Editor: Hải Thượng Minh Nguyệt
“Bạn fans phía trước lý trí một chút”
“Nhậm Đoạt không cần mặt mũi à!”
“Nói không chừng muốn tìm tới cửa”
Mười phút sau Thẩm Trì kết thúc ván chơi lại nhận được một lời mơi tổ đội, người gửi là Nhậm Đoạt.
“Thật tới cửa”
“Hiện tại offline có sao không?”
“Yểm hộ cho nhãi con đi trước”
Thẩm Trì không muốn để ý tới nhưng nhìn làn đạn trong phòng phát sóng, chấp nhận.
“Xin chào, tôi là Nhậm Đoạt.” Một giọng nói thành thục ổn trọng vang lên trong tổ đội, “Thi đoạt đầu người không?”
Thiếu niên không nói một lời mà nhấn nút chuẩn bị.
Nhìn ra Thẩm Trì không có hứng thú nói chuyện, Nhậm Đoạt cũng không khách sáo trực tiếp bắt đầu trò chơi. Máy bay trực thăng chậm rãi di động trên đường hàng không.
Lộ trình bị cắt ở phía Đông Bắc bản đồ, vừa lúc bay qua hai khu vực có vật tư phong phú lần lượt là trường học và thành phố P, Nhậm Đoạt căn bản không cần tự hỏi liền lựa chọn mở dù nhảy xuống.
Hắn nhìn bản đồ nhỏ, Late cũng lựa chọn thành phố P.
Quả nhiên có hơn ba mươi người đều nhảy ở nơi này, bởi vì chơi theo đội nên mật độ người chơi càng tập trung, không đến năm phút đồng hồ Nhậm Đoạt đã thu được bảy cái đầu người.
“Năm phút bảy người!”
“Hôm nay trạng thái không tồi”
“Cho streamer kia một chút sắc mặt đi”
Hôm nay trạng thái của Nhậm Đoạt xác thật không tồi, kỹ thuật khá ổn định. Thành tích cao nhất của hắn là mười bảy, mà hiện tại mới qua nửa ván hắn đã giết được mười người.
“Hôm nay muốn phá kỷ lục à!”
“Tên kia cũng nên biết ai mới là đồ ăn trong miệng người khác”
“Nhưng hình như cậu ta đã giết mười hai người...”
Nhậm Đoạt cau mày, hắn không để tâm tới thông báo trên màn hình chỉ chú ý tên của Late liên tục nhấp nháy trên góc bản đồ.
Đúng lúc này, màn hình hiện ra thông báo mới.
“Late sử dụng AKM giết chết Reven”
“Late sử dụng AKM giết chết Alexlender”
“Late sử dụng AKM giết chết Mariex”
Tam sát!
Không chỉ phòng phát sóng trực tiếp của Nhậm Đoạt bị chấn trụ, ngay cả Nhậm Đoạt cũng không nhịn được ngây ngẩn cả người, vốn tưởng rằng vị streamer này giành được chiến thắng là do may mắn không ngờ cậu ta thật sự rất mạnh.
Khi ván chơi sắp kết thúc, hắn một mình giết chết 18 người mà đầu người trong tay Late lên tới 22.
Nhậm Đoạt không thể không thừa nhận: “Cậu rất lợi hại.”
Người bình thường khi được khen ngợi nhiều ít cũng khách khí một chút nhưng thiếu niên chẳng khách khí chút nào ngược lại coi làm lẽ đương nhiên: “Vẫn luôn lợi hại.”
Nhậm Đoạt:............
“Vốn đang chịu phục, đột nhiên lại khó chịu”
“Lão Nhậm đều như vậy, mọi người cũng im lặng”
“Này có lẽ chính là...... đắc tội với người khác bằng bản lĩnh đi?”
Mắt thấy không khí dần dần xơ cứng, lông mi của Nghiêm Tuyết Tiêu nhẹ nhàng rũ xuống, nhấn mở phòng phát sóng trực tiếp của Nhậm Đoạt.
“Không cần so đo cùng tiểu hài tử”
Lúc này mọi người mới phản ứng lại.
“Nghe thanh âm của Late giống như mới mười bảy, tám tuổi, nói không chừng vẫn chưa trưởng thành đâu”
“Nhưng cách nói chuyện này quả thực chọc người tức giận“. Truyện hay luôn có tại == TRU MtruyeИ.V N ==
“Tôi hy vọng Late ra tiệm net chơi trò chơi bị lão sư bắt được”
“Tôi cũng vậy”
Thấy có bậc thang để bước xuống, Nhậm Đoạt cũng nhẹ nhàng thở ra, hòa giọng nói: “Lần sau nếu có cơ hội lại chơi cùng nhau.”
Thẩm Trì nhìn chằm chằm màn hình, xem ra người này đã bị cậu dùng thực lực chinh phục, thiếu niên khẽ “Ừ” một tiếng rồi thoát khỏi trò chơi.
Ban ngày trôi qua thật nhanh, khi Thẩm Trì về đến nhà căn phòng nhỏ hẹp vẫn như cũ chỉ có một mình cậu.
Thiếu niên nằm nghiêng trên giường, cuộn lại ngủ, không ai nói ngủ ngon với cậu, cậu nhỏ giọng mà nói với chính mình “Ngủ ngon“.
*
Ngày hôm sau, Thẩm Trì ngồi trên bàn cơm ăn chả giò chiên.
Chả giò chiên Biên Thành không giống đồ ở Yến Thành, trong nhân có bọc dầu nên cậu chỉ ăn lớp mỏng bên ngoài.
Ba Quý khom lưng khiêng nồi, khi hắn đứng lên cái lưng bỗng nhiên cứng lại, quay đầu cầu cứu mẹ Quý: “Bà đỡ tôi một chút.”
Mẹ Quý nâng chồng đứng dậy lo lắng nhìn hắn: “Bệnh của ông càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không hôm nay đi bệnh viện khám đi?”
Ba Quý lắc đầu: “Một mình bà sao có thể làm việc được.”
Mẹ Quý nhìn về phía Thẩm Trì trong lòng không ôm hy vọng nhưng vẫn mở miệng: “Tiểu Trì, con có thể cùng mẹ ra quán được không? Vừa lúc con không bận gì cả.”
Nghe thấy câu cuối cùng, Thẩm Trì vốn định cãi lại, nhưng tầm mắt của cậu dừng lại trên lưng ba Quý, cuối cùng cũng không mở miệng mím môi nói “Vâng“.
Vị trí của quầy ăn sáng nằm bên cạnh trường Tam Trung, không ít học sinh trước khi đến cổng trường đều tiện đường mua một phần đồ ăn. Mẹ Quý phụ trách phần lớn công việc chỉ bảo Thẩm Trì thu hộ tiền.
Bảy giờ sáng là thời điểm đông người nhất. Mặc dù vậy, tiền kiếm được cũng không nhiều lắm.
Thẩm Trì yên lặng thu tiền.
“Hai phần xíu mại.”
Một thanh niên dáng vẻ lêu lổng vừa ngậm thuốc lá vừa nói.
Mẹ Quý cẩn thận gói đồ ăn vào túi rồi đưa qua, người nọ nhận xíu liền xoay người rời đi. Thẩm Trì túm chặt cánh tay của gã: “Chưa trả tiền.”
Trên mặt người nọ không có nửa điểm kinh hoảng khi bị vạch trần, ngược lại gã nhìn về phía mẹ Quý: “Trả rồi, không tin cậu hỏi bà ta.”
Mẹ Quý không muốn gây chuyện, hơn nữa đã thành thói quen, bà thấp giọng nói với Thẩm Trì: “Được rồi.”
Nhưng thiếu niên vẫn không buông tay ra.
Trước mắt bao nhiêu người, gã ta không có biện pháp tiếp tục dây dưa, ném năm đồng tiền dơ hề hề xuống mặt đất: “Năm đồng tiền mà mày cũng đòi.”
Thẩm Trì gục đầu xuống nhặt từng cái một. Quầy ăn sáng bán đến 10 giờ, gần 11 giờ Thẩm Trì mới tới tiệm net, khi cậu đang muốn ngồi xuống ghế lại nghe được một loạt tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Cậu quay đầu, người tới là thanh niên có dáng vẻ lêu lổng sáng nay, gã còn mang theo hai người nữa hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
“Ra ngoài đánh.”
Thiếu niên tháo tai nghe vừa mới đeo xuống.
Mà khi Nghiêm Tuyết Tiêu mở phòng phát sóng trực tiếp, lần đầu tiên thấy cậu không phát sóng, hắn nhìn màn hình trống không rồi cụp mắt.
*
Trang Châu cầm đồng phục nhét vào cặp sách, đường đường chính chính đi đến tiệm net. Từ xa đã thấy có mấy người trẻ tuổi đang đánh nhau.
Ở Biên thành bưu hãn, đánh nhau chẳng phải việc gì mới mẻ. Không đánh nhau mới là chuyện lạ, chỉ cần không chết người thì chẳng có ai quản, càng không có ai báo nguy, cảnh sát bận rộn xử lí việc buôn lậu ma túy còn không kịp hơi đâu để ý những chuyện cỏn con này.
Cho nên các hàng quán xung quanh chẳng có cách nào để giải quyết mấy người thích nháo sự này chỉ có thể để họ ăn uống miễn phí.
Trang Châu vốn dĩ không định xen vào, nhưng khi hắn nhìn thấy một cậu thiếu niên tóc đỏ trong đám người đó lập tức dừng chân. Chẳng lẽ thằng nhóc trong tiệm net kia đắc tội người ta?
Tuy rằng không hề ngạc nhiên nhưng trong lòng Trang Châu vẫn vô cùng căng thẳng, không khỏi tiến lên phía trước.
Không có khung cảnh đáng thương hề hề như trong tưởng tượng của hắn, thiếu niên tóc đỏ đánh nhau rất quyết liệt chẳng phòng bị chút nào, giống như không cảm thấy đau, cậu quật ngã ba người xuống đất.
Thiếu niên xách cổ áo một tên trong đó, bóp chặt yết hầu người nọ lạnh giọng hỏi: “Lần sau biết trả tiền chưa?”
“Biết, biết.”
Người nọ vội vàng gật đầu.
Nhìn ba người còn đang sợ hãi rụt rè dưới đất, Trang Châu rốt cuộc hiểu được thiếu niên này dùng cách nào sống đến hiện tại.
Thẩm Trì xoay người rời đi.
Cậu không trở lại tiệm net mà quay về nhà.
Cửa mở ra, Thẩm Trì nghe thấy giọng nói đầy nghi hoặc của mẹ Quý:“Kỳ quái, thời điểm tôi về nhà có người đưa tiền cho tôi nói là trước đây cậu ta quên thanh toán.”
“Có thể là bộc phát thiện tâm đi.”
Thẩm Trì rũ nửa mắt đi vào cửa.
Cậu còn chưa đi vào phòng ngủ, ba Quý đã gọi lại nhìn quần áo dơ hề hề trên người con trai mà: “Tiểu Trì, con vừa đánh nhau đúng không?”
Thấy Thẩm Trì không phản bác, lần đầu tiên ba Quý nặng lời.
“Tiệm net là một địa phương không đứng đắn. Con xem có người nào đoàng hoàng lại tới tiệm net? Hôm nay con có thể đánh nhau với người khác, ngày mai có thể đi theo người ta phạm tội, nếu Tiểu Thư còn ở đây nó nhất định sẽ không tới đó.”
Thiếu niên nâng mắt lên vốn định giải thích nhưng khi nghe thấy câu cuối cuối cùng phát ra từ miệng ba Quý, lưng cậu nhẹ nhàng run rẩy gục đầu không nói gì cả.
Thẩm Trì yên lặng vào phòng đóng cửa lại, áp lưng vào cửa..
Lúc này, cậu mới thật cẩn thận mà cuốn quần áo lên lộ ra vòng eo và cái bụng đầy vết bầm tím, thiếu niên chậm rãi hô hấp chỉ sợ chạm đến vết thương.
Trong phòng rất an tĩnh, yên lặng đến mức giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình Thẩm Trì, khi cậu vừa định buông quần áo xuống, điện thoại rung lên một chút, thiếu niên mở màn hình ra xem.
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】 Có chuyện gì à?
Thẩm Trì nhìn chằm chằm di động một lát rũ mi mắt chậm rãi gõ chữ.
【 Thẩm Trì 】 Đánh nhau với người khác, chưa kịp phát sóng trực tiếp.
【 Thẩm Trì 】 Nhưng mà, tôi đã thắng
Bên kia đại dương Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn thấy hồi âm từ từ híp mắt phượng, hắn đã từng quan sát con sói nhỏ mà tiểu thúc nuôi. Thân thể toàn là vết thương cũng muốn nín thở cắn người.
Hắn nhẹ nhàng gõ xuống.
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】 Bị thương ở đâu?
Sau khi Thẩm Trì nhận được tin nhắn liền ngây ngẩn cả người, tại sao cô ấy biết mình bị thương? Thẩm Trì không muốn Nghiêm Tuyết Tiêu vì cậu mà lo lắng, chột dạ phủ nhận.
【 Thẩm Trì 】 không bị thương
Cậu biết Nghiêm Tuyết Tiêu rất bận, mỗi lần người kia nói chẳng đến hai câu. Hẳn sẽ không tiếp tục hỏi, nhưng giây tiếp theo đối diện lại gửi tới một tin nhắn.
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】 rịt thuốc
Ngữ khí vô cùng kiên định.