Phó Đình Viễn vốn đã chán ghét Thẩm Thanh Sơn đến cực điểm, hiện tại Thẩm Thanh Sơn lại coi thường tình cảm của mình dành cho Du Ân, lúc này sắc mặt của anh liền trầm xuống.
Đối với Phó Đình Viễn ở giai đoạn này, điều quan trọng nhất là theo đuổi lại Du Ân.
Nếu bất cứ ai ngăn cản đại sự của anh, anh có thể nghiền nát bên kia cho đến chết chỉ trong vài phút.
Thẩm Thanh Sơn khinh thường tâm ý của anh đối với Vu Ân, chính là đã đụng vào vảy ngược của anh, anh không sợ cạch mặt với Thẩm Thanh Sơn, nếu sợ thì anh đã không khăng khăng hủy bỏ hôn ước với Thẩm Dao rồi.
Anh luôn tự hỏi tại sao mối quan hệ giữa ba mẹ anh và vợ chồng Thẩm Thanh Sơn lại tốt như vậy, nếu như nói là do người ba Phó Giang của anh bất tài phải dựa vào Thẩm Thanh Sơn, vậy thì mấy năm nay anh đã cầm quyền cơ nghiệp nhà họ Phó cũng đã đủ mạnh rồi, ba mẹ anh thật sự không cần phải nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Sơn mà sống nữa mới đúng chứ?
Nhưng hóa ra là do Thẩm Thanh Sơn nắm trong tay nhược điểm của hai người bọn họ.
Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn ngước mắt lên nhìn Thẩm Thanh Sơn ở đối diện.
Hấy Thẩm Thanh Sơn ung dung đắc ý rót cho mình một ly rượu và uống một cách nhàn nhã, như thể chuyện thu phục Phó Đình Viễn đã được định sẵn rồi vậy.
Trong lòng Phó Đình Viễn cười nhạo, sau đó thản nhiên hỏi Thẩm Thanh Sơn: “Tôi có chuyện muốn hỏi.”
Thẩm Thanh Sơn nhướng mày: “Chuyện gì?”
“Tôi và Thẩm Dao đến với nhau, có phải là do các người động tay động chân không?” Trước đó Phó Đình Viễn muốn điều tra chuyện này, bây giờ có cơ hội như vậy, anh sẽ dứt khoát hỏi Thẩm Thanh Sơn luôn.
Nếu Thẩm Thanh Sơn không nói lý do tại sao, anh sẽ cử người đi điều tra.
Thẩm Thanh Sơn không ngờ Phó Đình Viễn lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng mọi chuyện đã đến lúc này, ông ta đã rút hết quân bài ra, nên không có chuyện gì mà ông ta không thể nói với Phó Đình Viễn nữa.
Vì vậy, ông ta thờ ơ gật đầu nói: “Đương nhiên là chúng tôi sắp xếp, cũng xin ý kiến ba mẹ cậu trước rồi.”
“Họ không có bất kỳ ý kiến nào về việc ghép cậu với Dao Dao cả.”
Thẩm Thanh Sơn vừa nói xong, liền thấy Phó Đình Viễn ngồi ở phía đối diện đột nhiên đứng lên, phẫn nộ hất cả bàn đồ ăn xuống đất, hoàn toàn mặc kệ Thẩm Thanh Sơn có phải là một nhân vật có máu mặt ở Giang Thành hay không.
Thẩm Thanh Sơn bị hành vi của Phó Đình Viễn làm cho hoảng sợ và sửng sốt, ông ta hơi đẩy ghế ra sau, rồi khập khiễng đứng dậy, vết bỏng trên chân vừa mới bình phục một chút nên không thể để bị thương tiếp nữa.
Sau khi Thẩm Thanh Sơn định thần lại, ông ta rất tức giận, giơ ngón tay chỉ vào Phó Đình Viễn: “Phó Đình Viễn, cậu không có giáo dưỡng à?”
Tốt xấu gì ông ta cũng là bậc trưởng bối, thế mà Phó Đình Viễn thực sự đã lật bàn trước mặt ông ta, đúng là đại nghịch bất đạo!
Giáo dưỡng ue?” Phó Đình Viễn nhếch mép với vẻ mặt băng giá, dường như anh cảm thấy lật bàn vẫn chưa hả giận, lại đá một cước vào cái ghế bên cạnh, một chân ghế gỗ gãy ngay tại chỗ.
Đường vân xanh trên trán Thẩm Thanh Sơn nhất thời lộ ra, hiện tại ông ta có chút lo lắng, lo Phó Đình Viễn đang điên cuồng mất kiểm soát sẽ ra tay với mình.
Phó Đình Viễn đã chịu đựng những cảm xúc tiêu cực cả một đêm, anh đã hoàn toàn bùng phát sau khi nghe Thẩm Thanh Sơn thừa nhận rằng ông ta và ba mẹ mình đã sắp đặt Thẩm Dao ở bên mình.
Đây là ba mẹ của anh, để bảo vệ danh tiếng của chính mình, họ đã không ngần ngại hy sinh chuyện chung thân đại sự của con trai mình, và tiếp tục lấy lòng Thẩm Thanh Sơn theo cách này.
Vậy mà bây giờ Thẩm Thanh Sơn nói về chuyện giáo dưỡng với anh ư?
Cho dù có ba mẹ ở trước mặt, hôm nay anh vẫn sẽ lật bàn như thế.
Họ đối xử tàn nhẫn vô tình với anh, tại sao anh phải tôn trọng họ.
Cũng may, ngay từ đầu Thẩm Dao đã từ chối kết hôn, nếu không anh sẽ thật sự cưới Thẩm Dao, không biết hiện tại mình đã có cuộc sống khổ cực như thế nào.
May mắn thay, ông nội một mực kiên quyết ép anh kết hôn với Du Ân.
“Người nào trong số các người còn có mặt mũi nói chuyện giáo dưỡng trước mặt tôi hả?” Phó Đình Viễn giễu cợt Thẩm Thanh Sơn bằng ánh mắt ảm đạm.
Thẩm Thanh Sơn giận dữ rống lên: “Cậu đây là muốn mặc kệ danh tiếng của ba mẹ đúng không? Mặc kệ tương lai của Phó thị đúng không?”
Sau loạt hành động của Phó Đình Viễn, Thẩm Thanh Sơn đã hiểu ra điều đó.
Phó Đình Viễn từ chối hợp tác với ông ta, thậm chí còn không ngại cạch mặt với ông ta.
Điều này khiến cho mấy tính toán của Thẩm Thanh Sơn hoàn toàn thất bại, đối mặt với khoảng cách như vậy, Thẩm Thanh Sơn tức giận đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Đối với lời đe dọa của Thẩm Thanh Sơn, Phó Đình Viễn tỏ vẻ khinh thường: “Vậy thì sao?”
“Phó Đình Viễn, cậu điên rồi!” Thẩm Thanh Sơn tức giận gầm lên: “Vì một người phụ nữ như Vu Ân mà cậu lại mất hết tính người như thế sao?”
Phó Đình Viễn cười hờ hững: “Cũng không phải chỉ vì cô ấy, mà một phần lý dolà... bọn họ không đáng.”
Phó Giang và Đổng Văn Huệ không đáng để anh nỗ lực.
Một bên lừa tình, một bên ép chết người ta, bọn họ đã gieo lỗi lầm, giờ lại muốn con mình đi thu dọn giúp sao?
Bọn họ luôn miệng nói là vì nhà họ Phó và Phó thị nên mới để Thẩm Thanh Sơn trấn áp chuyện này, nhưng sao bọn họ lại không nghĩ tới, đáng ra bọn họ không nên lừa dối và không nên gây sự ngay từ đầu chứ?
“Nếu đã cạch mặt nhau, về sau nhà họ Thẩm có giở trò gì thì tôi cũng tiếp hầu bất cứ lúc nào.” Phó Đình Viễn bỏ lại những lời cay nghiệt này rồi bỏ đi.
Thẩm Thanh Sơn tức giận đến mức cả người run lên: “Cho dù cậu không quan tâm đến danh tiếng của ba mẹ, vậy còn Phó thị thì sao? Phó thị xuống dốc, cậu cũng không quan tâm sao?”
Mặc dù Phó Giang và Đổng Văn Huệ không giữ chức vị trong Phó thị, nhưng chung quy cũng là người nhà họ Phó.
Người của nhà họ Phó đã làm những việc bẩn thỉu như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Phó thị. Mấy dự án mà Phó ĐÌnh Viễn đã chuẩn bị, nói không chừng sẽ vì vậy mà thất bại, đến lúc đó Phó thị bị thiệt hại lớn, cứ thế xuống dốc.
Phó Đình Viễn cười khẩy nói: “Tôi nên quan tâm đến điều đó sao? Tôi có thể tạo ra một Phó thị, cũng có thể tạo ra một công ty khác, cùng lắm thì tôi không cần cái danh Phó thị, ở hậu trường làm ông chủ mà thôi.”
Lời nói của Phó Đình Viễn độc đoán và bất khả chiến bại, còn Thẩm Thanh Sơn thì không nói nên lời.
Phó Đình Viễn thực sự có năng lực thua keo này bày keo khác, nếu không ông ta đã không để Thẩm Dao cố tình quay về nước để tiếp cận Phó Đình Viễn, ông ta đã rất thích năng lực cá nhân của Phó Đình Viễn vào thời điểm đó...
Phó Đình Viễn rời đi mà không quay đầu lại, Thẩm Thanh Sơn đang đứng ở trong căn phòng hỗn độn, nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Thanh Sơn đã sống đến từng tuổi này, còn chưa có ai dám hất bàn trước mặt ông ta!
Phó Đình Viễn rời nhà hàng và đi thẳng đến quán bar “Hoa Lộ” của Dịch Thận Chi, ngay khi bước vào phòng bao, anh đã yêu cầu Dịch Thận Chi mang rượu cho mình rồi ngồi uống từng cốc một.
Tuy rằng vừa rồi anh cư xử bình tĩnh trước mặt Thẩm Thanh Sơn, nhưng thật ra trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu, sau khi biết được anh và Thẩm Dao ở bên nhau chính là do ba mẹ của anh và Thẩm Thanh Sơn cố tình sắp đặt.
Anh thật sự đã bị tổn thương.
Cho tới nay, cho dù tình cảm của anh đối với Phó Giang có nhạt nhòa như thế nào, nhưng những chi tiêu xa hoa của Phó Giang ở nước ngoài những năm này đều do anh chu cấp.
Đối với Đổng Văn Huệ cũng vậy, anh vẫn luôn hiếu thảo, trước khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Du Ân, anh đã luôn làm theo những yêu cầu của mẹ.