Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 144: Chương 144:   Cảm thấy xa lạ mà thôi




Du Ân không biết tại sao Phó Đình Viễn lại đột nhiên xem áo cưới thế này, nhưng trong lòng cô không dễ chịu chút nào.

Nhưng cô không hề thể hiện ra, mà chỉ nhìn ra cửa sổ.

Mọi ân oán giữa cô và Phó Đình Viễn đã thành quá khứ, cô có cảm xúc gì đi nữa cũng không thể hiện trước mặt anh.

Trên đường đi hai người không nói gì, về khách sạn rồi, bước vào đại sảnh khách sạn, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường đang đợi ở đó.

Hai người họ như đang uống cafe một cách an nhàn ở đó, nhưng việc thò đầu nhìn ra ngoài khách sạn liên tục đã để lộ sự lo lắng của họ.

Cho đến khi xem như nhìn thấy bóng dáng hai người, Thôi Thiên Tường lập tức đi tới, chủ động chào hỏi với họ: “Sếp Phó, Tiểu Du, hai người làm gì vậy? Sao muộn thế này mới về?”

Thôi Thiên Tường vừa nói vừa liếc nhìn và đánh giá biểu cảm trên mặt họ, sợ bỏ lỡ một chi tiết nào đó.

Phó Đình Viễn nhếch miệng cười khẩy một tiếng, giơ tay ôm Du Ân vào lòng: “Chúng tôi đi hẹn hò.”

Du Ân: “...”

Anh đang dùng trò gì để đối phó với Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường vậy?

Với cả, có cần phải ôm cô không?

Thôi Thiên Tường cũng không nghĩ sẽ nhận được đáp án này, mấp máy môi một lúc lâu cũng không nói được gì.

Thôi Thiên Tường đang rất ngạc nhiên, ông ta chưa từng nghĩ tới giữa Phó Đình Viễn và Du Ân sẽ có mập mờ gì, Thẩm Dao lại càng chưa nhắc gì với ông ta.

Tuy rằng khi xảy ra chuyện giữa ông ta và phó đạo diễn kia, Phó Đình Viễn cũng bảo vệ Du Ân, nhưng ông ta cứ ngỡ đó là vì anh thấy bọn họ quá đáng lắm nên mới nổi giận như vậy, muốn diệt đường sống của họ.

Nhưng từ trước đến giờ chỉ thấy tin đồn của Phó Đình Viễn và Thẩm Dao, nên Thôi Thiên Tường luôn có ảo giác rằng cô ta chính là người phụ nữ bên cạnh Phó Đình Viễn, loại con gái gia thế tầm thường như Du Ân, Phó Đình Viễn không thể nào để ý tới được.

Nhưng bây giờ...

Thôi Thiên Tường kinh ngạc không nói thành lời thì Thẩm Dao lại là tức đến không nói được gì.

Cô ta luôn không tin Phó Đình viễn sẽ yêu Du Ân thật, cô ta từng nghe được từ chỗ Phó Thiến Thiến rằng hôm Phó Đình Viễn thừa nhận đã yêu Du Ân là cái ngày Du Ân bị bắt cóc ở kho hàng, Thẩm Dao còn thấy quá ảo.

Mấy năm nay Phó Đình Viễn không thích Du Ân, sao bây giờ lại thích được?

Thôi Thiên Tường ngạc nhiên, Thẩm Dao cắn răng, lúc hai người còn đang không nói được gì, Phó Đình Viễn đã ôm Du Ân đi ra xa.

Cho đến khi bóng dáng hai người khuất sau thang máy, Thẩm Dao mới phản ứng lại rằng cô ta và Thôi Thiên Tường đều chưa mắng Du Ân ra trò, đột nhiên tức đến giậm chân bình bịch.

Thẩm Dao trút giận lên người Thôi Thiên Tường: “Ông ngây ra đó làm gì? Không làm được việc gì cả!”

Thôi Thiên Tường bừng tỉnh, vội vàng xin lỗi cô ta: “Ngại quá thưa sếp Thẩm, vừa rồi tôi thật tình ngạc nhiên quá, sếp Phó sao lại hẹn hò với Du Ân...”

Thôi Thiên Tường thấy Thẩm Dao hoàn toàn không kinh ngạc gì, vậy nên hỏi: “Cô không nhạc nhiên giữa họ có quan hệ gì đó ư?”

Thẩm Dao bực mình nói: “Có gì mà kinh ngạc, cái nết con người Du Ân có bấy nhiêu thôi, trông có vẻ rất đơn thuần nhưng thật ra rất biết cách bò lên giường đàn ông!”

Thẩm Dao cố ý bêu xấu Du Ân, dù gì Thôi Thiên Tường cũng không biết vợ cũ Phó Đình Viễn là Du Ân.

Thôi Thiên Tường nghe cô ta nói xong thì chống eo hừ giọng: “Lần trước Chu Dật bảo vệ cô ta, bây giờ lại câu được sếp Phó, không ngờ bản lĩnh cao tay thế.”

Sắc mặt Thẩm Dao sầm lại, quay người ngồi phịch xuống ghế sofa, cau mày nói: “Bây giờ Diệp Văn yêu cầu viết thêm một đoạn kịch bản, ông thấy ông ta có ý gì?”

Thôi Thiên Tường không muốn nghĩ nữa: “Mặc kệ ông ta nghĩ gì, Du Ân viết thêm gì thì chúng ta cứ làm theo đó là được, chỉ cần động tác nhanh hơn cô ta thì nhất định có thể đè bẹp cô ta.”

“Cô không thấy Diệp Văn bàn chuyện với chúng ta hợp cỡ nào sao? Kinh nghiệm biên kịch đạo diễn bao năm nay của tôi thêm cả tư bản của cô, ông ta không có lí do để không bầu chúng ta.” Thôi Thiên Tường rất hả hê: “Phó Đình Viễn có tiền tới đâu đi nữa thì cũng có ích gì? Du Ân chỉ là một biên kịch nhỏ vô danh, hoàn toàn không có tác phẩm chắc tay nào.”

“Tác phẩm do cô ta viết trước kia đều là hợp tác với người khác, hoặc viết đại cương cho người khác, “Truyền Kỳ Dung Phi” gì đó tuy rằng đặc sắc nhưng vẫn chưa quay, rating và danh tiếng hoàn toàn không được bảo đảm, sao Diệp Văn dám chọn cô ta.”

Thẩm Dao nghe xong Thôi Thiên Tường nói thì ổn định cảm xúc hơn nhiều, cô ta lại nói: “Nhắc đến “Truyền Kỳ Dung Phi”, chúng ta không phải đã cầm được phần kịch bản của cô ta sao, chúng ta có cần tăng tốc quay trước họ không.”

Chỉ cần bọn họ quay trước lên sóng trước, đến lúc đó đám Chung Văn Thành quay xong thì cũng là đạo nhái mà thôi.

Từ ngày Thẩm Dao chuẩn bị vốn cho công ty của mình rồi tiếp xúc với Thôi Thiên Tường, hai người không cần nói rõ cũng đã ngầm thừa nhận những hành vi vô liêm sỉ của nhau.

Vậy nên Thẩm Dao vừa nói vậy Thôi Thiên Tường lập tức đồng ý: “Vậy chúng ta phải nhanh lên, người mà tôi tìm chắc đã sửa kịch bản xong rồi.”

Tuy rằng họ đã lấy được kịch bản trong máy của Du Ân, nhưng cũng biết không thể sao chép toàn bộ được, vậy nên Thôi Thiên Tường vẫn tìm một người sửa lại đơn giản chút.

Như ngay cả khi họ giao bản thảo cho Diệp Văn cũng là sửa theo logic của Du Ân.

Nhưng đạo nhái thì vẫn là đạo nhái, phong cách mỗi người đều độc đáo riêng biệt, sửa một từ thì phong cách cũng thay đổi, Diệp Văn là một tác giả và là một biên kịch có thâm niên, không thể nào không cảm nhận được.

Sau khi Phó Đình Viễn ôm Du Ân theo vào thang máy, Du Ân lập tức né sang một bên, chủ động kéo dãn khoảng cách giữa cô và anh.

Phó Đình Viễn im lặng nhìn cô một cái rồi tiếp tục như không có chuyện gì.

Du Ân không thể yên lặng nữa, cô nghĩ ngợi rồi vẫn hỏi: “Sao anh lại nói chúng ta hẹn hò?”

Phó Đình Viễn bình tĩnh đáp: “Kết quả thế nào em cũng thấy rồi đó.”

Du Ân cảm thấy cô vẫn nên nói rõ với anh: “Tôi bây giờ đã là người có bạn trai, nhỡ bị người khác chụp được, tung ra ngoài thì ảnh hưởng không tốt, người khác lại nói tôi một chân đạp hai thuyền mất.”

“Hơn nữa sếp Chung là nhân vật của công chúng, đến lúc đó cũng ảnh hưởng không tốt cho anh ấy.”

Phó Đình Viễn suýt thì bị cô chọc tức chết, cô đúng là một lòng một dạ nghĩ cho Chung Văn Thành.

Nhưng nếu đã là người yêu của nhau, sao cô vẫn gọi “sếp Chung” nghe xa lạ như vậy?

Nghĩ sao nói vậy, anh hỏi cô: “Em gọi bạn trai mình là “sếp Chung”?”

Du Ân giật mình, thầm nghĩ sao anh xét nét thế, chi tiết thế này cũng bị anh phát hiện. . Ngôn Tình Sắc

Nhưng cô vẫn điềm tĩnh cười đáp: “Gọi sếp Chung thì sao? Không ai quy định không được gọi bạn trai như vậy cả? Tôi thích gọi anh ấy như thế không được ư?”

Phó Đình Viễn bỗng khom người lại gần cô, đôi mắt đen tuyền sắc bén lại sâu hõm, cứ nhìn chằm chằm cô rồi chậm rãi nhả từng chữ: “Không có gì, chỉ là cảm thấy... rất xa lạ mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.