn còn bị cấm túc, nhưng chân hắn ta cũng sắp hết rồi, tuy rằng Ninh Mạn Thanh không nói rõ ràng kêu Lê Sơ phải chú ý, nhưng khi có thông cáo đều nghiêm túc dặn dò A Dược và Viên Tử làm Lê Sơ cảm giác như mưa gió sắp đến.
“Sao vậy? Không thể công khai? Cho nên lần trước em nói không hoàn toàn là nội dung trong phim diễn?”
Âm thanh Minh Chi vang lên chút hoài nghi vi diệu, giống như đang suy xét Lê Sơ có khả năng gặp phải người không tốt.
Tuy rằng nói diễn viên yêu đương không công khai là chuyện thường, Minh Chi cũng giải thích được, nhưng nàng ấy nhớ đến lần trước Lê Sơ uống say khóc lóc ô ô, nhịn không được mà nhíu mày.
“Không phải như Chi Chi tỷ nghĩ đâu! Lần trước thực sự là vấn đề của em, em không thoát vai được, nàng đối với em rất tốt, không muốn công khai cũng là vì muốn bảo hộ em.”
Lê Sơ lập tức giải thích, không muốn để Ninh lão sư bị hiểu lầm.
Minh Chi nghĩ nghĩ nói: “Nếu không cho em 3 vé đi, Triệu Tri Xuân có hứng thú với chương trình cuối năm sao?”
Lê Sơ:....... Triệu ca, thảm!
“Để em hỏi anh ấy một chút.”
Lê Sơ thực sự là động lòng, nhắn tin cho Triệu Tri Xuân.
[Lê Tiểu Sơ]: Triệu ca, ngày cuối năm anh có rảnh không?
[Triệu Tri Xuân]: Làm gì nha?
[Triệu Tri Xuân]: từtừ,cảnhgiác.jpg
[Triệu Tri Xuân]: Không phải là các người nghĩ..... Ô ô ô, các người cũng không cần phải dùng sức kéo một con dê được không?
[Lê Tiểu Sơ]: Được rồi, vốn đang muốn mời anh đi xem chương trình cuối năm của đài Vân Châu, hàng ghế VIP đàng hoàng, anh không có hứng thú thì thôi
[Triệu Tri Xuân]: Chotto matte!
[Lê Tiểu Sơ]:??
Thật ra Lê Sơ cảm thấy Triệu Tri Xuân sẽ không đồng ý, câu kia nói ra cũng chỉ là chọc chọc hắn, nhưng không nghĩ đến Triệu Tri Xuân hình như có chút động lòng.
Chẳng lẽ Triệu Tri Xuân cũng thích nghe Minh Chi hát sao? Không đúng, nếu Triệu Tri Xuân cũng mê nhạc Minh Chi không có khả năng sẽ không nhắc đến với nàng.
[Triệu Tri Xuân]: Thân là bạn tốt, đạo nghĩa anh không thể chối từ! Đến đây đi! Mấy giờ thì gặp?
[Lê Tiểu Sơ]: Triệu ca, anh thực sự có hứng thú với cái này sao, đừng miễn cưỡng nha.
[Triệu Tri Xuân]: Nói cái gì miễn cưỡng hay không, quyết định rồi, đến lúc đó liên hệ!
Lê Sơ có chút lọt vào sương mù đem chuyện này nói cho Ninh Mạn Thanh, Ninh Mạn Thanh suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Chắc là vì Lộ Nha đi, em xem danh sách biểu diễn có hay không.”
“Có á.”
Lê Sơ lập tức lật xem danh sách biểu diễn ở đài Vân Châu ngày cuối năm, phát hiện thực sự là có người này, là leader của nhóm nhạc nữ, beta.
Nàng tìm kiếm một chút, phát hiện độ nổi tiếng của nhóm nhạc này cũng rất cao, Lộ Nha xuất đạo hai năm trước, trước đó là thực tập sinh ba năm, nhìn ảnh chụp cũng thấy bộ dáng thực tinh xảo, bởi vì là con lai Trung Quốc với Phương Tây, ngữ quan tinh tế hơn người trong nước nhiều, làm nàng ấy có một mị lực rất khác.
“Thì ra Triệu ca cũng truy tinh* sao, làm sao mà chị biết được?”
*Truy tinh: Theo đuổi idol.
Lê Sơ có loại cảm giác vui sướng khi phát hiện bí mật của bạn tốt, tò mò hỏi bạn gái.
“Trước đó có đi đến chỗ cậu ta lấy đồ vật, thấy cậu ta dán poster, trên bàn còn có album, cậu ta không phải là người có thể giấu được bí mật.”
“Nhưng thường ngày Triệu Ca cũng không có biểu hiện ra chút gì,vậy chúng ta cùng nhau đi đúng không?”
“Uhm, được.”
“Một tháng sau Lăng San chiếu, có phải chị phải đi tham dự buổi công chiếu đầu tiên không?”
Ninh Mạn Thanh là diễn viên chính trong bộ phim truyện ký lịch sử <<Kiến Ngã Lăng San>>, phim cũng đã tiến vào giai đoạn tuyên truyền, định ngày 1 tháng 1 công chiếu, Lê Sơ đã chia sẻ tin đầu tiên.
“Um, còn phải tuyên truyền với truyền thông, bận xong rồi lại trở về.”
“Tốt quá!”
Trong lòng Lê Sơ rất mong chờ, bởi vì nàng biết bộ phim này sẽ mang đến vinh quang cho Ninh Mạn Thanh như thế nào.
Nàng chỉ là con bướm thay đổi cốt chuyện một chút, nhưng kết quả này hẳn là sẽ không thay đổi đi.
Rất nhanh đã đến cuối năm, nhóm người Lê Sơ mang khẩu trang vào khán đài, trong đám người quơ lightstick.
Thật ra Ninh Mạn Thanh chưa từng trải qua chuyện thế này, vì dưới khán đài hô to tên người trên khán đài, kỳ thật cô cũng không thấy quá hứng thú đối với những người đó, cho nên lúc Lê Sơ hoan hô, cô lại nhìn Lê Sơ.
Cô không có cảm giác vui sướng giống như Lê Sơ, nhưng lại cảm nhận được một loại vui sướng khác.
Đêm nay Lê Sơ vui vẻ đến không ổn, xem trực tiếp với xem qua màn hình quả nhiên là không giống nhau, giọng của Minh Chi có tính truyền cảm rất mạnh, hơn nữa cho dù nàng ấy có gặp chuyện sợ hãi như vậy, tiếng ca của nàng ấy cũng thanh thúy mà dịu dàng, thực sự khiến người ta có một loại cảm nhận được năng lượng kỳ diệu.
Chỗ của Triệu Tri Xuân là kế bên Lê Sơ, khi nhóm nhạc kia lên sân khấu biểu diễn, Lê Sơ biết được Alpha truy tinh thì khủng bố đến thế nào.
Không chút nào khoa trương mà nói, Triệu ca lấy một địch mười, Lê Sơ suýt nữa thủng cả màn nhĩ, trong đầu óc đều quay cuồng cái tên “Lộ Nha“.
Lúc đếm ngược, Triệu Tri Xuân còn hưng phấn đến mức muốn ôm Lê Sơ một cái, bị Ninh Mạn Thanh lạnh lùng liếc một cái, yên lặng mà quay đầu ôm nhau với đại ca ở kế bên, hưng phấn cũng nhau đón năm mới.
Lê Sơ cuộn trong lòng ngực Ninh Mạn Thanh cười rất lớn, trong bầu không khí náo nhiệt này, nàng nghe thấy được tiếng tim đập của Ninh Mạn Thanh.
Tình cảm hạnh phúc lại nhiệt liệt nồng đậm, như lửa đổ thêm dầu, hoa tươi chẩm nước.
Lúc ngồi xe rời đi, Triệu Tri Xuân còn hưng phấn giới thiệu tiểu idols của mình cho Lê Sơ, còn nói khi nào được Lộ Nha ký tên là tốt rồi, trước đó vẫn không cướp được.
Lê Sơ có chút khó hiểu hỏi: “Triệu ca, tuy rằng chúng ta không phải cùng nghiệp với nàng, nhưng tốt xấu gì cũng nằm chung giới giải trí, anh muốn được ký tên cũng không phải là cái gì khó đi.”
“Em không hiểu, vậy không giống nhau”, Triệu Tri Xuân ra vẻ cao thâm mà lắc đầu, hắn nói, “Người theo đuổi sao, không cần phải nắm sao trong tay.”
“Cho cậu chụp hình chung với ngôi sao là để cậu nắm được sao? Không dám thì nói không dám, không cần tìm lý do.”
Ninh Mạn Thanh lãnh đạm bổ đao, Alpha lòng dạ hẹp hòi còn nhớ rõ hành động muốn ôm Lê Sơ của Triệu Tri Xuân, cười nhạt Triệu Tri Xuân muốn làm ra vẻ.
Triệu Tri Xuân bị chọc đau đớn, cảm giác được làm người công cụ xong bị vứt thật đáng buồn, hắn hu hu hu mà nói: “Nói nữa tôi liền nhảy xe!”
Hình tượng mới vừa được nâng cao của Triệu Tri Xuân trong lòng Lê Sơ nháy mắt tan biến, trở về đúng với bản chất ngốc ngơ, làm nàng không nhịn được mỉm cười.
Nhưng mà trong quá trình như vậy, Lê Sơ cũng hiểu rõ được tâm lý hoạt động của Triệu Tri Xuân, giống như nàng lúc trước đối mặt với Ninh Mạn Thanh vậy, cũng là thái độ như vậy, nhưng ai biết được, ngôi sao kia một hai lại phải rơi vào tay nàng, còn không cho nàng buông ra.
Đêm nay Lê Sơ đến nhà Ninh Mạn Thanh, trong nhà Ninh Mạn Thanh có một cái gương toàn thân rất lớn, có thể chiếu rõ ràng sự vật trước mặt.
Bức màn trong phòng khách được kéo lại, ánh sáng bên ngoài không chiếu vào được, ánh sáng trong phòng chỉ có ngọn đèn nhỏ, mang theo chút tăm tối.
Thân thể Omega còn yếu hơn Lê Sơ nghĩ, nàng muốn đứng một chân một cách nhẹ nhàng, nhưng trước đó nàng cũng không có bản lĩnh vũ đạo gì.
Nếu không có quấy nhiễu từ bên ngoài, có lẽ nàng còn có thể duy trì tư thế đứng một chân này thêm một chút, nhưng sau lưng không có bất kỳ thứ gì chống đỡ, hơi thở ẩm ướt ấm áp lại bao phủ đến, làm nàng chỉ có thể miễng cưỡng nắm chân mình mới khiến mình không đến mức té ngã.
“Ninh lão sư......”
Âm thanh Lê Sơ run run, không biết là do lạnh hay là sợ mình té ngã.
Chung quy lại nàng vẫn tìm một điểm tựa, tay dừng trên đầu Ninh Mạn Thanh, lực đạo nhất thời không khống chế được mà nắm lấy tóc Ninh Mạn Thanh xõa ra.
Gương toàn thân nhìn thấy hết thảy, mặt gương bóng lóng phóng ra hình ảnh vào trong mắt người, Lê Sơ dời đi tầm mắt, rồi lại như trộm nhìn thoáng qua.
Chỉ là Lê Sơ không thể kiên trì được một đoạn thời gian quá dài, dù sao nàng cũng không phải là vũ sư, nhấc chân quá lâu cơ bắp dễ bị rút lại, chân kia vừa thả xuống dưới, lắc nhẹ trên đầu vai Ninh Mạn Thanh.
Khiến Lê Sơ ngượng ngùng chính là gương mặt này lại có chút bẩn như chiếc khăn tay hôm trước, một ít chỗ lại chiếu lên bóng người mơ hồ.
Trong bóng đêm, Lê Sơ nỉ non một tiếng: “Ninh lão sư.”
Người ôm lấy nàng trả lời: “Hửm?”
Lê Sơ nở nụ cười, âm thanh nàng linh động như nhảy nhót kêu một tiếng: “Ninh Mạn Thanh.”
Ngữ điệu Ninh Mạn Thanh lười biếng trả lời một câu, nhìn bạn gái đang cười ngây ngô, nhéo nhéo mặt nàng.
“Tóc chị bị em làm rối hết rồi, ai bảo chị chơi xấu đâu.”
Lê Sơ hết sức vui vẻ, mang theo kiêu ngạo đúng tình hợp lý.
“Ngày mai chị đi cắt tóc.”
Lê Sơ khẩn trương một trận: “Vì sao?”
Ninh Mạn Thanh hừ cười trả lời: “Để em khỏi nắm.”
Mặt nàng giãn ra, ôn nhu như sóng gợn hồ xuân.
“Em mới không thích..... Còn không phải do chị.....”
Lê Sơ chẹp miệng, nàng không có đam mê nắm tóc người khác.
Ninh Mạn Thanh nhướng mày: “Không thích sao?”
Lời nói nhẹ nàng, nơi nào đó càng thêm ẩm ướt.
“Không..... thích.”
Âm thanh Lê Sơ mơ hồ, mang theo chút tự mình mâu thuẫn biến mất trong âm cuối, phiêu tán trong không khí một năm mới.