Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 181: Chương 181: Bệnh tương tư




“Du Ân...” Phó Đình Viễn thì thầm gọi tên của cô: “Em thật sự không thể cho tôi thêm một cơ hội nữa sao?”

“Không còn sớm nữa, tắm rửa rồi ngủ đi.” Du Ân không trả lời câu hỏi của anh, vừa nói xong câu đó đã đứng dậy định rời đi.

Phó Đình Viễn chán nản dựa người vào ghế sô pha, lại thất bại nữa rồi.

Nhưng sau đó anh vẫn đứng dậy và ngăn cô lại: “Đã muộn thế này rồi, em về nhà một mình không an toàn đâu.”

“Để tôi gọi tài xế đến đưa em về.” Trong lúc chờ tài xế đi tới, Phó Đình Viễn lại hỏi Du Ân lần nữa: “Em tin Diệp Văn đến vậy à? Em không sợ ông ta có ý đồ gì với em hả?”

Từ trước cho tới giờ, lúc nào Phó Đình Viễn cũng cảm thấy khó chịu về việc Diệp Văn nhận Du Ân làm con gái nuôi.

Anh không biết lý do vì sao mà Diệp Văn lại làm như vậy, chỉ mới gặp Du Ân một lần đã muốn nhận Du Ân làm con gái nuôi của mình rồi?

Đối với loại người có tâm tư kín đáo như Diệp Văn, chuyện này thật sự rất khó để giải thích.

Cũng không phải không thể giải thích bởi vì trong đầu anh đã có một lời giải thích hợp lý, đó là Diệp Văn có ý đồ gì đó với Du Ân, mà lời giải thích này lại càng khiến Phó Đình Viễn lo lắng hơn.

Đối với chuyện Phó Đình Viễn nói Diệp Văn có ý đồ với mình, Du Ân hỏi ngược lại: “Tôi thì có gì tốt mà người ta phải có ý đồ với tôi?”

Phó Đình Viễn nói không chút do dự: “Vì em vừa trẻ vừa đẹp.”

Du Ân khó chịu không thôi: “Phó Đình Viễn, sao anh lại có loại suy nghĩ bẩn thỉu như vậy?”

Phó Đình Viễn hừ một tiếng: “Không phải tôi có suy nghĩ bẩn thỉu, mà là một ông già cả bó tuổi như Diệp Văn lại thèm nhỏ dãi những cô gái trẻ xinh đẹp giống như em.”

Trong lòng Phó Đình Viễn thật sự nghĩ Diệp Văn là một người như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả của sự suy đoán hấp tấp của mình.

Du Ân tiếp lời của anh bằng môt nụ cười thản nhiên: “Vậy là sau khi về già anh cũng sẽ thèm nhỏ dãi những cô gái trẻ đẹp đấy à?”

Phó Đình Viễn: “...”

Anh không có cách nào khác có thể trả lời được chuyện này, không biết từ khi nào mà cô lại nhanh mồm nhanh miệng đến mức khiến anh cứng họng không nói nên lời.

Nhưng sau đó anh đã vội vàng giải thích cho bản thân: “Giữa người với người không phải ai cũng giống nhau, sau khi về già chắc chắn tôi sẽ…”

Anh muốn nói cho dù sau này già đi thì trong lòng anh vẫn chỉ có một mình cô mà thôi, nhưng không đợi anh nói xong cô đã ngắt lời anh trước: “Quả thực anh không giống với bọn họ, bởi vì căn bản là anh không có trái tim.”

Phó Đình Viễn tức muốn chết, đúng là trước kia anh không có trái tim nhưng hiện tại anh đã có rồi, chẳng lẽ cô không cảm nhận được hay sao?

Chưa kịp nói gì thêm thì tài xế của Phó Đình Viễn đã đến, Du Ân vừa bảo Phó Đình Viễn nghỉ ngơi cho tốt xong đã quay người rời đi.

Giày vò đến hơn nửa đêm, Du Ân mệt mỏi trở về nhà tắm rửa xong liền đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau cô đến Phó thị để họp, Tô Ngưng cũng tham dự cuộc họp lần này cùng với Dung Thanh Nghiêu và nữ diễn viên mà anh ta giới thiệu đóng vai nữ thứ hai Bạch Nguyệt Quang.

Tên của nữ diễn viên kia là Tống Chước Chước, thoạt nhìn trông khá tinh quái, Du Ân xem video thử giọng của Tống Chước Chước do Tống Chước Chước đưa, trong đoạn video cô ta hoá thân thành Bạch Nguyệt Quang có vẻ ngoài điềm đạm đáng yêu nhưng trong nội tâm lại vô cùng nham hiểm, sau khi xem xong cô lập tức chọn cô ta vào vai diễn này.

Sự tương phản lớn như vậy chính là bằng chứng tốt nhất để chứng minh kỹ năng diễn xuất của một diễn viên, cho nên Du Ân không hề dị nghị gì về chuyện Tống Chước Chước diễn Bạch Nguyệt Quang.

Lúc trước Thẩm Dao từng có ý định đóng vai này, nhưng sau buổi thử vai Chung Văn Thành đã để Thẩm Dao PASS.

Nếu không so sánh với Tống Chước Chước thì có lẽ Thẩm Dao vẫn là một lựa chọn khá tốt, nhưng không so sánh sẽ không có đau thương, quả thật Tống Chước Chước nổi bật hơn Thẩm Dao nhiều.

Phó Đình Viễn cũng tham dự cuộc họp lần này, một số nhân viên tham dự cuộc họp sau khi nhìn thấy vết thương trên tay Phó Đình Viễn thì quan tâm hỏi một chút, Phó Đình Viễn liếc mắt nhìn về phía Du Ân không biết đang thì thầm gì đó với Tô Ngưng, sau đó thản nhiên trả lời: “Bị mèo cào thôi.”

Người nọ mỉm cười nói đùa: “Không phải là phụ nữ đó chứ?”

Từ trước đến giờ, lúc nào đám đàn ông cũng gọi những người phụ nữ không dễ thuần phục là mèo hoang nhỏ, nên khó trách người nọ hiểu sai ý của Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn nhìn thoáng Du Ân một cách đầy ý tứ: “Không phải.”

Nếu thật sự bị phụ nữ cào thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc là cô không cào anh thậm chí còn không thèm để ý đến anh nữa.

Tô Ngưng nghe Phó Đình Viễn nói vậy bèn sáp đến gần Du Ân hỏi nhỏ: “Đừng nói là anh ta bị con mèo của cậu cào đấy nhá?”

Du Ân mệt mỏi nói: “Đúng vậy, tối qua đã hơn nửa đêm mà còn phải đến bệnh viện một chuyến bởi vì Tiểu Tiểu chưa tiêm vắc xin phòng bệnh dại.”

Tô Ngưng nghe vậy lập tức che miệng cười ngặt nghẽo: “Cậu xem cậu xem, anh ta ăn ở thế nào mà ngay cả con mèo cũng không thích anh ta.”

Tô Ngưng lải nhải bảo Phó Đình Viễn cứ thích nhập nhằn nước đôi, hơn nữa còn bật cười sang sảng, Du Ân vội ra hiệu cho cô ấy kiềm chế lại một chút.

“Mấy ngày nay tớ giúp cậu chăm sóc cho Tiểu Tiểu nhưng Tiểu Tiểu chưa từng cào tớ lần nào, chuyện này chứng tỏ nhân phẩm của anh ta quá tồi thôi.”

Du Ân nói: “Ai biết anh ta đang lên cơn điên gì, ban đêm ban hôm tự dưng muốn đi gặp Tiểu Tiểu.”

Tô Ngưng ríu rít nói: “Anh ta không điên mà là mắc bệnh tương tư, viện cớ muốn gặp mèo nhưng thực ra anh ta muốn đến gặp cậu thôi.”

Du Ân nghe Tô Ngưng nói vậy thì nổi hết da gà, bệnh tương tư cái gì chứ, loại chuyện thế này không thể nào xuất hiện trên người Phó Đình Viễn được.

Bởi vì đang thì thầm bàn tán về Boss lớn đang ngồi phía trên nên giọng của hai người được ép xuống rất thấp, gần như dán sát vào nhau.

Phó Đình Viễn ngồi phía trên thấy khuôn mặt Tô Ngưng dán sát về phía Du Ân thì lập tức khó chịu, cho dù đều là phụ nữ, cho dù quan hệ của bọn họ có tốt thế nào đi nữa cũng không nên thân thiết phải áp sát vào nhau như vậy chứ?

Phó Đình Viễn quay đầu nhìn thoáng qua Chu Mi đang ngồi bên cạnh, Chu Mi lập tức hiểu ý: “Chúc mọi người buổi sáng tốt lành, chúng ta bắt đầu cuộc họp đi.”

Sau khi nghe Chu Mi nói vậy Tô Ngưng và Du Ân mới tách nhau ra, sắc mặt của Phó Đình Viễn cũng theo đó dần tốt lên.

Cuộc họp lần này kéo dài khoảng một giờ, sau khi tan họp, Tô Ngưng khoác tay Du Ân bước ra ngoài, hơn nữa còn vừa đi vừa nói: “Lát nữa cậu ngồi chung xe với tớ đi, chúng ta đi xem căn nhà bên Thiển Lam Loan trông thế nào?”

Thiển Lam Loan là tên của khu biệt thự chỗ Tô Ngưng đang ở, Du Ân nói với Tô Ngưng là Diệp Văn và Thư Ninh tặng cho cô một căn nhà nhưng thật ra Du Ân không muốn chuyển đến đó ở cho lắm, cô luôn cảm thấy chuyện này không quá thích hợp.

Nhưng Tô Ngưng cảm thấy đây không phải chuyện gì to tát, hôm nay đúng lúc Tô Ngưng rảnh rỗi nên quyết định dẫn Du Ân cùng nhau đi xem phòng.

Phó Đình Viễn đi theo phía sau nghe Tô Ngưng nói vậy thì lập tức dừng lại, quay lại nhìn về phía Du Ân rồi nhíu mày hỏi: “Em có nhà ở Thiển Lam Loan à?”

Du Ân chưa kịp nói tiếng nào thì Tô Ngưng đã thay cô trả lời trước: “Có lẽ sếp Phó đây vẫn chưa biết, vợ chồng ông Diệp đã tặng cho Du Ân một căn nhà ở Thiển Lam Loan rồi.”

Sắc mặt Phó Đình Viễn nhất thời thay đổi, anh không dám tin vào tai mình vội hỏi lại: “Diệp Văn tặng nhà cho em mà em cũng dám nhận ư?”

Ngay từ đầu Phó Đình Viễn đã lên tiếng chỉ trích việc Diệp Văn nhận Du Ân làm con gái nuôi rồi, bây giờ còn hay tin Diệp Văn lại chó Du Ân một căn nhà, hơn nữa còn là nhà ở khu biệt thự đắt đỏ như Thiển Lam Loan, càng khiến cho anh chắc chắc chuyện Diệp Văn có ý đồ xấu đối với Du Ân.

Du Ân không có cách nào có thể giải thích cho Phó Đình Viễn hiểu được sự tin tưởng và thân thiết đến khó ngờ của mình dành cho Diệp Văn, hơn nữa tối đó cô còn ăn tối cùng với người nhà họ Diệp nên càng cảm nhận rõ ràng sự nhiệt tình và ý tốt người nhà họ Diệp dành cho mình.

Nếu Diệp Văn có ý đồ xấu với mình như lời Phó Đình Viễn nói, thì sao có thể bình thản dứt khoát đưa cô về trước mặt người nhà được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.