Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 182: Chương 182: Làm quen với hàng xóm mới




Cho nên Du Ân cũng không giải thích nhiều với Phó Đình Viễn mà chỉ nói: “Tôi tin ông Diệp là một người chính trực và tử tế.”

Sau đó lập tức kéo Tô Ngưng rời đi.

Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu để xoa dịu cơn bực bội của mình, anh cảm thấy cần điều tra Diệp Văn một cách cặn kẽ mới được, đặc biệt là mục đích mà Diệp Văn tiếp cận Du Ân hơn nữa còn đối xử tốt với cô như vậy, anh nhất định phải điều tra rõ ràng.

Anh nhanh chóng đuổi theo bắt kịp Du Ân, sau đó bâng quơ hỏi một câu: “Nhà của em là nhà nào?”

Du Ân thành thật trả lời: “Toà 28 hộ thứ 2, sao thế?”

Nhà ở Thiển Lam Loan đều nằm trong khu biệt thự, bao gồm biệt thự đơn lập, hai biệt thự song lập với hai toà thông nhau và một số biệt thự xếp chồng lên nhau theo kiểu tầng trên tầng dưới.

Căn mà Diệp Văn tặng cho Du Ân là một toà song lập có hai hộ.

Phó Đình Viễn nhướng mày: “Tòa 28? Em chắc chứ?”

“Đương nhiên.” Du Ân khó hiểu hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?

“Không có vấn đề gì cả.” Sau khi nói xong câu này Phó Đình Viễn liền rời khỏi, bỏ lại Du Ân và Tô Ngưng ngơ ngác không hiểu ra sao.

Tô Ngưng lái xe chở Du Ân đi đến Thiển Lam Loan, trên đường đi Du Ân nói với Tô Ngưng: “Thật ra tớ không muốn chuyển đến đây cho lắm, sống một mình trong căn nhà lớn như vậy khiến tớ cảm thấy quá trống rỗng.”

“Không phải tớ cũng sống ở đó à? Đợi quen là ổn thôi.” Tô Ngưng thuyết phục cô: “Hơn nữa, nói chung thì hoàn cảnh bên này vẫn an toàn hơn khu nhà trọ hiện tại của cậu.”

“Dù sao cũng nên qua xem trước một chút đi, nói không chừng lúc cậu vừa nhìn đã thích căn nhà kia thì sao?”

Kết quả lại bị Tô Ngưng đoán trúng thật, Du Ân vừa bước vào cửa đã bị căn nhà này đã bị thu hút, tầng một có cửa sổ sát đất rất lớn, còn phòng làm việc nằm ở tầng hai với một cái giá sách ôm trọn cả bức tường.

Thời điểm nắng đẹp còn có thể ngồi trên thảm thoải mái đọc sách, nghe nhạc và pha một ấm trà, quả thật đây chính là cuộc sống trong mơ của Du Ân.

Cả ngôi nhà được bày trí theo phong cách đơn giản dễ chịu mà Du Ân thích, lúc trước Diệp Văn đã từng nói với cô rằng ông ấy và Thư Ninh đã tìm rất lâu mới chọn trúng căn nhà này, nội thất vẫn còn rất mới bởi vì người chủ cũ chỉ vừa trang hoàng chưa kịp vào ở đã phải ra nước ngoài vì một vài lý do.

Thứ hai là vì hai người bọn họ cảm thấy cách bày trí của căn nhà thích hợp với Du Ân, để Du Ân có thể trực tiếp dọn vào ở mà không cần sửa chữa bày trí lại.

Tất nhiên, Diệp Văn cũng nói với Thư Ninh là nếu cô không thích thì có thể sửa chữa lại, chi phí sẽ do bọn họ chi trả.

Tô Ngưng ngạc nhiên không thôi: “Oa, căn nhà vừa đẹp vừa thoải mái như vậy mà cậu còn chần chờ gì mà không chịu dọn tới đây?”

“Dọn.” Du Ân đã hoàn toàn dao động.

Tô Ngưng cười hì hì nói: “Động lòng không bằng hành động, cứ dọn liền hôm nay đi, nhân lúc tớ vẫn còn ở Giang Thành có thể giúp cậu dọn đồ trước.”

“Được.” Du Ân gật đầu đồng ý, vốn dĩ đồ đạc của cô cũng không nhiều, về cơ bản đều là quần áo và đồ dùng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, Tô Ngưng chỉ cần lái xe hai ba chuyến là chuyển xong rồi.

Lúc cả hai xem nhà xong xuôi vừa định rời đi thì Du Ân nhận được cuộc gọi của Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn hỏi cô qua điện thoại: “Đã xem nhà chưa? Cảm thấy thế nào?”

Từ sau khi Du Ân bị Phó Đình Viễn ép buộc bỏ số điện thoại của anh ta ra khỏi danh sách đen, lúc Phó Đình Viễn muốn gọi điện thoại cho cô cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

“Cảm thấy rất tốt.” Du Ân trả lời rất ngắn gọn.

Cô cảm thấy những vấn đề này đều là chuyện cá nhân của cô, Phó Đình Viễn cứ hỏi tới hỏi lui như vậy không thích hợp cho lắm, nhưng cô cũng không thể trực tiếp nói đây không phải chuyện của anh được nên chỉ có thể cố gắng trả lời một cách ngắn gọn nhất có thể.

Không phải Phó Đình Viễn nghe không hiểu ý tứ bài xích của cô, nhưng anh vẫn chọn cách phớt lờ đi.

Anh tiếp tục hỏi: “Vậy em định khi nào sẽ chuyển đến đó?”

Du Ân không định nói cho thật cho anh biết “Để xem đã.”

“À...” Phó Đình Viễn cảm thán một chữ đầy ẩn ý sau đó cũng không nói gì thêm với cô, anh nói tạm biệt rồi cúp điện thoại, Du Ân hoàn toàn không biết anh gọi cuộc điện thoại này để làm gì.

Nhờ sự giúp đỡ của Tô Ngưng nên Du Ân đã nhanh chóng thu dọn xong hành lý, Tô Ngưng dứt khoát gọi một chiếc xe bánh mì của đoàn phim tới, có tài xế hỗ trợ nên cô mới có thể chuyển hết trong một lần.

Du Ân đã dành gần cả buổi chiều để thu dọn, cuối cùng cũng sắp xếp ổn thoả mọi thứ, đến lúc nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại thì cả người đã mệt mỏi rã rời, Du Ân ngẩn người nhìn trần nhà được thiết kế tinh xảo.

Cho đến bây giờ cô vẫn cảm thấy không chân thật cho lắm, lúc nhận được quyền chuyển thể quyển sách mới xuất bản của Diệp Văn cô cũng cảm thấy như vậy.

Tô Ngưng nói đó là bởi vì cô gặp phải chuyện không như ý suốt nhiều năm nên bây giờ mới đạt được chút thành tích đã phải cảm tạ trời đất, thậm chí còn cảm thấy không chân thực đến khó tin.

Đúng vậy, kể từ ngày cô kết hôn với Phó Đình Viễn thì cuộc sống của cô giống như rơi xuống đáy vực, suốt những năm đó cô chiếm được người đàn ông mình yêu nhưng lại đánh mất chính bản thân mình.

Tô Ngưng còn nói mặc dù căn biệt thự là do Diệp Văn tặng nhưng đây cũng là công lao của chính cô, nhờ vào tài năng của mình nên cô mới có cơ hội trải nghiệm quyển sách mới xuất bản của Diệp Văn, từ đó mới có cơ hội quen biết Diệp Văn, được Diệp Văn quý mến hơn nữa còn được nhận làm con gái nuôi của Diệp Văn.

Cô giống như một viên ngọc thô phủ đầy bụi, bây giờ chui ra khỏi mặt đất lộ ra ánh sáng vốn có của mình, tuy dịu dàng nhưng vô cùng chói mắt.

Sau khi Du Ân nghe những lời Tô Ngưng nói với mình, cô cực kỳ cảm động nhưng đồng thời cũng nói đùa với Tô Ngưng: “Đại minh tinh Tô à, nghe mấy lời này của cậu làm tớ cảm thấy cậu có thể đổi nghề qua làm biên kịch luôn rồi đấy.”

Tô Ngưng không khỏi bật cười thành tiếng: “Haiz, do đóng phim suốt ngày nên tớ phải nói rất nhiều lời thoại sâu sắc, chẳng lẽ tớ không thể học lỏm vài câu được à?”

Du Ân cũng mỉm cười, nhưng vì quá mỏi mệt nên mới nằm trên giường một lát mà Du Ân đã ngủ quên lúc nào không hay, mãi cho đến khi bị tiếng chuông cửa đánh thức cô mới mơ màng ngồi dậy, luộm thuộm đi xuống lầu mở cửa.

Đứng ngoài cửa là Phó Đình Viễn đang mặc một bộ đồ thoải mái khi ở nhà, Du Ân dụi dụi mắt hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Sao anh giống như âm hồn bất tán vậy? Cô vừa chuyển đến nhà mới thì anh lại tìm đến, hơn nữa anh còn mặc đồ ở nhà rồi lái xe từ nhà đến đây như thế này, trùng hợp vậy sao?

Lúc Du Ân vẫn còn đang mơ hồ không rõ thì đã thấy Phó Đình Viễn bày ra vẻ mặt thản nhiên nói: “Tôi qua đây làm quen với hàng xóm mới.”

“Hàng xóm mới?” Du Ân càng mơ hồ hơn.

Hàng xóm mới nào?

Sau đó chỉ thấy Phó Đình Viễn trịnh trọng vươn tay về phía cô rồi nghiêm túc nói: “Chào cô Du, tôi là Phó Đình Viễn sống ở nhà bên cạnh, toà 28 hộ thứ nhất.”

Toàn thân Du Ân giống như bị sét đánh, hai mắt mất khống chế trợn tròn nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở trước mặt.

Anh nói cái gì? Anh sống trong hộ thứ nhất ở sát bên cạnh cô?

Hôm qua lúc dọn đến cô và Tô Ngưng đã quan sát hộ ở bên cạnh, dù gì cũng là hàng xóm, cô muốn biết người sống bên cạnh mình là ai, có dễ ở chung hay không?

Chỉ có điều hôm qua ở phía trong cửa sổ được treo một tấm màn rất dày, Tô Ninh nói vừa nhìn đã biết quanh năm không có ai sống ở đó, cô ấy còn nói nếu không có hàng xóm thì cô càng được yên tĩnh hơn.

Ai ngờ đến hôm nay cô mới biết chủ của căn hộ cách vách kia chính là Phó Đình Viễn, cái nghiệt duyên gì thế không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.