Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 104: Chương 104: Áo quần lố lăng




Nụ cười trên mặt Thẩm Dao có chút cứng ngắc: “Có thể là anh ấy xong việc rồi...”

Một người trả lời: “Vậy thì chắc là anh ấy đến đón cô rồi. Ái chà, anh ấy thật là ân cần nhá. Vừa xong việc đã nhanh chóng đến làm sứ giả hộ hoa rồi.”

Một người khác cười nói: “Chứ còn gì nữa. Ngôi sao Thẩm của chúng ta xinh đẹp như vậy, không trông chừng cho cẩn thận sao được.”

Vốn dĩ Thẩm Dao nghe những lời này hẳn là sẽ vô cùng hưởng thụ, nhưng giờ phút này cô ta lại cảm thấy vô cùng giày vò, bởi vì người ngoài không biết rằng Phó Đình Viễn muốn vạch rõ quan hệ với cô ta.

Nhưng cô ta không tin rằng Phó Đình Viễn sẽ không nhân nhượng. Cho dù là quyền lực của ba cô ta hay ân tình của ba cô ta đối với nhà họ Phó, anh cũng phải cưới cô ta.

Cô ta cho rằng hiện tại Phó Đình Viễn có thể chỉ là nhất thời nghĩ không thông suốt, qua một khoảng thời gian nữa anh nhất định sẽ thỏa hiệp. Cho nên cô ta mới giữ thể diện mà duy trì biểu hiện giả dối của cuộc tình.

Nhưng cô ta không ngờ Phó Đình Viễn lại đột ngột đến đây. Trước đó rõ ràng anh đã nói với Đổng Văn Huệ rằng sẽ không tham gia.

Nếu đêm nay Phó Đình Viễn phớt lờ cô ta ngay tại chỗ, vậy cô ta sẽ rất xấu hổ.

Vì vậy, cô ta vội vàng nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Sau đó, cô ta lập tức xoay người chạy lấy người, đúng lúc tránh được Phó Đình Viễn. . truyện teen hay

Thẩm Dao trốn trong phòng vệ sinh. Việc đầu tiên cô ta làm là gọi điện thoại cho Phó Thiến Thiến, nhưng qua một lúc lâu mà Phó Thiến Thiến không trả lời, không biết đang tán gẫu vui vẻ với người đàn ông nào rồi.

Thẩm Dao quả thực phiền chết với cái đức hạnh này của Phó Thiến Thiến. Đúng là được việc thì ít, bại sự có thừa.

Nhưng cô ta không biết phải giải quyết thế nào nên chỉ có thể tạm thời nán lại trong phòng vệ sinh, muốn chật vật bao nhiêu thì chật vật bấy nhiêu, lòng căm thù của cô ta dành cho Du Ân càng thêm mạnh mẽ.

Nếu Phó Đình Viễn thực sự đến vì Du Ân...

Thẩm Dao cắn chặt môi mình. Cô ta nhất định phải khiến Du Ân trả giá đắt.

Bên ngoài, những cô gái nhà giàu đi cùng Thẩm Dao vừa rồi, sau khi nhìn thấy Phó Đình Viễn thì cũng nồng nhiệt chào hỏi anh:“ Sếp Phó, Dao Dao vừa đi vệ sinh rồi.”

Phó Đình Viễn chỉ lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ nói chuyện, chẳng để ý gì mà đã cất bước bỏ đi.

Cô gái kia ngơ ngác nói với người bạn đồng hành bên cạnh: “Phó Đình Viễn biểu hiện kiểu gì thế? Sao cứ có vẻ như tôi không nên nhắc đến Thẩm Dao trước mặt anh ta vậy?”

“Ai biết được.” Người kia có chút khinh thường nói: “Thành thật mà nói, tôi cũng không biết Phó Đình Viễn thích Thẩm Dao ở điểm nào. Thẩm Dao giả vờ như thế, “kỹ nữ” như vậy mà anh ta còn muốn lấy về nhà.”

Có thể thấy ngày thường nhân duyên của Thẩm Dao rất tệ. Sau khi người đó mở lời trào phúng Thẩm Dao, người khác lập tức phụ họa: “Đúng đó! Cô ta làm diễn viên có thể hot còn không phải là bởi vì Phó Đình Viễn nâng đỡ cô ta à?”

Trong làng giải trí có nhiều mỹ nhân là vậy, nhưng thực tế lại không có nhiều Thẩm Dao.

Sự nổi tiếng của Thẩm Dao không phải là nhờ những vai diễn hay của cô ta. Mà chẳng phải do Phó Đình Viễn đã giúp cô ta có được những vai diễn hay đó sao?

Nhưng ngày nào Thẩm Dao cũng giả vờ như là dựa vào chính sự cố gắng của cô ta ấy, cảm thấy kỹ năng diễn xuất và vẻ đẹp của cô ta cùng tồn tại.

Phó Đình Viễn hoàn toàn không quan tâm đến chuyện giữa những người phụ nữ. Anh bước thẳng tới chỗ Dịch Thận Chi, nhưng tầm mắt vẫn bắt giữ chính xác bóng dáng của Du Ân.

Cô mặc một chiếc váy dài chấm sàn màu đen, đứng bên cạnh Chung Văn Thành trò chuyện với một vài người, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ và tươi tắn.

Hôm nay cô trang điểm và kẻ mắt rất lâu, khiến đôi mắt cô trông rất đẹp và sắc nét, phối hợp với sóng mắt lưu chuyển của cô. Đây là bộ dạng mà trước đây anh chưa từng thấy.

“Cậu thật là...” Dịch Thận Chi đưa một ly rượu cho anh, không biết dùng từ gì để miêu tả anh bạn tốt của mình nữa.

Anh ta vừa mới gửi tin nhắn, chỉ mới quay đầu trò chuyện với mọi người một lúc, Phó Đình Viễn đã chạy tới, thế chẳng phải rõ ràng là anh vẫn chưa cạn tình với Du Ân sao?

Phó Đình Viễn không trả lời anh ta, chỉ lạnh mặt nâng ly rượu mà uống một ngụm. Nhưng giây tiếp theo anh lại phun ra một ngụm rượu.

Không vì điều gì khác, chỉ vì khi Du Ân quay lại, anh đã nhìn thấy phần lưng cô lộ ra.

Từ lúc đi vào đến giờ, anh vẫn luôn nhìn thấy chính diện của cô, kiểu váy cũng bình thường.

Chiều dài lắc lư đến cực điểm, kiểu dáng không tay để lộ một chút bờ vai mảnh mai. Đây là mức độ có thể chấp nhận được đối với anh.

Thế quái nào có thể nghĩ rằng phía sau cô lại có một phong cảnh như vậy.

Nhìn đâu cũng thấy màu trắng nuột nà, mịn màng và nhẵn nhụi khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi.

Phó Đình Viễn cũng bị tức chết rồi. Dịch Thận Chi cũng bị anh làm cho shock đến chết.

Anh ta lùi lại một bước để tránh anh, sau đó ghét bỏ nói: “Cậu có chuyện gì vậy?”

Quay đầu lại thì nhìn thấy Du Ân đưa lưng về phía bọn họ, Dịch Thận Chi lập tức hiểu ra: “Người ta mặc như vậy dạo quanh toàn bộ bữa tiệc một vòng rồi. Nhưng mà tôi cảm thấy nó bảo thủ lắm ấy, cậu xem những người phụ nữ khác mặc cái gì kìa.”

Theo quan điểm của Dịch Thận Chi, phản ứng của Phó Đình Viễn là làm quá rồi.

Phó Đình Viễn đã tham dự vô số yến tiệc. Lộ lưng mà thôi, đây chẳng phải là thao tác cơ bản của phụ nữ trong những dịp như vậy sao?

Cả người Phó Đình Viễn đều không được khỏe cho lắm, nhất là khi anh nhìn thấy bàn tay của Chung Văn Thành vẫn đang vòng qua eo Du Ân mà che chở.

Thế mà, Dịch Thận Chi còn ở bên cạnh tấm tắc nói: “Nhưng mà lưng của Du Ân đúng là tuyệt thật, vừa trong sáng vừa dâm đãng.”

Phó Đình Viễn không vui nói: “Thu hồi những lời tục tĩu của cậu đi.”

Dịch Thận Chi rất chi là vô tội: “Sao tôi lại tục tĩu chứ? Mấy từ này của tôi dễ nghe quá trời!”

Phó Đình Viễn hừ lạnh một tiếng. Nếu người khác nói ra những lời này trước mặt anh thì anh đã sớm động thủ rồi.

Làm lơ Dịch Thận Chi, anh nâng ly rượu đi về phía Du Ân và Chung Văn Thành.

Kỳ thực Du Ân đã nhìn thấy Phó Đình Viễn, nhưng cô không muốn bị anh nhìn thấy nên mới cố tình quay lưng lại.

Tại trường hợp như thế này, cô cảm thấy mình và Phó Đình Viễn vẫn nên “có thể không chạm mặt thì không chạm mặt”, để đỡ mọi người đều xấu hổ.

Ngoài ra, Thẩm Dao và Phó Thiến Thiến cũng ở đây. Cô không muốn có giao thoa gì với Phó Đình Viễn cả.

Nhưng Du Ân không ngờ Phó Đình Viễn lại đi tới. Cô đành phải ngước mắt lên, cười đối mặt, trên mặt nở nụ cười xác đáng hào phóng.

Chung Văn Thành dẫn đầu chào Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi, người đang đi theo phía sau anh: “Tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Dịch.”

“Hôm nay cô đẹp quá.” Dịch Thận Chi không chút keo kiệt khen ngợi Du Ân. Về phương diện dỗ dành phụ nữ vui vẻ thế này, anh ta thành thạo như cá gặp nước.

Du Ân mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn.”

Phó Đình Viễn ở một bên giễu cợt, giọng điệu tràn đầy bất mãn: “Cô là biên kịch, không phải nữ nghệ sĩ. Dùng áo quần lố lăng thế này thu hút sự chú ý, có ý nghĩa không?”

Dịch Thận Chi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trợn mắt xem thường, suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ trước những lời nói của Phó Đình Viễn.

Quả nhiên, dỗ dành phụ nữ là một bộ môn nghệ thuật, mà Phó Đình Viễn chỉ là một gã thường dân.

Chung Văn Thành cong môi mỉm cười, bình tĩnh nhìn mọi thứ trước mặt.

Du Ân cũng bị tức chết rồi, tay cầm ly rượu siết chặt ly, nếu dùng thêm chút lực nữa thì cái ly cũng có thể bị cô bóp nát mất.

Đầu tiên, một thân lễ phục của cô đã không thể bình thường hơn.

Chỉ khoe lưng thôi, trong số những người phụ nữ đang đua nhau khoe sắc ở đây, cô vốn đã rất bảo thủ rồi. Thế mà anh nói cô là áo quần lố lăng?

Thẩm Dao vừa lộ vai vừa lộ chân, còn cả chữ V sâu hoắm, sao anh không đi mà nói ra nói vào đi?

Anh không dám à?

Ha ha, anh dám ăn hiếp cô, bắt bí cô, tưởng cô là trái hồng mềm chắc.

Thứ hai, anh nói cái gì mà cô thu hút sự chú ý. Trong lòng anh, cô vĩnh viễn là người phụ nữ không từ thủ đoạn đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.