“Tôi biết anh ta là ai, nên sẽ không có chuyện bị nhan sắc mê hoặc đâu!” Du Ân căm giận nói một câu, nói xong thì định bỏ chạy lấy người.
Cô thừa nhận, trước kia do cô quá mê mệt nhan sắc của Phó Đình Viễn, nhưng một lần như vậy là đủ rồi.
Làm tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn, còn khiến sự nghiệp bị chậm trễ, thật sự không đáng.
Phó Đình Viễn bước sang bên cạnh một bước, chặn đường đi của cô, nhíu mày thấp giọng hỏi: “Em biết anh ta là ai? Làm sao em biết được?”
“Trước đây tôi từng viết vài chương kịch bản cho một bộ phim mà anh ta đóng.” Du Ân nói xong thì lập tức sải bước chạy thật nhanh mong thoát khỏi anh, trong trường hợp này bọn họ làm người xa lạ sẽ tốt hơn.
Nhưng Phó Đình Viễn lại không nhẹ nhàng với cô như vậy, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm về phía cô rời đi như đang suy tư gì đó.
Danh tiếng của Trịnh Nham ở trong ngành cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu không thì mấy năm nay anh ta đã không rơi vào cảnh càng ngày càng xuống dốc như thế.
Nói trắng ra thì diễn viên cũng chỉ là một cái nghề, giới giải trí cũng tương đương với nơi làm việc, phẩm chất đạo đức của mỗi người rất quan trọng. Trịnh Nham thời trẻ công nhận giá trị nhan sắc rất cao, nhưng sau khi thành danh lại kiêu căng khó hầu hạ, đắc tội với rất nhiều người, dần dà, chẳng ai tình nguyện tìm anh ta hợp tác nữa.
Mà chưa kể, kỹ năng diễn xuất của anh ta trong mấy năm nay cũng chẳng được cải thiện gì mấy, nếu chỉ dựa vào khuôn mặt thì chắc chắn không thể tiến xa được, vì dẫu sao thì trong giới giải trí này đâu có thiếu người đẹp.
Vừa nãy, thời điểm Phó Đình Viễn giương mắt tìm Du Ân, liếc mắt một cái đã thấy Trịnh Nham sấn tới tiếp cận cô. Mà anh chỉ liếc mắt cũng nhìn ra mưu đồ của Trịnh Nham, đơn giản là vì vai diễn trong bộ phim mới của Diệp Văn.
Phó Đình Viễn cười khẩy, Trịnh Nham muốn lấy được vai diễn trong bộ phim này, với kỹ thuật diễn đó thì đủ ném anh ta ra khỏi mấy con phố.
Tại sao phim của Diệp Văn lại có thể nâng cao độ nổi tiếng của rất nhiều người?
Đó là bởi vì Diệp Văn có yêu cầu rất cao đối với những diễn viên mà ông ấy hợp tác cùng, nếu kỹ thuật diễn không đủ tốt chắc chắn sẽ không được chọn.
Sau đó, Phó Đình Viễn gọi điện cho Chu Nam, kêu anh ta đi điều tra xem trước đây Trịnh Nham và Du Ân có từng qua lại không.
Theo lý thuyết, nếu đêm nay là lần đầu tiên Du Ân và Trịnh Nham gặp nhau thì chắc chắn sẽ không nói chuyện nhiều như vậy được, chưa kể, nghe qua giọng điệu của Du Ân thì rõ ràng cô rất bài xích Trịnh Nham.
Cô vốn là người có tính cách ôn hòa, rất ít khi biểu đạt cảm xúc như vậy với người khác.
Chẳng lẽ trước đây Trịnh Nham từng bắt nạt Du Ân, nếu thật sự như vậy anh sẽ khiến Trịnh Nham biến mất hoàn toàn khỏi giới giải trí.
Mười phút sau, Chu Nam gọi lại cho Phó Đình Viễn.
Hiệu suất làm việc của Chu Nam cực cao, anh ta nói anh ta đã điều tra về bộ phim mà Trịnh Nham đóng có Du Ân tham gia viết kịch bản. Sau đó thì liên lạc với đạo diễn bộ phim đó trước, vì thế đã nghe được chuyện xảy ra trước kia.
Chu Nam thuật lại cho Phó Đình Viễn nghe toàn bộ lời của vị đạo diễn kia, mà Phó Đình Viễn càng nghe khuôn mặt càng thêm ảm đạm như thể sắp có mưa bão tới nơi.
Anh hoàn toàn có thể tượng tượng ra tình cảnh lúc đó thế nào, một ngôi sao lớn đang trên đỉnh vinh quang và một biên kịch tay mơ mới vào nghề, chắc chắn khi đó Du Ân bị mắng đến nỗi máu chó đầy đầu.
Lúc trước Trịnh Nham đối đãi với Du Ân như vậy, giờ còn dám vác mặt tới tìm cô muốn nhận được vai diễn sao?
Nằm mơ đi.
Sau khi tiệc tối kết thúc, Du Ân lái xe cùng Tô Ngưng về nhà, dù sao thì hiện tại hai người cũng sống cùng một khu, nên rất tiện lợi.
Còn Diệp Văn thì quay về khách sạn ông ở, ông hẹn Du Ân ngày mai cùng tới vùng ngoại ô. Diệp Văn muốn Du Ân đưa đi thắp cho mẹ nuôi cô nén nhang, coi như cảm ơn những năm bà nuôi dưỡng chăm sóc cô.
Phó Đình Viễn một mình về nhà, sau khi tắm xong anh nhàm chán dựa vào lan can ban công phòng ngủ của mình, trơ mắt nhìn phòng Du Ân sát vách đã tắt đèn, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Sau một đêm dài, cả hai đều đã uống rượu, đáng ra là phải kịch liệt làm gì gì đó.1
Nhưng tưởng tượng đến dáng vẻ của Du Ân cả ngày chỉ xa cách lãnh đạm với anh, anh lại tuyệt vọng ngửa mặt lên trời thở dài, anh còn chưa biết bản thân phải đợi đến kiếp nào mới được làm gì gì đó với cô.
Cả người nóng như lửa mà không có chỗ phát tiết, anh đành xoay người trở lại phòng ngủ.
Đúng lúc này trên Wechat Dịch Thân Chi đang nói chuyện trong nhóm, Phó Đình Viễn tức giận nhắn: “Cậu đã đề ra cái ý kiến thối nát gì thế hả? Chẳng phải mồm nói lời ngon tiếng ngọt là sẽ hữu dụng sao? Tại sao cô ấy ngược lại còn không thèm để ý gì tới tôi?”
Dịch Thận Chi trầm mặc một lúc lâu, sau đó mở miệng đáp: “Lão Phó, tôi vừa nghiêm túc suy nghĩ rồi, hình như chiêu này không thích hợp với cậu và Du Ân.”
“Trước đây cậu lúc nào cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Du Ân, giờ lại nói mấy lời ngon tiếng ngọt với cô ấy, thực sự là có hơi đột ngột.”
Nghe những lời Dịch Thận Chi vừa nói, Phó Đình Viễn cảm thấy anh ta phân tích cũng không sai.
Đặc biệt là đêm nay, khi anh bày tỏ thái độ nhìn em mãi không chán với Du Ân, cô lại càng thể hiện sự bài xích rõ ràng hơn.
Phó Đình Viễn tức đến nỗi muốn đổ bệnh: “Con mẹ nó, sao cậu không chịu nói sớm đi?”
Dịch Thận Chi giở giọng bản thân vô tội ra đáp: “Mấy chuyện về tình cảm này vốn dĩ không thể cứng nhắc được, thứ tôi đưa ra chỉ là phương hướng xử lý đại khái thôi, cậu đâu thể một hai bám sát vào làm như thế.”
“Cậu phải căn cứ vào tình trạng cụ thể của mối quan hệ giữa cậu và Du Ân hiện tại, cộng thêm tính cách của cô ấy để điều chỉnh lại cách thức một chút chứ.”
Lúc này, Hứa Hàng cũng xuất hiện trong nhóm rồi lên tiếng: “Cũng do lão Phó nóng lòng muốn thành công nhanh thôi.”
Nóng lòng muốn đưa Du Ân về lại bên mình, cho nên mới nghĩ những điều Dịch Thận Chi nói về niềm vui của phụ nữ đều là đúng, vì thế mới sử dụng tất cả với Du Ân.
Giang Kính Hàng lên tiếng với dáng vẻ ta đây rất có kinh nghiệm: “Chuyện theo đuổi phụ nữ đâu phải chuyện có thể nóng vội đâu? Cứ phải từ từ, lâu dần đối phương sẽ có thiện cảm hơn với cậu.”
Đó cũng chính là cách anh ta lấy lòng cô vợ bé bỏng của mình, bao bọc và từ từ vun đắp tình cảm, lâu dần sẽ thành yêu.
Dịch Thận Chi lại tiếp tục: “Lão Phó, tôi có một kiến nghị rất thích hợp, tôi nghĩ hiện tại là thời điểm thích hợp để cậu giữ khoảng cách với Du Ân.”
Phó Đình Viễn muốn bày cái mặt người da đen với chấm hỏi bao quanh tới trước mặt Dịch Thận Chi, nói: “Là ai thời gian trước đã nói tôi phải lì lợm la liếm? Giờ cậu lại bảo tôi giữ khoảng cách với cô ấy?”
“Khoảng thời gian trước chẳng phải do cậu mới bày tỏ lòng mình với cô ấy sao, kêu cậu lì lợm la liếm là để cô ấy cảm nhận được sự hiện diện của cậu. Ai ngờ bên cạnh cô ấy khi đó còn có thằng nhóc thịt tươi Chu Dật, và lão già thịt khô Chung Văn Thành chứ.”1
“Nhưng hiện giờ cậu đã bí mật làm rất nhiều chuyện cho cô ấy rồi. Cô ấy chắc chắn cũng có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với cậu, từ giờ trở đi, giữ khoảng cách ổn định sẽ khiến cô ấy hứng thú với cậu.”
Phó Đình Viễn không chấp nhận được chuyện giữ khoảng cách với Du Ân, anh cảm thấy nếu lại tiếp tục giữ khoảng cách sẽ càng khiến cô không để ý đến anh hơn.
“Vậy thì tùy cậu thôi.” Dịch Thận Chi cũng chỉ biết nói như vậy.
Phó Đình Viễn đặt điện thoại di động xuống đầu giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng mà cả đêm trôi qua vẫn chưa ngon giấc được.
Vẫn phân vân chuyện nên giữ khoảng cách với Du Ân không, hay là tiếp tục giữ thái độ lì lợm la liếm với cô.
Sáng hôm sau Phó Đình Viễn ra ngoài chạy bộ buổi sáng, lúc trở về lại nhìn thấy Chung Văn Thành tay xách bữa sáng đang đi về phía cửa nhà Du Ân.
Phó Đình Viễn dừng chân, nhíu mày hỏi anh ấy: “Sao anh lại quay về rồi?“. ngôn tình hay
Chung Văn Thành cười nói: “Nếu tôi không trở về thì bạn gái tôi sẽ bị người khác cướp đi mất.”
Lời nói này của Chung Văn Thành ám chỉ Phó Đình Viễn quá mức rõ ràng, mà Phó Đình Viễn cũng chỉ cười khẩy một tiếng rồi đáp: “Bạn gái? Anh dám nhìn thẳng mắt tôi thề, khẳng định hai người là bạn trai bạn gái chân chính của nhau không?”
Chung Văn Thành mím môi.
Sao Phó Đình Viễn lại nói lời sắc bén như thế, vậy mà lại hoài nghi quan hệ giữa anh ấy và Du Ân?