Nếu không phải còn lại một chút lý trí, Du Ân thật sự rất muốn hất ly rượu trong tay mình vào mặt Phó Đình Viễn.
Nhưng tuy cô không hất rượu, cũng phóng lao thì phải theo lao.
Cô cười nhẹ một tiếng với ánh mắt không mấy vui vẻ của Phó Đình Viễn, sau đó thản nhiên nói: “Đúng rồi, là tôi đang muốn gây sự chú ý đấy.”
“Tôi muốn mọi người đều để ý đến tôi, đều đến đầu tư bộ phim mà tôi làm biên kịch, có như vậy tôi mới nổi tiếng được đúng không?”
Nếu anh đã nghĩ cô là loại người không từ thủ đoạn như vậy, thế thì cô thừa nhận là xong.
Dù gì bây giờ anh cũng không là gì của cô, cần gì phải giải thích.
Du Ân thừa nhận một cách rất khác thường ngày, ngược lại khiến Phó Đình Viễn bặm môi im lặng.
Anh cau mày nhìn chằm chằm Du Ân, một đôi con ngươi đen thẳm vô biên, nhìn không rõ cảm xúc bên trong.
Chung Văn Thành cất lời một cách đúng lúc: “Sếp Phó, sếp Dịch, chúng tôi còn có việc khác, xin phép sang đó trước.”
Chung Văn Thành nói xong thì đưa Du Ân đi theo, bóng lưng quay đi của Du Ân vừa quả quyết vừa dứt khoát, không nhìn Phó Đình Viễn lấy một cái.
Hai người đi được vài bước, Chung Văn Thành thấp giọng hỏi Du Ân: “Em có ổn không?”
Lời nói của Phó Đình Viễn quả thật nghe không lọt tai lắm.
Nhưng theo lý mà nói, Phó Đình Viễn ngồi ở vị trí đó, không thể nào là một người không biết cách nói chuyện, tại sao lại cứ thích tổn thương Du Ân như vậy?
Giải thích hợp lí duy nhất chính là anh quan tâm quá mức, vậy nên mới nói không lựa lời.
Du Ân kéo một nụ cười rồi đáp: “Em ổn lắm.”
Cô thật sự rất ổn.
Ban đầu quả thật có bị lời nói của Phó Đình Viễn chọc tức, nhưng rất nhanh cô lại không quan tâm nữa.
Chung Văn Thành thở dài một hơi: “Sếp Phó hình như cố ý nhằm vào em, không biết là yêu hay là ghét...”
Du Ân cười tự giễu: “Sao mà là yêu được? Chắc chắn là hận và ghét bỏ.”
Bởi vì ghét cô nên mới nói những lời đó để cười nhạo cô.
Sau lưng họ, Dịch Thận Chi nuốt một hớp rượu, khó hiểu hỏi Phó Đình Viễn: “Tôi nói này, sao cậu và cô ấy cứ phải tổn thương lẫn nhau như vậy nhỉ?”
Lời nói của Phó Đình Viễn đúng là đã làm Du Ân tổn thương, nhưng thái độ Du Ân thản nhiên chấp nhận, không giải thích gì cho mình cũng làm tổn thương Phó Đình Viễn.
Bởi vì cô còn lười cả biện minh, cũng là đại diện cho việc cô hoàn toàn không quan tâm đến Phó Đình Viễn nữa.
Nhưng trong mắt Dịch Thận Chi, Phó Đình Viễn đáng bị tổn thương.
Ai bảo anh xấu tính, nói mấy lời đó làm gì?
Rõ ràng Phó Đình Viễn đã bị cách ăn mặc của Du Ân vào ngày hôm nay làm chấn động, không mong dáng vẻ thu hút này của cô khiến nhiều gã đàn ông để ý như vậy, nhưng lời nói ra thì toàn mang ý chán ghét.
Nghĩ một đằng nói một nẻo điển hình.
Đáy mắt Phó Đình Viễn xẹt qua một tia buồn bực, trong lòng càng dâng lên một cảm giác thất bại khó nói thành lời.
Gần đây khi ở trước mặt Du Ân, cứ như anh làm sai gì đó vậy, đây là điều chưa từng có trong ba mươi hai năm cuộc đời anh.
Dịch Thận Chi giơ tay vỗ vỗ vai anh, khuyên răn tận tình: “Phong thuỷ luôn luôn xoay chuyển anh bạn à, bây giờ cậu vẫn dùng thái độ cao cao tại thượng đó mà đối xử với Du Ân thì e là quan hệ giữa hai người sẽ càng lúc càng cứng nhắc.”
Dịch Thận Chi nói xong thì rời đi, đi mở rộng con đường xã giao của mình.
Phó Đình Viễn ngẩng đầu uống sạch rượu trong ly mình, bỗng nhìn thấy Thẩm Dao đang đi về phía mình.
Thẩm Dao ở nhà vệ sinh một lúc lâu mà vẫn không gọi được cho Phó Thiến Thiến, bất lực chỉ biết mang một bụng tâm sự bước ra.
Cô ta vốn muốn tránh khỏi mấy quý cô vừa nãy để lén đi tìm Phó Thiến Thiến.
Không ngờ bị họ nhìn thấy, họ vẫy tay gọi cô ta sang đấy.
Thẩm Dao cắn răng, quyết định chủ động đi tìm Phó Đình Viễn.
Một là như vậy có thể tránh xa mấy người phụ nữ đó, hai là cô cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với Phó Đình Viễn.
Vậy nên cô ta cười nhẹ với mấy cô gái kia rồi rảo bước sang chỗ Phó Đình Viễn.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta đã nhìn thấy Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi cầm ly rượu đứng chung chỗ với Du Ân, Chung Văn Thành, cô ta cắn chặt môi, sợ Phó Đình Viễn có gì đó với Du Ân trước mặt công chúng.
Không ngờ họ chỉ nói vài câu, Chung Văn Thành đã đưa Du Ân rời đi.
Sắc mặt Phó Đình Viễn rất khó coi, dường như có xích mích gì đó với Du Ân.
Thẩm Dao nhất thời thở hắt một hơi, Phó Đình Viễn không hợp ở chung với Du Ân, người vui nhất là cô ta.
Xách vạt váy lên đi sang chỗ anh, Phó Đình Viễn chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Có chuyện gì ư?”
Thẩm Dao lập tức đỏ hoe hốc mắt, cô ta hạ giọng rồi ra vẻ nhìn Phó Đình Viễn khẩn cầu: “Đình Viễn, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Phó Đình Viễn lại nhìn cô ta một cái, sau đó mím môi quay người đi ra khỏi sảnh tiệc, Thẩm Dao cũng đi theo.
Bên ngoài sảnh tiệc, ở vườn hoa, Thẩm Dao đứng lại rồi thút thít khóc: “Đình Viễn, em biết sai thật rồi, em thề, sau này em không làm phiền hay gây sự với Du Ân nữa.”
Phó Đình Viễn nhàn nhạt nói: “Vấn đề giữa tôi và cô không liên quan tới Du Ân.”
Thẩm Dao khóc còn hăng hơn nữa, Phó Đình Viễn lại nói: “Thẩm Dao, tình cảm giữa chúng ta đã là quá khứ rồi.”
“Từ lúc chúng ta chia tay đến nay đã bốn năm, khoảng thời gian sau ly hôn tôi cũng thử chấp nhận cô lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn phát hiện chúng ta quá xa lạ với nhau.”
Thời gian bốn năm không ngắn, đủ để tiêu hao hết tình cảm vốn đã mong manh giữa họ.
Thẩm Dao không thể chấp nhận những gì mình nghe thấy, cô ta bước lên phía trước, giữ chặt Phó Đình Viễn, khóc bù lu bù loa: “Đình Viễn, em không thể mất anh được!”
“Em có thể thay đổi, em thay đổi mọi thứ!” Thẩm Dao lúc này cố hết sức chỉ để giữ Phó Đình Viễn lại.
Nhưng Phó Đình Viễn lại vô cảm mà kéo tay cô ta ra, xoay người bước đi.
Thẩm Dao nâng tay che mặt mình lại, khóc thật to.
Năm đó khi cô ta tràn đầy khí thế tuổi trẻ, đề nghị chia tay với Phó Đình Viễn để tiến quân giới giải trí, đâu nghĩ tới chuyện có ngày Phó Đình Viễn sẽ không đứng tại chỗ chờ mình chứ.
Nếu sớm biết có ngày này, năm đó cô ta nhất định sẽ không chia tay, nhất định sẽ kết hôn với Phó Đình Viễn.
Nhưng đáng tiếc trên đời này không có nếu như...
Thẩm Dao khóc trôi cả lớp trang điểm, đành phải vào nhà vệ sinh trang điểm lại.
Trùng hợp làm sao, lúc cô ta vừa vào nhà vệ sinh, bắt gặp Du Ân vừa rửa tay xong đang chuẩn bị đi ra.
Du Ân thấy bộ dạng Thẩm Dao khóc đến trôi cả lớp trang điểm thì hơi kinh ngạc một chút.
Thẩm Dao trong ấn tượng của cô bất kể lúc nào cũng đều đoan trang xinh đẹp hào nhoáng, hôm nay lại làm sao thế này?
Nhưng đó không phải chuyện cô nên tò mò, rất nhanh cô lại nhìn đi chỗ khác, cụp mắt toan đi ra từ phía còn lại.
Thẩm Dao nhìn thấy Du Ân thì tức nghẹn lời, đặc biệt là nghĩ đến việc mình bây giờ thảm hại vì khóc đến trôi cả lớp trang điểm, cô ta bèn bước đến giữ Du Ân lại gào lên: “Đứng lại!”
Du Ân bị cô ta kéo lại suýt thì ngã quỵ, cô đứng vững rồi mới lập tức dùng sức giật tay mình ra.
“Cô nổi điên gì thế!” Du Ân nổi giận.
Cả buổi tối cô cách bọn họ thật xa, nói với Phó Đình Viễn hai câu rồi cũng không vui vẻ gì mà rời đi, lại chọc gì tới Thẩm Dao được?
Đúng là lạ đời mà!
“Tôi nổi điên?” Thẩm Dao lớn tiếng gào một câu: “Nếu không phải do cô, tôi nổi điên làm gì?”
Du Ân khoanh tay cười khẩy hỏi ngược lại cô ta: “Không cần nói với tôi, tình cảm của cô và Phó Đình Viễn xảy ra vấn đề chứ gì?”
“Cũng không cần cho tôi biết cô gây sự với tôi vì chuyện này.”
Thẩm Dao nói với giọng khiển trách: “Như thế thì đã sao! Không phải vì cô giở trò sau lưng sao?”