Edit & beta: MeanChan
(Truyện đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Khâu Ninh đứng dưới vòi sen, chết lặng mà xoa xoa sữa tắm.
Bàn về việc tìm đường chết, anh mà nhận thứ hai thì không ai là chủ nhật.
Mời ông chủ chung chăn chung gối với mình, ờ thì cũng ngu bình thường.
Nhưng mà Khâu Ninh nghĩ mãi không ra, sao Tất Dục Cẩn cũng đồng ý luôn vậy?
Sao hắn lại đáp ứng?
Với thiết lập kiểu tổng tài bá đạo của hắn, chẳng lẽ không phải là nên có thói ở sạch, không thích gần gũi người khác, đối với ai cũng lạnh lẽo khinh thường hay sao?
Mỗi một chén mì cũng mua chuộc được anh luôn rồi hả?
Ông chủ à lập trường của anh như vậy là thiếu kiên định đó!
Khâu Ninh chống tay lên tường, đầu đập bộp bộp vào tường mấy cái.
Cái tật xấu thích lo chuyện bao đồng lúc nào mới sửa được đây!
Sau khi cọ tới cọ lui rồi mới chui ra khỏi phòng tắm, Tất Dục Cẩn đã rửa xong chén đũa, thấy anh ra tới còn hỏi: “Muốn kiểm tra không?”
“Không cần.” Khâu Ninh hỏi: “Bình thường anh cũng hay làm việc nhà sao?”
“Không làm, mời dì giúp việc làm.”
“Ồ.” Khâu Ninh vẫn dạo qua một vòng trong bếp, chỉ chốc lát sau là đi ra, giơ ngón tay cái lên: “Sạch sẽ, về sau ai gả cho anh là người đó có phúc.”
Tất Dục Cẩn im lặng vài giây, sau đó nói: “Không hạnh phúc bằng gả cho cậu.”
Khâu Ninh cười: “Tôi vẫn là nên đừng gây họa cho con gái nhà người ta thì hơn. Quần áo của anh có thể giặt bằng nước không? Tí nữa tôi giặt cả của tôi và của anh luôn.”
“Có thể.” Tất Dục Cẩn thành tâm nói: “Cậu vất vả rồi.”
Hỏi han ân cần, không bằng ký giấy cho một khoản lớn đi.
Ông chủ, anh hiểu không?
Ông chủ không hiểu.
Công nhân nhỏ chịu thương chịu khó giặt xong quần áo, thay khăn trải giường, lấy ra hai bộ chăn rồi nói với ông chủ: “Tất tổng, anh ngủ bên ngoài hay bên trong?”
Tất Dục Cẩn bước vào phòng ngủ chính, nhịn không được mà đánh giá đôi chút.
Phòng ngủ khá lớn, kê một chiếc giường 1 mét 8, tủ quần áo kết hợp với kệ sách đều là hàng chế tạo riêng, trên kệ sách bày một ít đồ chơi nhỏ, còn có một ít đồ thủ công.
Khâu Ninh vừa quay đầu lại đã thấy Tất Dục Cẩn đang nhìn con búp bê vải hình rối nhỏ, trong lòng kêu đệt một tiếng.
Quên mất không giấu cái này đi rồi.
Thiết lập không thể bị phá bỏ, giọng điệu anh bình thản nói: “Cái đó là đồ gắp được khi chơi máy gắp thú.”
“Rất đáng yêu.”
Đương nhiên là đáng yêu rồi!
Cái đó là nhờ ông đây phải gắn cả mô tơ vào tay mới tranh được một con hàng giới hạn này đấy.
“Đúng không? Tôi cũng thấy thế.”
“Có thể cho tôi không?”
Hô hấp của Khâu Ninh ngừng lại.
Anh chậm rãi quay đầu, khuôn mặt dại ra.
Mình ngu thật.
Vì sao lại nói là đồ gắp được, anh hoàn toàn có thể nói đó là do người ta tặng mà!
Tất Dục Cẩn nén cười: “Không được sao?”
Đương nhiên không được!
Khâu Ninh khô cằn mà đáp: “A, cái này, tôi rất thích, nếu không thì tôi đưa cho anh cái khác nhé?”
Thấy bộ dáng này của anh, Tất Dục Cẩn không nhịn nổi nữa mà cười nói: “Đùa thôi, tôi không cần.”
Khâu Ninh: “Ha ha ha, được.”
Nằm lên giường, Khâu Ninh cảm thấy nhẹ cả người, vất vả lắm mới qua được ca làm sáng sớm mà còn khiến bản thân mệt như vậy.
Hình như tiếng mưa rơi ngoài cửa đã nhỏ hơn một chút, giọt mưa đập vào tường ngoài theo tiết tấu làm người nghe mơ màng buồn ngủ.
“Tất tổng.” Khâu Ninh ngáp một cái, hỏi: “Sao anh lại quay về đón tôi?”
Thời tiết mát mẻ nên trong phòng không mở điều hòa.
Tất Dục Cẩn đắp cái chăn mỏng, nhẹ giọng nói: “Người bộ phận nhân sự nói cậu chưa về.”
Khâu Ninh sửng sốt, móc di động ra, nhắn tin cho Tiểu Nam.
Bộ thị trường - Khâu Ninh: Em bảo Tất tổng tới đón anh?
Bộ nhân sự - Tiểu Nam:???
Bộ nhân sự - Tiểu Nam: Ai tới đón anh cơ???
Khâu Ninh không hiểu chuyện gì.
Bộ thị trường - Khâu Ninh: Ơ? Không phải em báo cho Tất tổng à?
Bộ nhân sự - Tiểu Nam: Em mà có bản lĩnh triệu hồi ra Tất tổng thì chẳng đi ngang ở MR luôn rồi à?
Bộ nhân sự - Tiểu Nam: Là Ngọc tử nói anh không đi, cũng không có xe, em liền thuận miệng hỏi một câu trong diễn đàn xem có ai tiện chở anh về không, lúc ấy em còn @ anh nhưng không thấy anh trả lời.
Bộ nhân sự - Tiểu Nam: Vẫn là anh trâu bò nhất, Khâu Ninh, chống lưng rất là mạnh rất là lớn luôn.
Chống lưng của anh không mạnh không lớn.
Nếu chống lưng của anh mà to thì anh còn phải làm cháu trai của một vạn đồng tiền lương chắc?
Bộ thị trường - Khâu Ninh: Buổi chiều không xem di động, cảm ơn, bao giờ gặp thì mời em và Ngọc tử đi ăn vặt nhé.
Bộ nhân sự - Tiểu Nam: Đồ ăn vặt thì miễn đi, giảm cân òi.
Bộ nhân sự - Tiểu Nam: Phải hai cốc thạch dưa hấu đông lạnh, thiếu một ly cũng không được.
Bộ thị trường - Khâu Ninh:......
Anh không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Còn chưa ngủ?” Thanh âm Tất Dục Cẩn mang theo chút buồn ngủ.
Khâu Ninh tắt di động, vội nói: “Ngủ thôi.”
Suy nghĩ một chút, anh vẫn quyết định bổ sung một câu: “Cảm ơn anh hôm nay đã tới đón tôi.”
Người bên cạnh trở mình, động tĩnh không lớn nhưng Khâu Ninh vẫn nhận ra, theo bản năng quay đầu đi.
Trong phòng không bật đèn, cái gì cũng không thấy rõ, nhưng cảm quan lại rõ ràng hơn tất cả những thời điểm khác trong quá khứ.
Cũng rốt cuộc tỉnh táo mà nhận ra rằng, trong phòng này không chỉ có mỗi một mình anh nữa.
Nói sao nhỉ, cảm giác cũng không tệ lắm.
Anh mới dọn vào đây chưa được bao lâu, trang hoàng xong tại tốn một khoảng thời gian nữa, chung quy mới ở được một năm.
Ngày thường chỉ có mỗi một người lẻ loi, cảm giác sinh động ấm áp như này hóa ra cũng khá tốt.
Tuy rằng có chút buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, hai người liền câu được câu mất mà trò chuyện với nhau.
“Tiểu khu này bao nhiêu tiền một mét vuông?”
“Bây giờ lên tới một vạn rồi, lúc tôi mới mua chỉ hơn 7000 thôi, khi đó chỗ này chưa hề được khai phá chút nào nên nhiều người không quan tâm.”
“Vậy lá gan của cậu cũng lớn đó.”
“Bị bắt buộc thôi, nếu không thì phải lưu lạc đầu đường”, Khâu Ninh nhàn nhạt nói: “Cũng may khoản đặt cọc khá tiện nghi, nếu không cũng không dám xuống tay rồi.”
Anh thở dài: “Vẫn còn khoản vay mua nhà dài mười mấy năm nữa kìa, nhưng nhà ở là của bản thân, trong lòng kiên định không sợ hãi nữa.”
Tất Dục Cẩn không nói tiếp.
Khâu Ninh rụt người vào chăn một chút, hình như lâu rồi không được trò chuyện như vậy với người khác nên không thể ngưng lại được: “Nhà giàu các anh chắc chắn không hiểu được nỗi khổ của giai cấp vô sản chúng tôi đâu, khoản vay mua nhà nè, xăng xe, còn tiền phụng dưỡng cha mẹ... Chưa kể còn qua lại với người yêu, khoản đặt cọc của tôi là đi mượn của chị gái, lương một vạn nghe thì nhiều nhưng sau khi chi cái này tiêu cái kia cũng chỉ còn lại chút xíu, trong thẻ chẳng còn thừa đồng nào.”
Tất Dục Cẩn nghiêm túc nghe.
Hắn đang online bằng tài khoản phụ, vẫn còn tin nhắn Thu Ninh chuyển hai ngàn đồng cho hắn. Một vạn đồng đối với Tất Dục Cẩn mà nói thì chẳng là cái gì nhưng với Thu Ninh thì phải phân nhỏ ra mà dùng.
Khâu Ninh nói chuyện luyên thuyên xong, tâm tình trở nên vui vẻ hơn bao nhiêu.
Người bên cạnh đứng lên, anh hỏi: “Đi WC sao?”
“Ừ.”
“Đèn WC nằm ở phía tay trái, thấy không?” Anh vừa nói vừa ngồi dậy.
“Cậu ngủ đi, tôi biết.” Tất Dục Cẩn ngăn trở động tác của Khâu Ninh, vóc dáng trong bóng đêm càng có vẻ cao gầy.
Khâu Ninh mở đèn ngủ ở đầu giường lên, ánh sáng ấm áp không làm đau mắt, chỉ có thể chiếu sáng một góc nho nhỏ trong phòng.
“Vậy anh đi nhanh về nhanh.”
Sau khi người rời đi, Khâu Ninh lại lấy di động ra chơi một chốc.
Cẩn: Ngủ rồi sao?
Ánh mắt Khâu Ninh sáng bừng lên.
QN: Nằm trên giường, còn chưa ngủ.
QN: Đã trễ thế này mà còn tăng ca sao?
Cẩn: Không có, đang ở nhà của bạn.
Khâu Ninh thầm nghĩ, trùng hợp thiệt, nhà tôi cũng có người tới.
Cẩn: Muốn nhờ cậu giúp một chút.
QN:?
Cẩn: Tài khoản Quỷ Vu của tôi không đi luyện cấp được, cậu có thể làm nhiệm vụ hằng ngày giúp tôi được không? Không làm không công, giá cả theo như giá luyện cấp hộ trên thị trường.
Nhiệm vụ hằng ngày ở 《 Thất giới 》nói dễ thì không dễ mà nói rườm rà thì cũng không rườm rà, nhiệm vụ cố định quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy cái, muốn phần thưởng phong phú thì phải vào phó bản có độ khó cao. Có một khoảng thời gian rảnh rỗi mà lương không bị giảm, Khâu Ninh đã đi làm người luyện cấp.
Sau đó lại được thăng chức, tiền lương và đãi ngộ cũng cao lên mới thôi không làm nữa.
Người luyện cấp chuyên nghiệp tốc độ rất mau, còn có đội viên cố định nên hữu hiệu hơn rất nhiều so với người chơi tự do.
Khâu Ninh còn chưa kịp bảo cô ấy lên diễn đàn tìm xem thì đối phương lại phát tin tức tới.
Cẩn: Người khác tôi không yên tâm.
Khâu Ninh suy nghĩ một chút, cũng đúng, tốn hai trăm vạn mới mua được tài khoản, để nhiều người biết quá cũng không tốt.
QN: Có thể, tiền thì thôi, lúc tôi làm nhiệm vụ thì mở hai cái cùng lúc là được.
Cẩn: [ chuyển khoản 1000.00]
Cẩn: Một tháng.
QN:......
Khâu Ninh nhận, rồi lại trả tiền về.
QN: Tôi còn thiếu cậu 8000 nữa, coi như là gán nợ đi.
QN: Được không, bà chủ?
(KN gọi là lão bản, không phân giới tính nhưng vì ảnh vẫn nhầm tưởng giới tính của Hành Cẩn nên mình thay đổi một chút nha.)
Đạt được mục đích, Tất Dục Cẩn đứng ở cửa WC, gõ chữ: Được.
Khâu Ninh ngáp liên tục.
Anh và Hành Cẩn cùng chúc nhau ngủ ngon xong rồi mà ông chủ vẫn chưa ra.
Đang hoài nghi Tất Dục Cẩn có phải bị cái gì khó nói không thì cửa phòng ngủ đã mở ra.
Anh buồn ngủ mông lung: “Đi lâu như vậy? Tôi chuẩn bị gọi anh luôn rồi.”
Tất Dục Cẩn ừ một tiếng: “Xử lý chút việc.”
Khâu Ninh không chịu nổi nữa, đáp lại theo bản năng: “Xử lý xong chưa?”
“Rồi.” Tất Dục Cẩn nghe thanh âm đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực của anh, cong môi lên: “Ngủ đi.”
Lúc đi vào giấc ngủ, Khâu Ninh luôn cảm thấy có chút là lạ.
Anh mơ màng nghĩ, Tất Dục Cẩn có vào nhóm sao?
Bão táp qua đi để lại hiện trạng hỗn độn trong lòng thành thị, lúc Khâu Ninh rời giường đã thấy di động đề cử tin tức vài ngọn cây trong tiểu khu đã bị thổi gãy.
Đánh răng xong anh chạy ra cửa sổ nhìn ngó, tiểu khu của họ cũng không tránh được một kiếp, có một cái cây thân to bằng miệng bát đổ ngang trên đường, lá cây rơi rụng đầy mặt đất, người quản lý bất động sản còn đang bận xử lý.
Điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là xe Tất Dục Cẩn cũng đang đỗ ở đó.
“Tất tổng, xe của anh bị mắc kẹt trong chỗ cây đổ, sợ là không lấy ra được.”
Tất Dục Cẩn mới rửa mặt xong, bọt nước theo cằm chảy xuống tách tách, hắn dùng khăn lông lau khô rồi nhìn Khâu Ninh một cái: “Xe cậu thì sao?”
Khâu Ninh ngơ ngác: “Xe tôi thì không sao.”
“Ngồi xe cậu đi.” Tất Dục Cẩn mặc bộ tây trang đã hong khô một cách đàng hoàng, lại trở về bộ dáng khôn khéo giỏi giang thường ngày: “Đi thôi.”
Tuy rằng xe của Khâu Ninh chỉ là một chiếc xe hơi nhỏ giá mấy vạn đồng nhưng anh luôn chăm chỉ bảo dưỡng cho nó, bên trong xe rất sạch sẽ ngăng náp, một chút mùi lạ cũng không có.
Khâu Ninh còn sợ Tất Dục Cẩn ngồi không quen, cố ý mang theo một bao than tre mới xuống.
Cũng may là ông chủ không hề ghét bỏ chút nào.
Ở trên đường, Tất Dục Cẩn báo Tần Kiêu mang quần áo cho hắn vào phòng tắm ở công ty, Tần Kiêu liền nhận ra ông chủ không về nhà, hỏi có cần tới đón hay không.
Tất Dục Cẩn đáp có người đưa rồi.
Xe đi vào bãi đỗ xe ngầm. Xuống xe, lúc đi vào thang máy, Khâu Ninh nhịn không được mà cảm thán.
Cùng một địa điểm, cùng một thời gian, ai có thể nghĩ đến lúc trước mình suýt bị người bên cạnh sa thải chứ.
Văn phòng hai người không ở chung một tầng, lúc thang máy dừng ở tầng 13, Khâu Ninh lễ phép chào người bên cạnh: “Tôi đi làm đây.”
Hôm nay tới rất đúng lúc, mọi người trong văn phòng còn đang thảo luận cơn bão kia, nói mấy tin tức thú vị.
Thấy Khâu Ninh tiến vào, một đồng nghiệp đột nhiên hỏi: “Khâu Ninh, hôm qua các cậu về nhà lúc mấy giờ?”
“Hơn 7 giờ.” Anh bất đắc dĩ nói: “Bị kẹt trên đường lâu ơi là lâu.”
Đồng nghiệp thấu hiểu gật gật đầu: “Bão lớn quá, Tiểu Nam nói trong diễn đàn là không có ai đón cậu, khu Giang Bắc lại nói cậu đi rồi, tôi còn tưởng cái thân thể nhỏ bé này của cậu bị gió thổi bay mất, ai đón cậu vậy?”
Khâu Ninh hàm hồ nói: “Là người cùng đi thị sát hôm qua.”
Đồng nghiệp nói: “Người tốt cả đời bình an.”
Khâu Ninh có chút buồn cười, lặp lại nói: “Người tốt cả đời bình an.“. truyện đam mỹ
Đồng nghiệp B nói: “Mấy cái phương tiện truyền thông không biết đưa tin à, mưa to lần này đã làm hai người mất tích, đáng sợ quá.”
Đề tài nhanh chóng nhảy đến chuyện khác, Khâu Ninh nghe được hai câu thì rời đi.
Mới vừa ngồi vào vị trí của bản thân, cửa lớn văn phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Văn phòng hãy còn náo nhiệt trở nên lặng tờ trong nháy mắt.
Khâu Ninh ngẩng đầu, sau đó thấy một gương mặt quen thuộc ở cửa.
Sắc mặt Tất Dục Cẩn bất biến, nói với anh: “Di động của tôi rơi trên xe cậu.”
Khâu Ninh: “......”
Nếu không nói trước mặt nhiều người như vậy thì anh sẽ chết hay gì?
- ---------Hết chương 26----------
P/s: thỉnh thoảng sẽ có đoạn độc thoại nội tâm của KN, nên trong nội tâm KN thì anh bé sẽ gọi TDC là anh – xưng tôi, còn bình thường vẫn để là hắn nha. Sợ mọi người khó hiểu nên chú thích z.