Thẩm Dao là ánh trăng sáng trong hiện thực nên cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận được kết cục xoay ngược của kịch bản này.
Sở dĩ vừa rồi cô ta nói chuyện này với Phó Đình Viễn chính là hy vọng Phó Đình Viễn cũng có thể cảm thấy kết cục này không ổn, dùng thân phận nhà đầu tư, yêu cầu Du Ân sửa kịch bản.
Cô ta làm sao có thể ngờ được Phó Đình Viễn lại đồng ý với kết cục này, hơn nữa còn không cảm thấy có gì không ổn.
Thẩm Dao còn muốn nói gì nữa: “Đình Viễn...”
Nhưng mà giây tiếp theo Phó Đình Viễn lập tức nghiêm túc ngắt lời cô ta: “Dao Dao, bây giờ anh đang làm phim, chứ không phải đang làm trò đùa.”
Ý của anh là bây giờ anh rất vừa lòng với kịch bản này, cô ta đừng nhúng tay vào nữa.
Lời nói của Phó Đình Viễn khiến cô ta tức giận mù quáng, anh đang gián tiếp nói cô ta không hiểu chuyện, xem dự án của anh là một trò đùa.
Đương nhiên cô ta biết anh đang làm phim, đã nhiều năm như vậy, có khi nào cô ta xen vào chuyện công việc của anh không?
Nếu biên kịch của bộ phim này không phải Du Ân, cô ta cũng sẽ không phản ứng như vậy, cũng sẽ không nhúng tay vào.
Thế nhưng cho dù trong lòng Du Ân có bao nhiêu ấm ức, cô ta cũng chỉ có thể nhịn xuống, bởi vì cô ta vẫn luôn không biểu hiện ra việc mình biết Du Ân đã trở về, còn đảm nhận vai trò biên kịch này trước mặt Phó Đình Viễn, cô ta vẫn luôn cố gắng duy trì vẻ ngoài dịu dàng của mình.
Trong lòng Thẩm Dao cười lạnh, nếu Phó Đình Viễn không đồng ý sửa kịch bản cũng không sao cả, cô ta tìm người khác can thiệp chuyện này.
Người đầu tư rất quan trọng, không phải đạo diễn cũng rất quan trọng sao?
Nếu đạo diễn không hài lòng với kịch bản này, thế thì dự án cũng không thể tiến hành được.
Mấy năm nay ở trong giới giải trí này, cô ta cũng có rất nhiều mối quan hệ với nhiều người và cách làm việc của chính mình, thế nhưng cô ta lại muốn xem xem, một biên kịch mới như Du Ân thì lấy cái gì để chống lại một nữ minh tinh nổi tiếng như cô ta.
Nếu không được nữa thì cô ta vẫn còn quân bài là Phó Thiến Thiến, bộ phim do Phó Đình Viễn đầu tư, cũng sẽ cho Phó Thiến Thiến một vai diễn.
Chỉ cần Phó Thiến Thiến tham gia bộ phim này, đến lúc quay gây ầm ĩ lên thì Du Ân vẫn không nắm được nó như cũ.
Sau một khúc nhạc đệm nhỏ này, sắc mặt Phó Đình Viễn vẫn luôn khó coi. Sau khi đưa Thẩm Dao về, anh lái xe đi ngay, cũng không thèm liếc nhìn Thẩm Dao một cái, Thẩm Dao tức giận cắn răng trở vào nhà.
Thật ra anh không tức giận vì Thẩm Dao nhúng tay vào công việc của anh mà là bởi vì anh nhìn thấu tâm tư của Thẩm Dao.
Hiển nhiên là Thẩm Dao đã biết Du Ân trở về, còn đảm nhiệm vị trí biên kịch của bộ phim này, nếu không tại sao Thẩm Dao lại đột nhiên muốn đi họp cùng với anh?
Rõ ràng là cô ta vẫn luôn nhằm vào Du Ân, nhưng lại làm ra dáng vẻ vô tội trước mặt anh.
Điều này khiến Phó Đình Viễn chán ghét.
Phó Đình Viễn không hiểu sao bây giờ Thẩm Dao lại biến thành người như vậy, Thẩm Dao mà anh quen rõ ràng là một người rộng rãi, ung dung, chín chắn và hiểu chuyện.
Sau khi trở về phòng làm việc, Phó Đình Viễn mới lấy số điện thoại của Du Ân mà Chung Văn Thành đưa cho anh, anh trầm ngâm trong chốc lát rồi gọi tới.
Điện thoại nhanh chóng được nhận, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng truyền vào tai anh: “Xin chào, cho hỏi là ai thế?”
Là ai thế?
Giọng điệu của cô vừa hời hợt vừa xa cách, trong lòng Phó Đình Viễn tức giận, vừa mở miệng lời nói đã mang theo mùi thuốc súng: “Du Ân, trời đã sập rồi sao? Một cuộc họp quan trọng như vậy mà cô dám không đến dự?”
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, tiếng nói tự giễu của cô vang lên: “Tổng giám đốc Phó, bầu trời vẫn yên bình, tôi chỉ gặp tai nạn giao thông, xe buýt bị lật nghiêng mà thôi.”
“Tôi rất xin lỗi khi đã vắng mặt một cuộc họp quan trọng như thế, nếu anh có gì không hài lòng với tôi thì có thể trực tiếp đến tìm sếp Chung để đổi người khác.”
Sau khi nói xong lời này, cô lập tức tự ý cúp máy, Phó Đình Viễn siết chặt điện thoại, trong đầu chỉ còn lại mấy chữ xe buýt lật nghiêng.
Hình ảnh thê thảm của chuyện như thế trên TV hiện ra trước mặt anh, anh nghĩ đến giọng điệu bình tĩnh lạnh lùng của Du Ân, nghĩ đến sự châm chọc mà anh đối với cô, không hiểu sao ngực anh lại cảm thấy sợ hãi.