“Gần đây dạ dày anh không thoải mái, chịu khó ăn đồ ăn nhẹ Trung Quốc đi.” Vẻ mặt Phó Đình Viễn thản nhiên từ chối đề nghị của Thẩm Dao.
Đáy mắt Thẩm Dao xẹt qua vẻ lạnh lùng, cô ta thật sự thích ăn các loại món Tây như bít tết, Phó Đình Viễn cũng thích ăn, cô ta từng rất đắc ý vì sự phù hợp về ẩm thực với Phó Đình Viễn.
Thẩm Dao cố gắng thuyết phục bản thân rằng có thể gần đây dạ dày Phó Đình Viễn không thoải mái thật, cho nên cô ta bày ra vẻ mặt quan tâm hỏi anh: “Dạ dày anh lại không thoải mái sao?”
Phó Đình Viễn vừa đi vừa ừ một tiếng, dường như một năm nay dạ dày anh chưa từng thoải mái.
Lúc còn ở chung với Du Ân, ba bữa một ngày đều do Du Ân cẩn thận chuẩn bị đồ ăn để giúp anh điều chỉnh.
Lúc cô nói mình bị bệnh dạ dày cần phải phục hồi từ từ bằng liệu pháp ăn uống, anh hoàn toàn không tin. Sau khi ly hôn một năm, sự thật đã dạy anh làm người.
Không còn chế độ ăn uống lành mạnh, bệnh dạ dày của anh quay lại ngay.
Thẩm Dao bên cạnh thở dài nói: “Em nói rồi, tốt nhất anh nên bỏ cà phê đi, thuốc lá hay rượu cũng phải cai, nhưng anh hoàn toàn không chịu nghe.”
Nói đến cà phê Thẩm Dao lập tức cắn răng, cô ta biết trước kia mỗi sáng sớm Du Ân đều chuẩn bị cho Phó Đình Viễn một ly cà phê.
Sau khi Phó Đình Viễn ly hôn, cô ta cũng thử học làm cà phê, còn tự nhận mình làm không tệ nên có làm cho Phó Đình Viễn mấy lần, kết quả Phó Đình Viễn chỉ uống một ngụm rồi không động vào nữa.
Cô ta tức giận đến mức suýt nữa đã nội thương, sau đó vì không muốn bản thân mệt mỏi nên quyết định lấy lý do dạ dày anh không tốt mượn cớ khuyên anh cai.
Cai cà phê, mới có thể cai những tật xấu vì Du Ân nuông chiều anh mà tạo thành.
Đối với sự than phiền của Thẩm Dao, Phó Đình Viễn không phản ứng gì với cô ta, tương đương với việc anh sẽ không bỏ cà phê.
Sau khi hai người ngồi vào trong xe, Phó Đình Viễn lái ô tô đưa Thẩm Dao về nhà cô ta.
Lúc trên đường, Thẩm Dao thử lên tiếng thăm dò anh: “Đúng rồi, anh cảm thấy hài lòng với kịch bản hôm nay không?”
Phó Đình Viễn đáp lại hai chứ: “Rất tốt.”
Thẩm Dao cắn răng nói tiếp: “Anh không cảm thấy kết cục cuối cùng rất không hợp sao?”
Phó Đinh Viễn hỏi lại theo phản xạ: “Không hợp thế nào?”
Thẩm Dao cố gắng khiến mình bình tĩnh: “Kết cục là Vương phi không được sủng và Vương gia tu thành chính quả, ánh trăng sáng của Vương gia hắc hóa hương tiêu ngọc vẫn, rõ ràng trước đó đã thổi phồng việc Vương gia yêu thương ánh trăng sáng của hắn ta như thế nào, cuối cùng lại cho ánh trăng sáng này chết đi, cái này thích hợp sao?”
Vừa nãy vào lúc họp, cô ta suýt nữa bị tức chết, nếu cô ta không biết kịch bản này do Du Ân viết thì cũng được đi. Nhưng sau khi biết là Du Ân viết, cô ta lập tức cảm thấy Du Ân đang ám chỉ quan hệ của ba người bọn họ.
Nam chính bộ phim cổ trang này là một Vương gia, được phong tước hiệu là Duệ Vương, Duệ Vương có một Vương phi được cưới hỏi đàng hoàng, nhưng hai người này là do hoàng đế gả, thật ra Duệ Vương không thích vị Vương phi này, trong lòng anh ta đã có ánh trăng sáng của mình.
Đây không phải được viết theo mối quan hệ của ba người gồm cô ta, Phó Đình Viễn và Du Ân hay sao?
Nhưng Du Ân lại viết cuối cùng ánh trăng sáng chết, Vương phi không được sủng lại thành người Vương gia yêu nhất, trong hiện thực Du Ân không chiếm được nên cô tìm sự an ủi trong kịch bản sao?
Sau khi Thẩm Dao nhắc nhở, rốt cuộc Phó Đình Viễn cũng nhận ra nhân vật trong kịch bản này có chút giống với ba người bọn họ trong hiện thực, nhưng anh lại không cảm thấy có cái gì không ổn.
“Cả kết cấu câu chuyện và nội dung quan trọng của bộ phim, thúc đẩy ra kết cục như thế, không thích hợp.”
“Duệ Vương phi đã trải qua rất nhiều chuyện với Duệ Vương, từ tranh đoạt đến chiến tranh biên cương, rồi lại tới lúc Vương gia bị thương nặng không rõ sống chết, sau cùng lại đến khi Vương gia đi lên ngôi vị hoàng đế cao nhất. Tất cả mọi chuyện lớn nhất trong cuộc đời Vương gia đều do Vương phi hoàn thành cùng hắn ta, nhất là khoảng thời gian Vương gia sống chết không rõ, Vương phi đã chống đỡ cả phủ Duệ Vương. Cuối cùng Vương gia hứa cho Vương phi khi thiên hạ hưng thịnh thì sẽ chỉ một người một hậu cung với nàng thôi, chuyện đương nhiên thôi.”
Phó Đình Viễn tự nhận đoạn tự thuật này của chính là hoàn toàn dựa vào nội dung bộ phim cũng vô cùng bình tĩnh lý trí, nhưng Thẩm Dao lại vô cùng tức giận.