Nhìn hai tròng mắt bi thương đau đớn của Phó Đình Viễn, Du Ân mở miệng an ủi anh: “Chẳng phải mọi chuyện đều đã qua rồi sao? Việc cấp bách nhất bây giờ là anh nên nghĩ cách đối phó để đưa chuyện Thẩm Thanh Sơn ra ánh sáng.”
“Mọi chuyện đều đã qua?” Đôi mắt đỏ ngầu của Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm cô, anh nói: “Đã qua chỗ nào chứ?”
“Cũng vì sự ích kỷ của bọn họ mà hại hôn nhân của anh và em không được dài lâu.”
“Nếu không phải tại bọn họ cứ khăng khăng ép anh và Thẩm Dao phải dây dưa với nhau, nếu không phải tại bọn họ vì muốn đuổi em đi mà chạy khắp nơi chèn ép em thì chúng ta cũng đâu đến mức này.”
Tuy nói đó là cuộc sống của hai người, nhưng nếu ở giữa có bố mẹ đáng tin cậy cố gắng điều chỉnh mối quan hệ của họ, thì có lẽ suy nghĩ của anh về Du Ân đã sớm thay đổi.
Nhưng Phó Giang và Đổng Văn Huệ một người thì ở nước ngoài quanh năm suốt tháng, một người thì cùng Phó Thiến Thiến chạy khắp nơi chèn ép Du Ân. Thời điểm ban đầu, cũng vì những lời quở trách của Đổng Văn Huệ dành cho Du Ân nên anh mới càng ngày càng chán ghét cô.
Du Ân cụp mắt xuống, im lặng không nói gì.
Cả ngày Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến chỉ biết đứng trước mặt Phó Đình Viễn rót vào tai anh những lời chê bai nói cô không tốt các kiểu, những chuyện này cô biết hết.
Ban đầu, cô còn muốn thử cố gắng giải thích với Phó Đình Viễn, giải thích rằng cô không phải loại người như Đổng Văn Huệ nói, nhưng sau đó, thời gian dần trôi, cô cũng lười giải thích.
Nhưng suy cho cùng thì chuyện này cũng là tại cô, người mà Thẩm Thanh Sơn muốn gây khó dễ chính là cô và Diệp Văn, cho nên cô lại giương mắt nhìn Phó Đình Viễn một lần nữa, nói: “Nếu không thì, anh và tôi vạch rõ ranh giới đi. Chúng ta hãy chấm dứt quan hệ hợp tác, bọn họ muốn tôi rời khỏi cái Giang Thành này, được thôi, không vấn đề gì hết, cùng lắm thì tôi rời khỏi Giang Thành rồi chuyển đến thủ đô sống là được.”
Trước khi nói ra những lời này, Du Ân đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi, cho nên từ biểu cảm khuôn mặt đến giọng điệu cô đều vô cùng bình tĩnh.
Đầu tiên là chuyện Phó Giang và Đổng Văn Huệ hại chết người, mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng đây vẫn là một sự kiện cực kỳ ác liệt, một khi chuyện này được đem ra phơi bày ngoài ánh sáng, thì ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến sự phát triển của Phó thị.
Phó Đình Viễn và Phó thị đi được đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ rất hâm mộ những gì mà anh đang có, nhưng dẫu sao cô cùng từng có cuộc hôn nhân kéo dài ba năm với anh, cô chứng kiến rất nhiều đêm anh không ngủ không nghỉ.
Sắp tới cô và Phó Đình Viễn sẽ hợp tác với nhau trong hai dự án, “Truyền kỳ Dung Phi” đã bắt đầu quay, như vậy có nghĩa Thẩm Thanh Sơn có muốn cũng không còn cách nào để thay đổi kịch bản do cô làm biên kịch.
Còn về bộ phim mới của Diệp Văn, dù cô và Phó Đình Viễn có chấm dứt mối quan hệ hợp tác cũng hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, Diệp Văn chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục hợp tác với Phó Đình Viễn, cùng lắm thì cô và Diệp Văn đi tìm một công ty khác làm nhà đầu tư.
Tiếp theo, Thẩm Thanh Sơn và Thẩm Dao muốn tống cổ cô ra khỏi Giang Thành, thành thật mà nói thì cô có sống ở Giang Thành hay không cũng chẳng sao cả.
Nếu đổi lại là trước kia, khi cô không nơi nương tựa mà phải đối mặt với cảnh ngộ bị đuổi ra khỏi Giang Thành, thì chắc có lẽ cô sẽ khóc lóc thê thảm lắm, nhưng hiện tại thì khác. Cô rời khỏi Giang Thành, đúng lúc có thể tới thủ đô sống đoàn tụ với Diệp Văn, chuyện này sẽ chẳng gây ra chút tổn hại nào cho cô hết.
Cho dù có thì chắc có lẽ là cô sẽ rất nhớ người bạn tốt thân thiết như chị em là Tô Ngưng, và thi thoảng sẽ hoài niệm mấy món ăn vặt dễ gây nghiện ở Giang Thành mà thôi.
Vậy nên, Du Ân cảm thấy Phó Đình Viễn không cần mạo hiểm lấy cứng đối cứng với Thẩm Thanh Sơn làm gì cho mất công, không gây khó dễ cho Phó thị là trách nhiệm và nghĩa vụ của một chủ tịch là anh.
“Không thể được!” Du Ân vừa dứt lời, hai mắt Phó Đình Viễn như phun ra lửa, rống lên một tiếng.
Rống xong anh lại trừng đôi mắt hung tợn về phía Du Ân, mở miệng nói: “Có phải em đang muốn chọc cho anh tức chết không hả? Phó Đình Viễn anh yêu cầu em phải hy sinh vì anh như vậy từ bao giờ hả?”
Du Ân nhỏ giọng muốn giải thích một câu vì bản thân: “Cũng không hẳn là hy sinh vì anh, tôi tới thủ đô sống cũng khá tốt…”
“Có phải em đã muốn tới Thủ đô sống từ lâu rồi không?” Phó Đình Viễn tưởng tượng ra cảnh sau này cô sống ở Thủ đô, cách anh vạn dặm xa xôi thì lập tức thấy khó chịu trong người.
Anh nghiến răng tuyên cáo từng câu từng chữ: “Em có nghĩ cũng không được nghĩ tới chuyện đó! Mà cho dù em có tới Thủ đô thì anh cũng sẽ tới đó với em.”1
Du Ân bị anh chọc đến phát giận, anh định làm âm hồn đi theo ám cô không chịu rời sao?
Cô hít sâu một hơi, sau đó cật lực khuyên nhủ anh: “Chẳng lẽ anh định mặc kệ, để chuyện này ảnh hưởng đến Phó thị sao?”
“Vậy thì đã sao?” Phó Đình Viễn tức giận hừ một tiếng: “Anh sẽ không phá sản, mà cả kể có phá sản thì cũng đâu có sao.”
“Có phải anh bị điên rồi không!” Du Ân bị câu nói bốc đồng của anh dọa sợ, buồn bực giơ tay đấm vào ngực Phó Đình Viễn vài cái.
Anh không hề mảy may quan tâm gì đến tương lai của Phó thị, nhưng cô thì giận tới mức vành mắt đỏ bừng rồi.
Anh vì cô mà không màng tất cả, đến lúc đó chắc chắn mọi người sẽ nói cô là loại phụ nữ khiến đàn ông si mê rồi đem lại tai họa cho họ, cô không muốn bản thân phải mang cái danh xưng bị nguyền rủa đó.
Phó Đình Viễn để cô tùy ý đánh vài cái, sau đó đột nhiên nắm lấy hai tay cô, rồi nhân cơ hội ấn cô xuống tay vịn trên ghế sô pha, cúi đầu hôn cô mãnh liệt.
Anh vừa uống rượu xong, lại bị chọc giận bởi lời khuyên phủi sạch quan hệ của cô, cho nên lúc này nụ hôn của anh như muốn phát tiết, không chút thương hoa tiếc ngọc.
“Anh đúng là tên khốn…” Phải khó khăn lắm Du Ân mới hít thở được không khí từ ngoài vào, tức muốn hộc máu, mở miệng mắng anh một câu.
Kết quả ngay giây tiếp theo anh lại tiếp tục chặn miệng cô một cách dứt khoát, khiến cô không thể phát ra bất cứ tiếng động nào, mà kể cả có phát ra được thì cũng bị anh nuốt hết vào miệng.
Sau một phen lăn lộn kịch liệt như vậy, hô hấp của hai người đều trở nên rối loạn, quần áo của Du Ân cũng bị xộc xệch.
Phó Đình Viễn vẫn không chịu buông lỏng Du Ân dù chỉ một chút, anh vẫn mạnh bạo đè cô dưới thân mình, đôi mắt nghiêm túc nhìn thẳng cô, mở miệng nói: “Đầu tiên, anh sẽ không thỏa hiệp với Thẩm Thanh Sơn, và sẽ càng không phân rõ ranh giới với em.”
Nói tới đây, ánh mắt Phó Đình Viễn như đang nhen nhóm ngọn lửa giận, lạnh lùng chất vấn Du Ân: “Trong mắt em anh là loại người bất tài đến thế à? Bất tài đến mức để một người phụ nữ phải hy sinh để bảo vệ công ty của mình?”
Không cho Du Ân cơ hội được mở miệng nói, hai mắt anh híp lại như thể đang suy tư gì đó, khẽ nói: “Em chấp nhận hy sinh vì anh nhiều như vậy, có phải trong lòng em vẫn còn có anh?”
Du Ân không muốn nói với anh bất cứ điều gì nữa, cô đã nói không phải cô hy sinh vì anh, chuyện hai người bọn họ vạch rõ ranh giới đối với cô chẳng có bất cứ tổn thất nào cả, anh cứ một hai phải nghĩ như vậy thì cô cũng đành hết cách.
Còn nói cái gì mà trong lòng cô vẫn còn có anh, anh đề cao bản thân mình quá rồi đấy.
Có lẽ từ biểu cảm trên khuôn mặt cô đã khiến anh nhận ra là do bản thân tự mình đa tình, vậy nên Phó Đình Viễn cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Ngược lại anh nghiêm túc nói với cô: “Thẩm Thanh Sơn không uy hiếp nổi anh đâu.”
“Ngay cả khi không có Phó thị thì cuộc sống của anh vẫn tốt hơn Thẩm Thanh Sơn, anh và nhóm Dịch Thận Chi vẫn còn một công ty khác ở nước ngoài, quy mô của nó còn lớn hơn cả Phó thị nữa đấy.”
Điều này thực sự đã khiến Du Ân phải giật mình, bởi vì trước nay cô chưa từng nghe Phó Đình Viễn hay nhóm Dịch Thận Chi nói về việc có công ty khác, chẳng trách anh lại tự tin nói bản thân nhất định sẽ không thỏa hiệp với Thẩm Thanh Sơn.
Nhưng dường như chuyện này cũng chẳng có gì liên quan đến cô, cho nên cô hờ hững đáp lại một tiếng: “Ồ.”
Phó Đình Viễn: “…”
Anh nói nhiều như vậy mà cô chỉ đáp lại anh có một chữ?
Không thể không thừa nhận, cô thật đúng là có năng lực chọc anh tức chết.
Đương nhiên, anh cũng đâu chịu ngồi không.
Tức khắc, anh siết chặt cổ tay cô, nhìn chằm chằm cô rồi mở miệng nói: “Nếu Thẩm Thanh Sơn đưa chuyện này ra ánh sáng, anh sẽ nghỉ phép, tạm dừng mọi công việc.”
“Nghỉ phép rồi anh sẽ có nhiều thời gian chăm sóc em hơn.”
Nói chính xác là bám dính lấy cô, theo đuổi cô.1
Du Ân hoảng sợ nhìn về phía anh, cô thật lòng cầu xin anh, bình thường anh đã giả đểu cả ngày như âm hồn ám cô không chịu buông, nếu anh thật sự nghỉ phép thì liệu mấy ngày tới cuộc sống của cô có bình yên nổi không?
Anh đừng nghỉ phép, làm ơn.
Anh đừng nghỉ phép, làm ơn.