Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 143: Chương 143: Yêu đến mức đánh mất chính mình




Phó Đình Viễn vốn cho rằng lần này anh và Du Ân cùng đối diện với âm mưu hãm hại của Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường thì quan hệ giữa họ cũng sẽ khắng khít hơn nhiều.

Nhưng ai nghĩ tới một cuốc điện thoại và một con mèo của Chung Văn Thành lại làm Du Ân cười nhiều thế này, thậm chí hoàn toàn quên cả sự tồn tại của anh.

Phó Đình Viễn không hiểu gì hết, chó mèo gì đó có gì hay.

Trước giờ anh vẫn luôn xa lánh chúng, không thấy đáng yêu ở đâu, vậy nên lúc Du Ân đề nghị muốn nuôi một con thú cưng, anh đã tỏ vẻ không vui, chán ghét gạt phắt đi ngay.

Nhưng giờ đây nhìn thấy sự dịu dàng ánh lên trong mắt Du Ân, lòng anh bỗng nhộn nhạo.

Thậm chí anh bắt đầu nghĩ, nếu một con thú cưng đã có thể đổi được nụ cười thế này của cô, vậy thì anh cũng chịu liều mình.

Du Ân nói chuyện với Chung Văn Thành xong thì tắt điện thoại, lúc này mới nhớ ra Phó Đình Viễn đang ngồi đối diện mình.

Thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, Du Ân tưởng anh ghét cô tán gẫu qua điện thoại quá lâu trước mặt anh, vội vàng xin lỗi: “Ngại quá.”

Cô nói chuyện với bạn trai, chồng trước là anh có khó chịu đi nữa cũng không có lập trường chỉ trích cô.

Vậy nên, Phó Đình Viễn cũng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh mà hỏi: “Sao không nói với anh ta chuyện của Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường?”

Du Ân thật thà đáp: “Anh ấy đã đủ bận tối mắt tối mũi rồi, tôi không muốn anh ấy lo lắng hơn nữa.”

Phó Đình Viễn nghe xong không muốn nói thêm gì nữa, cô chu đáo với bạn trai quá nhỉ!

Hai người ăn xong thì thanh toán rời đi, trên xe về khách sạn, Phó Đình Viễn đột nhiên hỏi Du Ân: “Thích thú cưng lắm sao?”

Du Ân nhớ lại mình từng bị Phó Đình Viễn dứt khoát từ chối, trên mặt cô nhất thời xuất hiện vẻ phòng bị, cô rất sợ nếu cô nói thích thì anh lại châm biếm nặng nhẹ với cô.

Phó Đình Viễn thấy cô nhìn anh một cách phòng bị mà một lúc lâu không nói gì thì tức đến bật cười.

Không phải chỉ hỏi cô có thích thú cưng không thôi à?

Anh ăn thịt cô không bằng?

Anh bực dọc nói tiếp: “Hỏi em đó?”

Du Ân nghĩ một lúc rồi đáp một câu thành thật: “Khá là thích.”

Phó Đình Viễn: “...”

Lúc nãy khi cô với Chung Văn Thành bàn về mèo, ánh sáng ánh lên trong mắt cô rõ ràng thể hiện rõ cô rất thích, bây giờ trước mặt anh lại chỉ nói khá thích.

Sao lại còn giấu giếm nữa?

Nhưng anh cũng làm sao biết được, thái độ mất kiên nhẫn và chán ghét của anh dành cho Du Ân trước kia đã trở thành ám ảnh trong lòng Du Ân.

Bởi vì tần suất bị anh chê ghét trước kia quá nhiều, sau này mỗi khi Du Ân thấy anh không thích, cô sẽ không nói gì dù chỉ nửa chữ với anh.

Vốn dĩ cô đã mở rộng cửa lòng với hy vọng anh có thể bước vào.

Sau này lại dần dần đóng lại, đến bây giờ nó đã khép chặt.

Vậy nên sao cô dám mở lòng nói mình rất thích thú cưng với anh đây?

Phó Đình Viễn thầm lườm cô một cái, không nói gì thêm, mà cúi đầu vọc điện thoại mình.

Nhóm F4 Giang Thành.

Phó Đình Viễn: “Ở đâu bán thú cưng?”

Dịch Thận Chi: “Không phải chứ Lão Phó? Cậu muốn nuôi thú cưng à? Không phải cậu ghét mấy thứ hoa cỏ chó mèo lắm à?”

Phải thừa nhận rằng thân là anh em bao năm, Dịch Thận Chi hiểu Phó Đình Viễn không còn ở mức thường nữa.

Hứa Hàng: “Chắc chắn là để tặng Du Ân đó.”

Dịch Thận Chi: “Cho dù có là tặng Du Ân đi nữa, tôi cũng thấy thật khó tin, tôi còn tưởng Lão Phó cả đời này cũng không bao giờ nhắc tới chủ đề thú cưng này.”

Giang Kính Hàn: “Lão Phó đã đến bước đường vì tình yêu mà đánh mất bản thân rồi sao?”

Giang Kính Hàn nói một câu này nghe nhói lòng quá, Phó Đình Viễn tức muốn thoát luôn nhóm chat.

Sao anh lại đánh mất bản thân được?

Anh chỉ muốn tặng cho Du Ân để cô nuôi, không phải để tự anh nuôi.

Dịch Thận Chi lại nói: “Lão Phó, tôi biết cậu đang nghĩ rằng không phải tự nuôi, nhưng tôi cũng muốn nhắc cậu một chuyện, một khi Du Ân nuôi rồi, vậy thì chắc chắn rằng sẽ không chia cắt được, sớm muộn cũng có ngày cậu cũng phải nhúng tay vào, trừ phi... cậu không ôm hy vọng gì với việc theo đuổi lại Du Ân.”

Không theo đuổi lại được thì cho dù Du Ân có nuôi mười con mèo cũng không liên quan gì tới Phó Đình Viễn.

Nhưng nếu theo đuổi lại được, thế thì Phó Đình Viễn phải chấp nhận việc cuộc sống nửa đời sau có thú cưng trong nhà.

Phó Đình Viễn: “...”

Sao anh cảm thấy đám mấy tên Dịch Thận Chi này hoàn toàn không có lòng muốn giúp anh mà như đang cười vào mặt anh thế không biết.

“Không nói thì thôi.” Anh để lại một câu rồi không để ý họ nữa, anh bảo Chu Nam hoặc Chu Mi đi tìm là được chứ gì.

Giang Kính Hàn lúc này mới chậm rãi phát ngôn: “Là một người trong nhà có nuôi một berger Đức và một con golden retriever, tôi chắc chắn biết được tiệm thú cưng cao cấp nhất Giang Thành này.”

Nhắc đến hai con chó ở nhà, Giang Kính Hàn chỉ biết thầm chửi.

Rõ ràng là do anh ta nuôi chúng nó từ nhỏ đến lớn, cuối cùng cô vợ vừa vào nhà thì hai chú chó lại chỉ biết quấn quít vợ anh ta thôi.

Không phải mọi người đều nói chó rất trung thành hay sao, sao đến lượt anh ta lại thay lòng cả thế?

Giang Kính Hàn cuối cùng vẫn gửi một danh thiếp sang cho Phó Đình Viễn: “Cậu liên lạc anh ấy là được, đây là chủ cửa tiệm đó.”

“Cảm ơn.” Phó Đình Viễn cuối cùng mới trả lời một câu.

Giang Kính Hàn đáp: “Không cần cảm ơn, sau này quay lại với Du Ân rồi đừng quên mời tôi một ly rượu mừng là được.”

Vừa dứt câu, Dịch Thận Chi lập tức tag Giang Kính Hàn nói: “Đừng làm như mỗi cậu ra sức vậy, tôi và Hứa Hàng cũng vất vả giúp đỡ lắm đó, sau này phải mời cả chúng tôi nữa.”

Hứa Hàng nói: “Đúng rồi đó Lão Phó, sau này quay lại với nhau rồi thì làm một cái hôn lễ đi, cậu còn chưa cho Du Ân nhà người ta một cái hôn lễ ra hồn, cô gái nào cũng sẽ thấy tiếc hết.”

Bị đám Hứa Hàng nhắc, Phó Đình Viễn mới ý thức được hôn lễ quả thật là một chuyện lớn.

Trước kia anh và Du Ân chỉ mới làm giấy kết hôn, không ai nhắc đến chuyện hôn lễ.

Hai người cũng hiểu phần nào ngọn ngành cuộc hôn nhân này, cho dù là ông cụ bắt anh cưới Du Ân cũng không nhắc chuyện này, chắc rằng ông cụ cũng nghĩ đến cảnh tượng gượng gạo trong hôn lễ trước mọi người.

“Được.” Phó Đình Viễn đáp gọn một câu trong group.

Đồng thời anh cũng tự thề với lòng, sau này phải cho Du Ân một hôn lễ thật hoàng tráng, cho cô một thân phận rõ ràng, thừa nhận cô, chấp nhận cô.

Nghĩ thế, tay anh bất giác bấm mở duyệt web, bắt đầu tìm kiếm các kiểu áo cưới.

Du Ân ngồi bên cạnh vô tình liếc sang anh, lúc phát hiện anh đang xem áo cưới, cả người cô đông cứng lại.

Cô không cách nào quên được hôn nhân của mình và Phó Đình Viễn không có hôn lễ, không có yến tiệc, không được công khai, cho đến bây giờ, vẫn còn nhiều người thậm chí không biết Phó Đình Viễn từng kết hôn.

Lúc vẫn còn là thiếu nữ, không phải cô chưa từng mơ tới cảnh mình mặc áo cưới trắng tinh khiết gả cho người đàn ông mình yêu thương.

Nhưng sau này hiện thực dạy cô nhận rõ, hôn nhân của cô không có áo cưới, không có hôn lễ, thậm chí cả tình yêu cũng không.

Tô Ngưng từng nói cuộc hôn nhân này của cô thật ra không phải là cô gả cho Phó Đình Viễn, mà là gả cho sự tình nguyện đến từ một phía của cô mà thôi.

Du Ân thừa nhận rằng nhận định này của Tô Ngưng tuy rằng rất đau lòng nhưng đồng thời nó cũng làm cô tỉnh ngộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.