Phó Đình Viễn có chết cũng không ngờ, bố mẹ anh-những người mà anh hết lòng yêu thương phụng dưỡng lại tính kế sau lưng anh.
Giờ nhớ lại tiệc tối lúc trước, Thẩm Dao ngồi cạnh anh là do cố tình sắp xếp, dây vai của chiếc váy bị đứt cũng là cố tình, con mẹ nó, anh cảm thấy bản thân đúng là một thằng ngốc.
Sau khi nghe anh kể khái quát ngọn ngành câu chuyện, Dịch Thận Chi cũng hơi kinh ngạc, anh ta nói: “Thú thực thì tôi cũng thấy có gì đó kỳ quặc, nhưng thật không ngờ lại đúng là do họ cố tình sắp đặt.”
Trước kia đám Dịch Thận Chi không hiểu biết quá nhiều về Thẩm Dao cũng như Đổng Văn Huệ, nhưng mà, sau những chuyện xảy ra gần đây, bọn họ có lẽ đã nhìn rõ được bộ mặt thật của hai con người này.
Xuất phát từ bản năng nhạy cảm của người lăn lộn trong giới kinh doanh, nhóm người Dịch Thận Chi nhắc nhở Phó Đình Viễn nên điều tra kỹ tận cùng mọi chuyện, nhưng thật không ngờ những gì bọn họ nghĩ lại hoàn toàn đúng.
Dịch Thận Chi nhìn Phó Đình Viễn sầu não ảm đạm, anh ta giơ tay vỗ vỗ vai bạn an ủi: “Thôi bỏ đi, đừng buồn nữa, trên thế gian này có những người cha người mẹ hết lòng lo lắng cho con cái, thì bên cạnh đó cũng có những người chỉ quan tâm đến bản thân họ thôi. Coi như mệnh cậu không tốt nên gặp phải bố mẹ như vậy.”
“Hai chúng ta không khác nhau, người bố kia của tôi cũng giống vậy, lúc nào cũng chỉ mong được trục lợi nhiều nhất có thể.” Thời điểm Dịch Thận Chi nói những lời này, trong giọng nói của anh ta ngoài sự tự giễu ra còn trộn lẫn vài phần thương cảm.
Từ lâu, anh ta đã coi thường cái mối quan hệ gọi là tình thân này rồi, cùng lắm cũng chỉ là khoác cho nhau cái áo máu mủ ruột thịt hòng lợi dụng mà thôi.
Lúc trước nhà họ Dịch trục xuất anh ta và mẹ anh ta ra nước ngoài, không một ai thèm hỏi xem họ sống chết ra làm sao. Giờ nữ chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Dịch không sinh được con trai, họ hết cách nên đành chấp nhận để đứa con trai ngoài dã thú là anh ta, lợi dụng anh ta để tiếp quản sản nghiệp gia đình.1
Người nhà họ Dịch nói dễ nghe là muốn anh nhận tổ quy tông, nhưng thực chất là họ không muốn sản nghiệp gia đình rơi vào tay người ngoài, cho nên mới bất đắc dĩ nhận anh ta.
Dịch Thận Chi nói mấy câu khiến Phó Đình Viễn cũng phải câu môi tự giễu cười một tiếng, sau đó, anh lại tiếp tục ngửa đầu uống một hơi hết ly rượu.
Đúng vậy, lòng người có rất nhiều loại, chỉ là anh khá bất hạnh, không gặp được một người bố người mẹ hết lòng vì con cái mà thôi.
Sau này, nếu anh có một cặp con gái con trai, anh tuyệt đối sẽ không để chúng lâm vào hoàn cảnh đáng thương, đáng đau lòng như anh bây giờ. Anh nhất định sẽ đặt chúng trong lòng bàn tay rồi nuông chiều, cho chúng những gì tốt nhất trên thế gian này, cho chúng một gia đình hạnh phúc nhất.
Lúc mười giờ đêm, Du Ân rửa mặt xong, cô lên giường chuẩn bị ngủ.
Mấy ngày nay cuộc sống sinh hoạt của cô cũng khá bộn bề, vậy nên giờ cô rất cần nghỉ ngơi và một giấc ngủ ngon.
Có điều, cô vừa đặt lưng xuống giường chưa được mấy giây, chuông cửa lại vang lên.
Du Ân khó hiểu khoác tạm cái áo rồi xuống lầu, khi nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa là Phó Đình Viễn, Du Ân cũng không biết nên nói cái gì cho phải nữa.
Có lẽ cô nên thầm cảm ơn trời, vì lần này anh gõ cửa nghiêm túc chứ không phải lật cửa sổ trèo vào.
“Đã trễ vậy rồi mà anh…” Sau khi mở cửa, cô dùng nét mặt không cảm xúc định hỏi anh đã trễ thế này rồi mà còn có chuyện gì sao, kết quả Phó Đình Viễn lại tiến thêm một bước, ôm gọn cô vào lồng ngực anh.
“Du Ân, anh rất khó chịu.” Giọng điệu anh nghe ảm đạm lạc lõng.
Phản ứng đầu tiên của Du Ân chính là bệnh cảm của anh lại tái phát: “Anh bị sao vậy? Lại phát sốt à?”
Du Ân còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tản ra từ trên người anh, tức khắc, cơn giận bất ngờ tìm đến cô, cô nói: “Phó Đình Viễn, anh bị cảm rồi không chịu uống thuốc thì thôi đi, lại còn uống nhiều rượu thế này, không khó chịu mới là lạ đấy!”
Câu nói của Du Ân vừa buột ra khỏi miệng, cô đột nhiên cảm thấy đầu vai của mình hơi ướt, tức khắc, cả người cô ***** **** một chỗ.
Phó Đình Viễn anh… không phải là đang khóc đấy chứ?
Nếu không thì, tại sao đầu vai cô lại bị ướt?
Lúc bước ra từ phòng tắm, tóc cô đã được sấy khô từ lâu rồi mà, vậy nên sẽ không có chuyện nước trên tóc làm ướt quần áo.
“Phó Đình Viễn, anh…” Nhất thời, Du Ân cũng không biết nên nói với anh cái gì nữa, cũng không biết dùng từ gì để miêu tả cảm xúc của cô lúc này.
Cô có thể cảm nhận được giờ phút này tâm trạng Phó Đình Viễn tồi tệ đến cực điểm rồi, vì vậy, cô đã không chọn cách đuổi người, mà nhẹ giọng nói với anh: “Hay là, anh vào trong ngồi trước đi.”
Hai người cứ đứng trước cửa ôm nhau thế này cũng không phải là cách, vậy nên Du Ân chỉ còn biết bảo anh vào trong.
Phó Đình Viễn nghe vậy mới chịu buông cô ra, đôi chân dài bước vào nhà cô.
Du Ân nhìn vành mắt đã ửng đỏ của anh, cô thật sự khiếp sợ.
Phó Đình Viễn thật sự khóc rồi sao?
Cô vẫn luôn cho rằng kiểu người như anh sẽ không ai có thể cản đường, không chuyện gì có thể đả thương anh.
Sau khi Phó Đình Viễn vào nhà, anh ngồi xuống sô pha phòng khách, có điều từ đầu đến cuối anh vẫn luôn giơ tay che khuất hai mắt, lưng dựa vào thành ghế sô pha, Du Ân không nhìn ra được giờ phút này anh đang trải qua loại cảm xúc gì. Cô đóng cửa xong thì đi rót cho anh một ly nước ấm.
“Cảm ơn.” Phó Đình Viễn nhận lấy, thấp giọng nói cảm ơn.
Cứ như vậy, một lát sau, cảm xúc của anh dường như đã bình phục rất nhiều, khóe mắt ướt nhòe cũng biến mất không còn tung tích.
Lúc anh uống nước, Du Ân thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Dù cô vẫn luôn tránh quan tâm chuyện riêng của Phó Đình Viễn, nhưng nhìn qua thì tình trạng anh đêm nay thật sự không ổn, bất kể là quan hệ hàng xóm, bạn bè bình thường hay đối tác làm ăn đi chăng nữa, cô nghĩ vẫn nên hỏi han chút.
Phó Đình Viễn không trả lời thẳng vấn đề cô hỏi mà xốc tầm mắt nặng nề nhìn về phía cô, hỏi lại: “Nếu một ngày anh không còn gì hết, không phải chủ tịch Phó thị, em có còn yêu anh không?”
Du Ân: “...”
Câu hỏi của anh nghe như đang gài bẫy cô vậy, hiện tại anh vẫn đang là chủ tịch Phó thị, và cô cũng chưa nói yêu anh.
Cô yêu anh hay không, từ trước tới nay không hề liên quan gì đến việc anh có phải chủ tịch Phó thị hay không.
Cho nên cô mới cảm thấy lời nói này của anh như muốn bẫy cô, bẫy cô nói yêu anh.
Mặc dù hiện tại trông anh vô cùng yếu ớt, nhưng tính uy hiếp của anh đối với cô vẫn như cũ, chưa hề thuyên giảm.
Cô tự nhiên muốn tránh đề tài này, nên đã hỏi ngược lại anh: “Công ty xảy ra chuyện à?”
Phó Đình Viễn nhấp môi không nói lời nào.
Du Ân cảm thấy không đúng, năng lực cá nhân của Phó Đình Viễn vốn rất mạnh, trong việc làm ăn hợp tác anh vô cùng cẩn trọng, vậy nên không có khả năng Phó thị xảy ra chuyện.
Đột nhiên, trong đầu cô xuất hiện một trường hợp xấu, cô lập tức khẩn trương hỏi anh: “Chẳng lẽ Thẩm Thanh Sơn muốn nhắm vào anh?”
Phó Đình Viễn buông ly nước trong tay xuống, giọng điệu đông cứng: “Nếu thật sự là ông ta muốn nhắm vào anh thì chắc anh cũng không đến mức thế này.”
Trước nay anh chưa từng sợ mấy loại người phiền phức, càng không sợ việc Thẩm Thanh Sơn nhằm vào mình.
Điều khiến anh sống trong cảm xúc bi thương tới cực điểm tối nay là Phó Giang và Đổng Văn Huệ giấu giếm tính kế sau lưng anh.
Sau đó, Phó Đình Viễn kể chuyện cũ năm xưa và cả chuyện giữa anh với Thẩm Dao cho Du Ân nghe, Du Ân nghe xong cũng phải rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Năm đó Phó Giang và Đổng Văn Huệ bức chết người, dù có chết Du Ân cũng không thể ngờ được chuyện này lại xảy ra. Có điều, ngẫm lại hiện giờ Đổng Văn Huệ bày đủ trò tra tấn không chịu buông tha cô, vậy thì cũng có thể tưởng tượng cảnh Đổng Văn Huệ hùng hổ dọa người lúc trước.
Mà điều khiến Du Ân không thể ngờ tới chính là, hai người bọn họ cố tình tác hợp cho Phó Đình Viễn và Thẩm Dao.
Bị chính bố mẹ ruột của mình tính kế, cũng khó trách sao anh lại khổ sở đến mức này.
Thành thật mà nói thì bố mẹ tác hợp cho hôn sự của con cái là một chuyện tốt, nhưng Phó Giang và Đổng Văn Huệ thì lại làm việc này vì chính bản thân họ, họ muốn dùng con trai ruột của mình để kéo gần mối quan hệ với Thẩm Thanh Sơn, nhờ đó sẽ khiến Thẩm Thanh Sơn tiếp tục giữ bí mật giúp họ.
Cô còn tưởng rằng, Phó Đình Viễn và Thẩm Dao đã có tình yêu sét đánh ở bữa tiệc tối đó, yêu đến chết đi sống lại, thế nên Phó Đình Viễn với cô không thể...