Editor: Hải Thượng Minh Nguyệt
Thẩm Trì cũng không cảm thấy vết thương của mình có gì nghiêm trọng nhưng cậu nhìn di động mím môi cuối cùng vẫn đến tiệm thuốc.
Bà chủ tiệm thuốc khoảng chừng bốn mươi, tựa hồ đã quen với những tình huống này nên chỉ nhìn qua vết thương của cậu, mắt cũng không nâng mà nói: “Muốn loại thuốc nào
“Rẻ một chút.”
Thẩm Trì thấp giọng đáp.
“Vậy tôi cho cậu một lọ Povidone.” Lão bản nhìn cậu một cái lấy một lọ thuốc trong tủ đưa cho Thẩm Trì: “Mỗi ngày hai lần, bôi trên miệng vết thương.”
Thẩm Trì thanh toán bốn đồng tiền rồi cầm dược trở về phòng.
Thiếu niên vén quần áo lên bôi Povidone trên miệng vết thương, nước thuốc hơi lạnh có chút ngứa ngáy xen lẫn với đau đớn, làn da của Thẩm Trì hơi run rẩy, cậu nén đau tiếp tục thoa thuốc cảm giác đau đớn lúc này mới biến mất.
Bôi xong miệng vết thương, Thẩm Trì gửi cho Nghiêm Tuyết Tiêu một tin nhắn.
【 Thẩm Trì 】 Đã thoa thuốc.
Cậu sợ đối phương không tin nên chụp một tấm ảnh gửi qua.
Nghiêm Tuyết Tiêu viết xong luận văn mới mở di động ra, hắn nhìn thấy một tấm ảnh chụp miệng vết thương đã được bôi Povidone, xem ra là bị thương ngoài da.
Tầm mắt của Nghiêm Tuyết Tiêu từ miệng vết thương dời đi, khi hắn định tắt đi di động lại thoáng nhìn thấy một khúc eo tinh tế mà nhỏ nhắn của thiếu niên liền ngừng một chút rồi nhìn ra chỗ khác.
Một lúc sau, Thẩm Trì thu được hồi âm.
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】 về sau đừng chụp cho người ta xem
Thẩm Trì không biết có chuyện gì với tấm ảnh này, dù sao cũng chỉ lộ eo mà thôi. Cậu nhịn không được dò hỏi.
【 Thẩm Trì 】 vì sao?
Cho đến khi Thẩm Trì sắp đi ngủ cũng không nhận được tin nhắn từ Nghiêm Tuyết Tiêu, cậu cuộn tròn trên giường bất tri bất giác liền ngủ mất, chỉ là bởi vì đau đớn mà ở trong mộng vẫn cau mày.
*
Ngày hôm sau, Thẩm Trì tỉnh dậy từ rất sớm. Thiếu niên hiếm khi không để ý tới mớ tóc đỏ lung tung trên đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình di động.
【 Tiêu Hồi 】 nghe nói cậu có bạn gái?
Nếu là những người khác Thẩm Trì cũng lười trả lời nhưng Tiêu Hồi từ nhỏ đến lớn đều đối tốt với cậu, thiếu niên gõ xong tin nhắn rồi gửi đi.
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 Giờ mới biết?
Hai người minh bạch giả bộ hồ đồ.
【 Tiêu Hồi 】 còn khá tò mò đó là người như thế nào
Thẩm Trì nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà trả lời.
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 Là một học sinh, ngày thường kiêm chức để kiếm tiền. Tính cách tương đối độc lập, không hay nói chuyện nhưng kỳ thật yên lặng quan tâm tới tôi, khi tôi bị thương còn lo lắng.
Tiêu Hồi vốn dĩ không tin Thẩm Trì thật sự có bạn gái, nhưng khi nhìn thấy đoạn tin nhắn dài ngoằng cũng bắt đầu nửa tin nửa ngờ, Thẩm Trì căn bản chưa từng giao tiếp với nữ sinh, không thể ngụy biện nhiều chi tiết như vậy.
Hắn nói thầm trong lòng không nhịn được hỏi tiếp.
【 Tiêu Hồi 】 nàng tên là gì? 【 Thẩm Trì 】 Nghiêm Tuyết Tiêu
Ngay khi nhìn thấy hồi âm, Tiêu Hồi cười lạnh một tiếng. Thẩm Trì không rõ vị này là ai, người thừa kế được Nghiêm gia ngầm đồng ý đến nay còn ở nước ngoài du học.
Tiêu Hồi đóng di động càng tin tưởng Thẩm Trì từ nhỏ đến lớn đều là một người đáng ghét.
Mà Thẩm Trì không biết ý nghĩ của tên kia, cậu cũng tắt di động bôi thuốc cho bản thân rồi xuống giường rời khỏi phòng.
Thẩm Trì không định ăn cơm, bàn tay đặt trên nắm cửa đang định mở ra thì giọng nói của mẹ Quý vang lên từ phía sau: “Tiểu Trì.”
Thân thể cậu cứng đờ.
Mẹ Quý đến bên cạnh Thẩm Trì ôn nhu nói: “Mẹ biết Tiểu Trì là một đứa trẻ ngoan, ngày hôm qua ba ba của con chỉ là quá sốt ruột, ông ấy sợ con suốt ngày ở tiệm net không chịu học hành, tương lai chỉ có bằng bậc sơ trung không thể kiếm tiền nuôi sống bản thân.”
Ngữ khí của nàng quá dịu dàng, tấm lưng của thiếu niên bắt đầu cứng đờ bằng mắt thường cũng có thể thấy được, cậu cúi đầu nói: “Con đang kiếm tiền.”
“Chơi game cũng có thể kiếm tiền sao?” Trong mắt mẹ Quý xuất hiện vệt hoang mang.
“Sau khi ký hợp đồng mỗi tháng sẽ có tiền lương.” Thiếu niên rũ mắt nói.
“Vậy hiện tại con đã ký hợp đồng chưa?” Mẹ Quý hỏi.
Thẩm Trì lắc đầu.
Mẹ Quý cầm túi giấy chứa chả giò chiên đưa cho Thẩm Trì: “Vậy như này được không, nếu tháng 10 còn không thể ký hợp đồng con hãy trở về trường học tập, thi không đậu đại học cũng có thể vào một chuyên ngành nào đó tiếp tục đào tạo.”
Thẩm Trì nhìn chằm chằm túi giấy trong tay một lát rồi do dự gật đầu.
Hắn ăn xong chả giò chiên rồi tới tiệm net tìm vị trí cũ ngồi xuống, tai nghe ngày hôm qua vẫn còn đặt lên bàn, cậu đeo lên rồi mở phát sóng trực tiếp.
“Nhãi con, buổi sáng tốt lành”
“Rốt cuộc phát sóng rồi!”
“Vẫn luôn chờ đợi từ ngày hôm qua”
Thẩm Trì không phải người hay giải thích với người khác nhưng cậu nhìn nhìn làn đạn cuối cùng cúi đầu nói một câu: “Ngày hôm qua có chút chuyện.”
“Không có gì”
“Nhãi con đã thực chăm chỉ, mỗi ngày đều phát sóng trực tiếp”
“Muốn nhìn cậu chơi cùng người qua đường”
“Ta cũng muốn nhìn!”
Thẩm Trì rất ít khi chơi game cùng người khác, cũng chưa bao giờ ghép đôi với người qua đường bất quá nếu mọi người muốn xem... Thiếu niên nắm chặt con chuột nhấn ghép đôi tự do.
“Late nghe theo ý kiến của tui!”
“Không biết vì sao nhưng tôi cảm thấy hôm nay Late rất chiều fans”
“Cậu không phải người duy nhất nghĩ vậy đâu”
Sau khi thành công ghép đội, trong microphone truyền tới giọng nói của một nữ sinh trẻ tuổi: “Tôi chơi không giỏi lắm, đường hàng không đi qua trung lộ, phía tây ít người hơn muốn nhảy giếng mỏ không?”
“Tài nguyên ở giếng mỏ quá ít, vì trốn tránh những người chơi khác mà nhảy ở đó thật không đáng, sau khi hạ cánh không chừng còn chẳng nhặt đủ súng”
“Xem ra đúng là người không biết chơi”
“Xong rồi, Late sẽ không khiến em gái đó khóc nhỉ?”
“Rất có khả năng”
Nhưng mà ngoài dự kiến của mọi người, Thẩm Trì không hé răng yên lặng nhảy dù theo số 1.
*
Nghiêm Tuyết Tiêu ngồi ở thư viện yên lặng đọc sách, hắn nâng cổ cổ tay nhìn thời gian thu thập xong xuôi rồi đứng lên.
“Sớm như vậy?” Cyril ngồi đối diện Nghiêm Tuyết Tiêu không khỏi ngẩng đầu, trong ấn tượng của hắn Yan chưa từng rời khỏi thư viện sớm như vậy.
“Có việc phải trở về ký túc xá.”
Nghiêm Tuyết Tiêu tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của hắn nên nói thêm một câu.
“Tôi về cùng cậu.” Cyril nhét quyển sách vào, cùng nhau rời khỏi thư viện.
Nghiêm Tuyết Tiêu trở lại ký túc xá, ngồi ở bàn học mở phòng phát sóng trực tiếp.
Đúng lúc này, cửa phòng ký túc xá truyền đến tiếng gõ cửa, hắn đứng dậy ra ngoài.
“Tôi quên mang chìa khóa, bạn cùng phòng còn chưa trở về. Trước tiên có thể ngồi trong phòng cậu một lát chứ?” Cyril ngượng ngùng mở miệng.
Tuy rằng hắn cùng Yan trở thành đồng học đã hai năm nhưng cũng chẳng biết vì sao mỗi lần đối mặt Yan luôn có chút khẩn trương.
“Có thể.”
Nghiêm Tuyết Tiêu đưa cho Cyril một ly nước ấm.
“Cảm ơn.”
Cyril vào cửa ngồi xuống ghế.
Lần đầu tiên hắn vào ký túc xá của Yan không nhịn được tò mò mà đánh giá, trên giá chất đầy sạch không thiếu những cuốn đắt đỏ, tuy gia cảnh của Cyril không tồi nhưng cũng luyến tiếc mua loại sách như vậy, tài liệu học tập của hắn đều hỏi mượn từ học trưởng.
Bỗng nhiên, một tiếng súng vang lên hấp dẫn sự chú ý của Cyril. Hắn ngẩng đầu nhìn qua lúc này mới phát hiện máy tính trên bàn đang mở phát sóng trực tiếp, còn Yan thì chuyên tâm theo dõi.
Đây là có việc mà Yan nói?
Cyril hoàn toàn không thể liên hệ thanh niên ôn hòa trước mặt với các loại trò chơi, hắn nhịn không được tiến đến gần rồi hỏi: “Vị này là streamer trò chơi ở Hoa Quốc à?”
Nghiêm Tuyết Tiêu nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, hắn nhìn thao tác nước chảy mây trôi trong màn hình máy tính mà nghĩ miệng vết thương của đối phương hẳn không có vấn đề.
Editor có lời muốn nói: Tui chia đôi chương này, trong hôm nay sẽ đăng nốt phần còn lại. Huhu, sắp đi học nên tui phải chép bài, mong mọi người thông cảm cho sự lười biếng này ( T ^ T)