Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 208: Chương 208: Tôi ăn thịt được em sao?




Trịnh Nham lên tiếng thử thăm dò cô: “Mấy năm trước chúng ta có gặp nhau, cô còn nhớ không?”

Du Ân giương mắt nhìn về phía anh ta, nhất thời không biết nên trả lời Trịnh Nham về vấn đề này như nào cho phải.

Nếu giờ cô trả lời là đã từng gặp nhau, vậy đồng nghĩa với việc cô nói cho Trịnh Nham biết cô nhớ rõ những chuyện lần đó. Còn nếu cô trả lời là chưa từng gặp, vậy thì có nghĩa cô không hề để tâm đến anh ta chút nào, mà dựa theo tính cách của Trịnh Nham thì chắc chắn anh ta sẽ thẹn quá hóa giận cũng nên.

Việc nào ra việc đó, tuy rằng phẩm chất đạo đức của Trịnh Nham chẳng ra gì, nhưng khuôn mặt đó của anh ta vốn rất khôi ngô anh tuấn, rất dễ nhận ra, nếu không năm đó anh ta đã không nổi tiếng khắp trong ngoài nước, và càng không có cơ hội cho anh ta quyền kiêu ngạo đắc ý như thế.

Du Ân nghĩ nghĩ, sau cùng cô mỉm cười nói: “Nhớ chứ, thầy Trịnh đây nhan sắc động lòng như vậy, sao tôi có thể không nhớ được.”

Đang ở chỗ làm việc, Du Ân không thể không lả lướt, miệng ngọt một chút.

Ngày hôm nay cô đã lộ mặt công khai ở đây rồi, sau này sẽ càng có nhiều cơ hội hòa nhập vào cái giới giải trí này, nên cô cần phải học được thái độ làm người, đối nhân xử thế.

Câu trả lời của cô là thừa nhận bản thân nhớ rõ chuyện lần đó, nhưng lại khen nhan sắc Trịnh Nham, cũng coi như giữ thề diện cho Trịnh Nham.

Về phía Trịnh Nham, anh ta rất hài lòng với câu trả lời này của cô, nhìn về phía cô làm động tác nâng ly, ý bảo hai người cùng cạn ly.

Du Ân tính nhấp một ngụm lấy lệ, nhưng lại nghe Trịnh Nham hỏi tiếp: “Đúng rồi, buổi casting cho bộ phim truyền hình mới của thầy Diệp đã bắt đầu rồi chứ?”

Du Ân đã hiểu rõ, hóa ra là tới vì vai diễn.

Trước đây Du Ân từng đi theo làm việc bên cạnh Trang Ân Tri, cô cũng từng gặp qua rất nhiều chuyện như vậy. Một số biên kịch khi đã đạt tới mức độ nổi tiếng nhất định rồi thì sẽ có quyền và tư cách chọn diễn viên, thậm chí là còn có thể đề cử diễn viên.

Vì vậy mà có rất nhiều diễn viên tới tìm biên kịch, cố gắng dùng đủ loại thủ đoạn thuyết phục biên kịch trao vai diễn cho mình.

Có điều, Du Ân không nghĩ với lai lịch hiện tại của mình, cô lại có quyền lựa chọn diễn viên, thật không biết Trịnh Nham lôi kéo làm quen với cô vì mục đích gì nữa.

Tuy nhiên, cô vẫn khai báo đúng sự thật với anh ta: “Buổi casting vẫn chưa bắt đầu, dự án hợp tác này mới được thông qua gần đây mà thôi.”

“Ồ.” Trịnh Nham nhìn cô đầy ẩn ý, mở miệng nói: “Lúc trước là do tôi có mắt như mù không thấy Thái Sơn, mong cô thông cảm cho.”

Lời này của Trịnh Nham đồng nghĩa với việc anh ta đang gửi lời xin lỗi tới Du Ân, mà mục đích anh ta xin lỗi cô thì chỉ cần nhìn một cái là hiểu ngay. Đó chính là, hy vọng có thể biến chiến tranh giữa anh ta và Du Ân thành tơ lụa, từ đó đưa ra lời ám chỉ với Du Ân, nếu buổi casting có bắt đầu, thì hãy suy xét anh ta một chút, đặc biệt là ứng cử cho vai nam chính.

Du Ân mỉm cười, tiếp tục khéo léo đáp lại như cũ: “Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi.”

Du Ân không nhanh không chậm chơi chiêu Thái Cực Quyền, trước sau nhất quyết không mở miệng nói đến chuyện xem xét Trịnh Nham trong việc casting, khiến Trịnh Nham ngượng chín mặt.

Phim của Diệp Văn luôn là những bộ phim khiến đông đảo diễn viên tranh giành đấu đá để giành cast. Bởi mỗi bộ phim của Diệp Văn đều sẽ nâng đỡ cho rất nhiều người, từ nam chính nữ chính cho đến các vai phụ lớn bé khác.

Nếu là người mới, thì một phát thành ăn ngay thành người nổi tiếng.

Còn nếu là diễn viên cũ, thì độ nhận diện lại càng tăng cao hơn nữa.

Mà anh ta, giờ đang cần một cơ hội để gia tăng độ nhận diện của mình với công chúng.

Nhưng cô biên kịch nhỏ thay hình đổi dạng này dường như nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta, không chịu mở miệng đề cập đến dù chỉ một lời.

Hoặc có thể cô nghe hiểu, nhưng lại cố giả vờ không hiểu.

Lần này Trịnh Nham bị giày vò đến thảm hại rồi, cô biên kịch nhỏ vừa bước vào hiện trường, vì khí chất tươi tắn thanh thuần mà hấp dẫn bao ánh nhìn của đàn ông, và anh ta chính là một trong số đó.

Lúc mới bắt đầu anh ta vẫn chưa nhận ra cô chính là biên kịch đã từng bị anh làm nhục nhã trong quá khứ, vì suy cho cùng, anh ta đã chửi mắng quá nhiều người rồi. Chưa kể, cô biên kịch nhỏ khi trước anh ta nhìn thấy chỉ ăn mặc bình thường và trang điểm nhẹ, còn người phụ nữ đêm nay lại diện trang phục lộng lẫy bắt mắt, cả hai hoàn toàn không giống nhau.

Sau đó lại nghe Phó Đình Viễn và Diệp Văn giới thiệu cô là biên kịch cho bộ phim mới của Diệp Văn, tên là Du Ân, cái tên này mới khiến anh ta nhớ lại chuyện cũ.

Mà sau khi nhớ lại chuyện cũ, khỏi phải nói anh ta hối hận ảo não đến mức nào.

Ai mà ngờ được, một người trước đó chỉ là một cô gái chạy việc nhỏ, vậy mà giờ lại thành biên kịch cho bộ phim mới của Diệp Văn chứ?

Mà ai có thể ngờ được, một người từng nổi danh khắp mọi miền nam bắc như anh ta, nay lại sắp phải mai danh ẩn tích cơ chứ?

Rơi vào đường cùng, anh ta hết cách đành phải mặt dày đi tới làm quen với cô biên kịch nhỏ này, nỗ lực lấy thiện cảm và nhờ cô đề cử anh ta trong buổi casting.

Trịnh Nham anh ta trước nay chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày bản thân phải đi lấy lòng người khác như thế này, nhưng tình cảnh anh ta dạo gần đây khiến anh ta có muốn kiêu ngạo cũng không kiêu ngạo nổi. Nếu anh ta thật sự không có một bộ phim khiến khán giả nhớ đến mình, thì chắc chắn anh ta sẽ bị đào thải khỏi giới giải trí.

Nghĩ đến đây, anh ta kìm nén cảm xúc tiêu cực trong lòng, tiếp tục dùng nét mặt tươi cười hỏi: “Biên kịch Du Ân, xin hỏi cô có bạn trai chưa?”

Nếu câu trả lời là không có, có lẽ anh ta sẽ đi theo con đường dựa vào nhan sắc, theo đuổi cô, bắt đầu yêu đương với cô, khiến cô mở cờ trong bụng, không thể thoát khỏi anh ta, sau đó sẽ không chút do dự mà giao vai cho anh ta đảm nhận.

Ai ngờ cô biên kịch nhỏ này lại trả lời: “Tôi có bạn trai rồi.”

Trịnh Nham có hơi thất vọng, anh ta thấy tuổi cô không đến nỗi quá lớn, nên cứ ngỡ cô còn độc thân chứ.

Cô đã nói có bạn trai, anh ta cũng đâu thể mặt dày tiếp tục bày trò cạy góc tường nhà người ta?

Có cái Trịnh Nham không biết rằng, có người cũng không chấp nhận không buông tha, quyết cạy góc tường người ta, mà người đó không ai khác chính là đại ca trong giới kinh doanh-Phó Đình Viễn.1

Không phải một kẻ không biết xấu hổ bình thường.

Tuy nhiên, sau đó Trịnh Nham lại nghĩ nghĩ, có bạn trai cũng đâu có vấn đề gì. Kết hôn rồi vẫn ly hôn được, chỉ cần có được vai diễn này trong tay, anh ta không ngại đi cạy góc tường người khác.

Trong lòng vừa đưa ra quyết định theo đuổi cô biên kịch nhỏ này thì đột nhiên nghe cô nói: “Nói thật thì tôi không chỉ đã có bạn trai, mà tôi còn từng kết hôn, từng ly hôn.”

Trịnh Nham: “…”

Giờ các cô gái đều sống phóng khoáng cởi mở như vậy sao? Tuổi còn trẻ mà đã kết hôn rồi ly hôn rồi, chưa kể giờ lại có bạn trai nữa rồi chứ.

Tức khắc, anh ta lại cảm thấy cô biên kịch nhỏ trước mắt mình không ngon miệng chút nào, tâm tư theo đuổi cũng vì đó mà phai nhạt đi vài phần.

Du Ân lại lễ phép nói tiếp: “Thật ngại quá thầy Trịnh, tôi có chút việc, tôi xin phép đi qua bên kia trước.”

Dứt lời, cô vội cất bước vội chạy lấy người, muốn tránh xa Trịnh Nham này càng xa càng tốt.

Vừa nãy Du Ân nghe đã thấy luôn được tâm tư của Trịnh Nham, nên cô mới cho anh ta thêm thông tin bản thân đã kết hôn rồi ly hôn, cố ý khiến Trịnh Nham phải tự động rút lui.

Mà mới vừa đi được mấy bước cô lại tiếp tục chạm mặt Phó Đình Viễn.

Du Ân đau đầu không chịu được, đêm nay anh cứ như âm hồn mãi không chịu tiêu tan, dường như cô đi đến đâu là anh sẽ đi theo đến đó.

Du Ân vô cùng sợ hãi, dù gì thì cô cũng đang để lộ mặt, nếu để người ngoài bắt được khoảnh khác mờ ám giữa cô và Phó Đình Viễn thì thật sự không biết họ sẽ đồn thổi thành cái gì đây?

Vậy nên cô vừa thấy Phó Đình Viễn đang tiến tới thì vội vã lui về bên cạnh một bước, kéo dài khoảng cách với anh.

Phó Đình Viễn thấy vậy thì suýt chết vì tức, đôi chân dài tiến lên một bước đến gần cô, thấp giọng nói: “Tôi ăn thịt được em sao?”

Du Ân thành thật khai báo: “Ảnh hưởng không tốt, dù gì thì hiện giờ tôi cũng đang để lộ mặt mà.”

Phó Đình Viễn: “...”

Hoá ra anh quạt gió thêm củi để cô lộ diện với khuôn mặt rạng rỡ lại càng khiến cô cách xa anh?

Anh siết chặt ly rượu trong tay, tức giận nói: “Tránh xa Trịnh Nham ra một chút, em không nhìn ra sao, anh ta tiếp cận em là vì vai diễn, có ý đồ dùng nhan sắc mê hoặc em.”

Hoá ra anh quạt gió thêm củi để cô lộ diện với khuôn mặt rạng rỡ lại càng khiến cô cách xa anh?

Du Ân đau đầu không chịu được, đêm nay anh cứ như âm hồn mãi không chịu tiêu tan, dường như cô đi đến đâu là anh sẽ đi theo đến đó.

Anh siết chặt ly rượu trong tay, tức giận nói: “Tránh xa Trịnh Nham ra một chút, em không nhìn ra sao, anh ta tiếp cận em là vì vai diễn, có ý đồ dùng nhan sắc mê hoặc em.”

Du ân: “…”

Lời này của anh khiến người khác thấy khó nghe vô cùng, như thể cô là loại phụ nữ háo sắc vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.