Edit & beta: MeanChan
(Truyện đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Trong icon trò chơi màu ánh trăng, khung chat riêng vang lên keng keng keng không ngừng.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Hắn nói di động của hắn rơi trên xe tôi.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Tôi quay lại cầm ra cho hắn.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Hiện tại tôi đã là người có chống lưng cứng nhất công ty, giây tiếp theo là có thể trực tiếp đăng cơ được rồi【 mỉm cười 】
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Bản thân tôi cũng sắp tin rồi đây【 mỉm cười 】
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Tôi mà trâu bò vậy thì còn phải lăn lộn khổ sở như vậy chắc? Lần trước đã hành tôi, lần này lại hành tôi tiếp.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Rượu đắng vào họng, không ai biết tôi đau.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Hành Cẩn, cậu có đang nghe không?
Trong tay Tất Dục Cẩn cầm một phần tư liệu, vừa xem vừa thỉnh thoảng liếc qua notebook, lặng lẽ nghe nhân viên nhỏ chửi mình.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Có, cậu cứ nói đi.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Cậu nói đi, người thì đẹp trai vậy mà sao trái tim lại đen tối độc ác đến thế.
Giãi bày với người ta nửa ngày, Khâu Ninh cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau khi cùng Tất Dục Cẩn lấy điện thoại xong, cả văn phòng đều dùng ánh mắt không dám tin để nhìn anh, cảm xúc trong những đôi mắt ấy quá phức tạp, không thể chống đỡ nổi mà.
Tất Dục Cẩn nhịn không được lại bật cười.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Ông chủ các cậu đẹp trai lắm hả?
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Giá trị nhan sắc cứ phải nói là bay tuốt lên trần nhà, đáng tiếc tính tình như đỉnh Chomolungma, lạnh như băng nên hơi khó nói chuyện.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Khó lắm hả?
Khâu Ninh nghiêm túc nghĩ nghĩ, tính cách Tất Dục Cẩn lúc tới nhà anh vẫn rất hiền hòa, không hề làm giá, cũng không chê ba ngại bốn, còn giúp anh rửa chén...
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Kỳ thật mà nói, nếu không bàn đến công việc thì hắn cũng không khó tính lắm.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Những lời này không thể nói với người ngoài được, cũng may còn có cậu làm người nghe trung thực của tôi.
Đuôi lông mày Tất Dục Cẩn hơi nhướng lên.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Tôi không phải người ngoài?
Khâu Ninh ngẩn ra một chút, đúng trọng điểm ghê.
Anh cảm thấy mình và Hành Cẩn quen biết chưa lâu, nhưng quan hệ cũng coi như thân thiết, đối phương hỏi vậy làm anh không khỏi suy nghĩ có phải do bản thân đang nghĩ quá nhiều không.
Anh cầm ly nước lên, bên kia lại gửi tin nhắn tới.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Cậu nói cũng không sai, quả thật không phải người ngoài.
【 chat riêng 】 Thu Ninh:?
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Lấy thân báo đáp rồi, là vợ mình mới đúng.
(có một điều rất thú vị là, theo raw mà tôi mò được thì ghi là nội nhân – người thân thuộc, người trong cuộc. Nhưng QT ghi là tiện nội – cách nói khiêm tốn để chỉ vợ mình =)))) Tôi quyết định để theo QT vì raw tôi tìm được không hẳn là nguồn chính thống, sợ là bản chưa chỉnh sửa gì đó)
Phụt một tiếng, một ngụm nước suýt chút nữa thì sặc vào khí quản Khâu Ninh, anh mãnh liệt ho khan mấy tiếng, luống cuống tay chân mà rút khăn giấy lau vệt nước trên màn hình máy tính và trên mặt bàn.
Anh không phải!
Anh không có!
Khâu Ninh nắm chặt cái ly, nhìn chằm chằm câu cuối cùng kia, tim đập thịch thịch mãnh liệt.
Đây không phải lần đầu tiên Hành Cẩn nhắc tới chuyện này.
Tính tình cô ấy lạnh lùng như vậy, giống kiểu người có thể lôi chuyện này ra để đùa chắc?
Anh mím chặt môi.
Có câu nói thế này: Lời đùa vui ít nhiều cũng ẩn chứa một phần thật lòng.
Người mới rất dễ sinh ra tình cảm chim non với người bên cạnh, ngẫm lại, hình như anh và Hành Cẩn chơi với nhau nhiều nhất, cô ấy cũng rất ít khi chơi với người khác, càng đừng nói là nói đùa những lời đầy ái muội này.
Khâu Ninh càng nghĩ, tim đập càng nhanh.
Chẳng lẽ, Hành Cẩn thật sự thích mình?
Không không không, nói không chừng chỉ là đùa giỡn giữa bạn bè bình thường thôi?
Anh phát ngốc một hồi lâu cho đến tận khi bị âm báo trò chuyện riêng tư kéo hồn trở lại.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Sao lại không nói gì, bị dọa rồi hả?
Khâu Ninh nhẹ thở ra.
【 đội ngũ 】 Thu Ninh: Không có.
Tất Dục Cẩn bên này đùa xong cậu nhân viên nhỏ hai mặt, tâm tình rất là sung sướng mà cong môi cười, trong đầu còn có thể tưởng tượng ra gương mặt ngơ ngác của đối phương.
Kênh trò chuyện hiện ra dòng chữ vàng, hệ thống nhắc nhở bạn tốt đã online.
【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Tiểu Thu Thu, đi hằng ngày không?
Khâu Ninh lập tức có cớ để chuyển đề tài.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Chúng ta đi làm hằng ngày đi, gọi cả Sủi cảo và Ưu Nhạc Quả nữa, vừa đủ luôn.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Được, tôi treo máy đã.
Sau khi tổ đội đủ người, Khâu Ninh cũng mở hai tài khoản bao gồm Nguyệt kiến noãn ra, bọn họ chạy hằng ngày trước, kết quả vừa ra khu dã ngoại đã gặp được một người lâu lắm không gặp.
Xuân phong mãn diện dắt theo Nhất dạ bạch sầu và Muội muội mau tới đang đánh quái, trong đội ngũ còn có hai vú em.
Hai bên không kịp tránh mà chạm mặt nhau, trong khoảng thời gian ngắn đều ngớ ra.
Sau khi Xuân phong mãn diện bị giết rớt cấp liền rất ít khi xuất hiện trước mặt họ, danh sách báo thù cũng ít khi thấy hắn online.
Hai ngày trước Xuân phong mãn diện chủ động hủy lệnh báo thù Hành Cẩn, đây là tín hiệu đầu hàng, Hành Cẩn cũng hủy theo, sau đó đổi giải treo thưởng thành 100 đồng vàng, thực sự khiến đám người Xuân phong mãn diện khó chịu một phen.
Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Vui nhưng chỉ là sủi cảo “Mé” một tiếng, hỏi trong đội ngũ: Bọn họ đang cày lên cấp nhỉ, trong đội ngũ không có ai full cấp.
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Đánh không?
【 đội ngũ 】 Thu Ninh: Địch bất động ta bất động.
Tuy nói thế nhưng anh lại lặng lẽ đặt Nguyệt Thấy Ấm làm tài khoản mặc định, sau đó mặt dày ném con rối Thần Khí Quỷ Vu lên người đối phương.
Xuân phong mãn diện hoảng sợ, dùng kỹ năng chạy trốn nhanh chóng né tránh, sau đó dắt đội ngũ chạy biến không quay đầu lại.
Vả mặt đến rất nhanh.
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Đủ đê tiện!
Tài khoản Nguyệt kiến noãn này vào tay Thu Ninh, tựa như kiếm khách lợi hại nhất lấy được tuyệt thế bảo kiếm, Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo cùng anh đi đánh đấu trường mấy lần, thần chắn thì sát thần, Phật chắn thì sát Phật, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, giết đến nỗi đối phương chỉ nhác thấy bọn họ là chủ động lui đội, làm Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo sướng đến độ không muốn ra khỏi đấu trường.
Nghĩ vậy, cậu ta lại bắt đầu ngứa ngáy.
Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo nhịn không được mà mở mic: “Khi nào cậu dùng tài khoản của nữ thần, chúng ta mang Ưu Nhạc Quả và Hành Cẩn đi đánh đấu trường đi, lên giai mười là có thể mua được mấy viên đá quý đấy.”
Khâu Ninh không đáp ứng mà nói: “Xem ý Hành Cẩn, cậu ấy muốn đánh thì tôi đi.”
Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: “Cậu chỉ một lòng dính lên người nữ thần thôi, còn chưa gả chồng mà khuỷu tay đã hướng ra ngoài rồi...”
Tâm hồn Khâu Ninh hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi liền cấm ngôn hắn luôn.
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo:???
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Tôi là người anh em vào sinh ra tử của cậu mà cậu lại vì một người phụ nữ mà đối xử với tôi như vậy?
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Ừ?
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo:??
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Không phải là cậu treo máy rồi sao?!
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Đã trở lại.
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Vừa rồi không phải tôi đâu.
Tất Dục Cẩn mới xem tư liệu trên tay xem xong đã nhìn thấy tin tức từ đội ngũ.
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Ai là người phải gả?
Khâu Ninh cướp lời trước khi Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo kịp mở miệng: “Tự nói cậu ta đó, độc thân lâu rồi nên đầu óc hơi chập chập.”
Tất Dục Cẩn lăn lăn con chuột, xem xong lịch sử trò chuyện của đội ngũ đã hiểu đại khái mọi chuyện là thế nào.
【 đội ngũ 】Hành Cẩn: Không cần gả, cậu ấy lấy thân báo đáp cho tôi rồi, là ở rể.
【 đội ngũ 】Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo:...... Dùng từ cẩn thận 【 ngón cái 】
Khâu Ninh bị trêu đến đỏ bừng cả mặt, cũng may mọi người cách một cái internet nên không thấy nên anh cũng không quá mất mặt.
【 đội ngũ 】 Ưu Nhạc Quả: À này, xen mồm một câu nha, vừa nãy có hai vú em trong đội Xuân phong mãn diện, có một người tôi thấy hơi quen quen QAQ
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo:? Cô ấy thì sao?
【 đội ngũ 】 Ưu Nhạc Quả: Hình như là tài khoản phụ của Nguyện Quân Hảo Mộng, tôi rảnh rỗi ngồi chơi trong bang nên đã từng gặp qua và nói chuyện với cổ.
Khâu Ninh khẽ nhíu mày: “Sao cô ấy còn chơi chung với Xuân phong mãn diện nữa?”
【 đội ngũ 】 Ưu Nhạc Quả: Không biết, lần trước sau khi đánh xong phó bản 25 người, ca ca có tìm cô ấy nói mấy lời, nói gì thì tôi không rõ lắm nhưng về sau không thấy cô ấy nhảy nhót trong bang mấy.
Nguyên nhân vì sao thì Khâu Ninh có thể loáng thoáng đoán được một chút, có lẽ là có quan hệ với vụ nâng giá, nhưng không có chứng cứ nên anh cũng không dám nói năng tùy tiện, chỉ đành nói: “Cậu bảo anh trai cậu chú ý một chút.”
【 đội ngũ 】 Ưu Nhạc Quả: Ừ ừ.
“Chạy hằng ngày xong thì đi phó bản không?” Khâu Ninh mở danh sách hoạt động ra xem: “Hôm nay có hoạt động chiến trường, đi vào đánh hai trận trước?”
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Chiến trường! Chiến trường! Nữ thần mang tôi đi!
Khâu Ninh cười nói: “Được, tôi đá tài khoản của tôi ra đã, nếu không thì không mang được.”
Chiến trường và đấu trường không giống nhau, hai bên là các tổ 25 người, phải tranh đoạt vật tư với nhau từ tay NPC, thắng bại được quyết định nhờ số lượng vật tư, số mạng đã đánh chết và lượng trị liệu sau khi thời gian trận đánh kết thúc.
Khâu Ninh: “Hành Cẩn có rảnh đi không? Nếu không rảnh thì để tài khoản đi theo tôi đi chứ bị phán định là treo máy thì không có phần thưởng đâu.”
Tất Dục Cẩn thu hồi cái tay định lấy phương án một lần nữa, đáp một câu có rảnh trong đội ngũ.
Mấy người vừa tới trước mặt NPC, Khâu Ninh đã nhận được tin nhắn riêng từ Thanh Khê mấy độ.
【 chat riêng 】 Thanh Khê mấy độ: Đi chiến trường không?
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Tôi bên này muốn mang Hành Cẩn và Ưu Nhạc Quả, còn có người khác nữa nên không đi kéo chân sau đâu.
【 chat riêng 】 Thanh Khê mấy độ: Không sao, tôi cũng mang bạn nên không đi với bang hội, bên kia do Ánh nến mang.
Khâu Ninh có hơi bất ngờ, tuy rằng Thanh Khê mấy độ là chỉ huy phó bản nhưng PVP cũng cực đỉnh, nếu không cũng không thể đại diện cho Thiên trường địa cửu đánh vượt phục chiến*, nếu hắn nói muốn dẫn người thì Ánh nến không có khả năng lại từ chối.
(đánh vượt server – kiểu một hoạt động chung cho tất cả các server trong game giao lưu và Thiên trường địa cửu là server mà các nhân vật đang chơi đấy, nếu bạn nào quên.)
【 chat riêng 】 Thanh Khê mấy độ: Là do bạn của tôi không muốn, cậu ta cảm thấy hơi khó chịu nếu đi cùng bang hội.
Khâu Ninh cũng hiểu.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Được, chờ tôi tới chỗ NPC báo danh trước đã, nếu không thì không thể lập đoàn đội được, cậu tổ đội với Nguyệt kiến noãn đi, tôi không đánh bằng tài khoản này.
【 chat riêng 】 Thanh Khê mấy độ: Được.
Chờ mở đoàn xong, Khâu Ninh liền thêm y vào đội.
Sau khi vào đội, Thanh Khê mấy độ cho các đồng đội một liều dự phòng trước: “Bạn của tôi không được người khác hoan nghênh lắm, nếu khiến mọi người không thoải mái thì hy vọng mọi người thông cảm nhiều hơn.”
Sau đó hắn mượn quyền đội trưởng để mời bạn của y vào.
【 hệ thống: Phong Vũ Lâm Lâm gia nhập đội ngũ 】
【 đội ngũ 】 Ưu Nhạc Quả: 【 hoảng sợ 】
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo:???
【 đội ngũ 】 Nguyệt kiến noãn:......
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: A.
Rốt cuộc biết vì sao lại không được hoan nghênh rồi.
Không phải.
Người này đuổi theo giết cả nhóm chúng tôi lâu vậy, chúng tôi trông có vẻ hoan nghênh lắm sao???
Thanh Khê mấy độ cũng biết bản thân như vậy là không tốt lắm, ngữ khí rất có lỗi: “Làm ơn đi, chiến trường hôm nay tương đối khó, tùy tiện chọn người vào đội thì rất khó thắng, tôi sẽ phát bao lì xì cho mọi người sau.”
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Bao lì xì hay không bao lì xì thật ra cũng không phải trọng điểm, chẳng qua là người bạn này của cậu hơi ngoài dự đoán của mọi người thôi.
【 đội ngũ 】 Phong Vũ Lâm Lâm: Ai là bạn cậu ta! Không được nói lung tung!
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo:......
Cậu ta cười lạnh một tiếng, sự tức giận khi bị đuổi giết kia lại quay về rồi.
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Chúng tôi chỉ mang bạn của Thanh Khê mấy độ thôi, nếu cậu không phải, Tiểu Thu Thu, đá ra ngoài.
【 đội ngũ 】 Phong Vũ Lâm Lâm:......
【 đội ngũ 】 Ưu Nhạc Quả: Thanh Khê ca, người này lúc trước mắng anh tệ vậy sao anh lại không mang thù hắn đi!
Khâu Ninh hỏi: “Hành Cẩn, đá không?”
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Cậu hỏi cổ làm gì?
Khâu Ninh không đáp lời Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo, anh biết Phong Vũ Lâm Lâm đối với Hành Cẩn mà nói thì có chút đặc biệt.
Thanh khê mấy độ bất đắc dĩ: “Thu Ninh, Hành Cẩn.”
Ngay cả giọng điệu cũng mang chút khẩn cầu.
Tất Dục Cẩn nhìn ID lạ hoắc đội ngũ, lại nghĩ tới lần trước bị ai đó bơ tin nhắn.
Con trẻ cứng cánh rồi, còn biết dùng sự im lặng để tranh luận với người lớn trong nhà.
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Không liên quan tới tôi.
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Cứ để cậu ta đánh.
Kết quả phù hợp nhanh chóng hiện ra, sáu người tiến vào chiến trường.
19 đội viên khác cũng lục tục vượt bản đồ xong, mọi người vừa thấy ID trong đội ngũ ——
Nguyệt kiến noãn, Hành Cẩn, Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo, Ưu Nhạc Quả, Thanh Khê mấy độ, và còn cả một tên Phong Vũ Lâm Lâm.
Mọi người ai cũng đã từng hít qua cái drama ân oán tình thù triền miên lâm li của mấy người này, dù sao thì tin tức Phong Vũ Lâm Lâm đánh chết và chửi rủa hiện lên không ít lần trên kênh thế giới, thế mà nay mấy người này lại ở chung một tổ...
Tôi có thể lui tổ không?
Biểu tình của mọi người thay đổi như chong chóng, dù đội ngũ có sự kết hợp hoàn hảo giữa hai tuyển thủ Thần Khí và một bàn tay to PVP cũng không thể làm họ phấn chấn lên nổi.
Hơn nữa điều này cũng không phải thứ đáng tuyệt vọng nhất.
Chờ lúc tư liệu địch ta hiện hết lên xong, suy nghĩ muốn lui đội của mọi người đã đạt đến một tầm cao mới.
Khâu Ninh nhịn không được mà cười: “Lũ lụt trôi miếu Long Vương, nên trốn thì lại trốn không thoát.”
【 chiến trường 】 Ánh nến: Ồ, những người anh em thiện lành, các cậu khỏe chứ?
- ---------Hết chương 27----------