Du Ân tham dự bữa tiệc này, Thẩm Dao cũng tham gia.
Tuy nhiên, cô ta tham gia cùng Phó Thiến Thiến. Phó Đình Viễn từ chối tham gia, vì vậy cô ta chỉ có thể kéo Phó Thiến Thiến đi cùng, tiếp tục giữ thể diện của mình.
Thân thiết với cô em chồng tương lai Phó Thiến Thiến, những người bên ngoài nhìn thấy cũng sẽ nghĩ là một trong những dấu hiệu cho thấy cô ta sắp gả vào nhà họ Phó.
Thẩm Dao diện một chiếc váy kiểu cúp ngực màu trắng, “đường sự nghiệp” chen chúc muốn mê người bao nhiêu thì mê người bấy nhiêu.
Tất nhiên, đây là thao tác cơ bản của các nữ diễn viên trong làng giải trí, nhưng lựa chọn màu trắng thực sự rất phù hợp với phong cách của cô chiêu Thẩm Dao.
Phó Thiến Thiến thì mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen, giá trị nhan sắc của cô ta có thể khống chế được màu sắc này, trông xinh đẹp như một bông hoa.
Cả hai vừa xuất hiện trong hội trường bữa tiệc thì lập tức tụ tập với một vài phụ nữ.
Một người trong số đó cười hỏi Thẩm Dao: “Sao hôm nay sếp Phó không đi cùng với cô?”
Phó Thiến Thiến đã chủ động trả lời: “Đừng nhắc đến người anh cuồng công việc của tôi nữa, cũng chỉ có Dao Dao có thể chịu đựng được anh ấy thôi.”
Thẩm Dao mím môi cười duyên: “Đàn ông mà, đương nhiên nên chuyên tâm vào sự nghiệp.”
Lý do tại sao hôm nay Phó Thiến Thiến lại nói giúp cho Thẩm Dao chủ yếu là Đổng Văn Huệ đã dặn dò trước với cô ta rồi, bảo cô ta nhất định phải duy trì hình ảnh tốt cho Thẩm Dao.
Thẩm Dao cũng như có như không mà hứa hẹn với cô ta, nếu sau này cô ta thực sự được gả vào nhà họ Phó thì nhất định sẽ cho cô ta những quyền lợi tốt nhất.
Đương nhiên, Phó Thiến Thiến phải giúp Thẩm Dao. Mặc dù cô ta không thiếu tiền, nhưng mỗi khi cô ta gây chuyện, anh trai cô ta luôn dùng việc trừ tiền tiêu vặt để chèn ép cô ta. Cô ta không thể chịu đựng được cục tức này.
Thẩm Dao là bạn thân tốt nhất của cô ta, ngày sau Thẩm Dao làm nữ chủ nhân nhà họ Phó, nhất định sẽ tối đa hóa lợi ích cho cô ta.
Sau khi mấy người phụ nữ nghe Phó Thiến Thiến và Thẩm Dao kẻ xướng người họa, ngay lập tức tin chắc rằng Thẩm Dao và Phó Đình Viễn thực sự sẽ kết hôn.
Một người phụ nữ khác liếc nhìn cái bụng phẳng lì của Thẩm Dao, tiến lại gần mà thấp giọng tò mò: “Gần đây cô đột nhiên ngừng quay phim, có phải mang thai rồi không?”
Từ “mang thai” này lọt vào tai Thẩm Dao khiến cô ta thoáng giật cả mình, bởi vì cô ta cảm thấy chột dạ.
Trước đây cô ta viện cớ có thai để châm ngòi mối quan hệ của Du Ân và Phó Đình Viễn, đến giờ Phó Đình Viễn cũng không biết chuyện này. Nếu một ngày nào đó ồn ào đến trước mặt Phó Đình Viễn rồi, cô ta cũng không biết phải giải quyết thế nào.
Hơn nữa, cô ta và Phó Đình Viễn chưa từng có quan hệ nam nữ thân mật gì, cô ta càng ngày càng cảm thấy chột dạ.
Tuy nhiên, cô ta vẫn cong môi nở nụ cười: “Nào có, đừng nói nhảm.”
Mấy người khác đều nở nụ cười và chúc mừng cô ta, còn bảo cô ta đến lúc đó phải gửi thiệp mời cho bọn họ.
Trong lòng Thẩm Dao nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bản thân, không khỏi càng ngày càng thống hận Du Ân.
Mà ngay thời điểm cô ta đang âm thầm nghiến răng, vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Du Ân đang khoác tay Chung Văn Thành bước vào hội trường, thậm chí còn gây xôn xao không nhỏ. Bởi vì... Du Ân trong bộ trang phục trông gọn gàng, rực rỡ, trong sáng lạnh lùng động lòng người.
Thẩm Dao vừa nhìn thấy Du Ân cũng chợt giật mình, nhìn chằm chằm Du Ân một cách hoài nghi, không thể dời mắt đi chỗ khác.
Có lẽ là hình ảnh thường ngày của Du Ân chủ yếu là giản dị, sạch sẽ nên việc cô bỗng chốc ăn diện như thế này ngược lại khiến mọi người vô cùng rúng động.
Thẩm Dao vẫn nhớ rõ vào đêm Phó thị kỷ niệm hôm đó, Du Ân đã rất lộng lẫy trong một chiếc váy đỏ.
Lúc ấy sau khi Du Ân rời khỏi địa điểm, cô ta nghe thấy tiếng nghị luận be bé của các nhân viên Phó thị phía sau. Tất cả đều cảm thán rằng hóa ra mợ Phó bị ẩn giấu ba năm lại xinh đẹp như vậy.
Thậm chí, có người còn hạ giọng cho rằng Du Ân xinh đẹp hơn cả cô ta, nữ diễn viên đình đám liên tục bị đồn ngoại tình với Phó Đình Viễn.
Khi đó cô ta tức giận đến mức siết chặt lòng bàn tay.
Phó Thiến Thiến đương nhiên cũng nhìn thấy Du Ân. Cô ta kéo Thẩm Dao sang một bên, tức giận nói: “Sao cô ta còn không biết xấu hổ như vậy? Cô ta có tư cách gì mà tham gia bữa tiệc này?”
Thẩm Dao chế nhạo: “Đây không phải là Chung Văn Thành đưa cô ta theo đấy à. Cô ta là biên kịch do Chung Văn Thành nâng đỡ.”
Phó Thiến Thiến khinh thường nói: “Đừng có lại leo lên giường của Chung Văn Thành đấy nhé. Cô ta cũng chỉ biết mỗi mánh khóe này thôi.”
Phó Thiến Thiến nói xong lại khịt mũi: “Em đi gặp cô ta.”
Thẩm Dao nhanh chóng giữ lấy cô ta: “Đừng đi.”
Phó Thiến Thiến khó hiểu: “Tại sao?”
“Em đừng nhắm vào cô ta, kẻo sau anh trai em lại tức giận với em.” Thẩm Dao bày ra vẻ lo lắng cho Phó Thiến Thiến khiến Phó Thiến Thiến rất cảm động, trong lòng càng muốn gây rắc rối cho Du Ân.
Đối với địch ý của Thẩm Dao và Phó Thiến Thiến đối với mình, Du Ân hoàn toàn không để tâm chút nào, bởi vì cô không quan tâm bọn họ.
Chung Văn Thành đưa cô đến làm quen với rất nhiều nhà sản xuất, đạo diễn nổi tiếng và biên kịch cấp cao. Du Ân chỉ lo xã giao với những người này cũng đã bận bịu không thoát thân được rồi, hơi đâu còn để tâm đến Thẩm Dao và Phó Thiến Thiến.
Sau một làn sóng giới thiệu và trò chuyện kết thúc, Chung Văn Thành đưa Du Ân sang một bên để thả lỏng.
Chung Văn Thành rũ mắt nhìn Du Ân một cách ấm áp, nói: “Về sau em trở nên nổi bật rồi, Chung Đỉnh chắc chắn không phải là điểm dừng tốt nhất của em. Nếu em tự trở thành một nhà biên kịch độc lập, những mối quan hệ này sẽ rất hữu ích.”
Du Ân ngạc nhiên nhìn Chung Văn Thành, hoàn toàn không ngờ rằng Chung Văn Thành lại có ý nghĩ cô sẽ độc lập.
Tuy chuyên tâm cho sự nghiệp nhưng cô tuyệt đối không có ý định tự lập. Tính cách của cô không thích hợp chút nào.
Đầu tiên, cô không phải là một người tham vọng.
Thứ hai, khi cô nghèo túng và bất lực nhất, Chung Văn Thành đã cho cô cơ hội trở thành nhà biên kịch chính thức và đưa cô đi du học, khiến cô vô cùng cảm kích.
Cô thầm thề trong lòng rằng chỉ cần Chung Văn Thành dùng cô, cô sẽ mãi trả giá cho Chung Đỉnh, đến suốt quãng đời còn lại.
Chung Văn Thành nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cô, khẽ mỉm cười: “Tôi biết em không có suy nghĩ độc lập trong đầu, nhưng tôi đã ở trong giới này nhiều năm như vậy, kế hoạch tương lai của tôi còn xa hơn của em.”
“Biển rộng cá nhảy, trời cao chim bay.” Chung Văn Thành lại nói một câu như vậy.
Tài năng của Du Ân rành rành ra đó, sau này nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng, anh ấy nhất định sẽ không níu kéo cô lại.
Trước lời khuyên chân thành của Chung Văn Thành, đôi mắt Du Ân hơi đỏ lên vì cảm động: “Cảm ơn...”
Cảnh tượng hai người nhìn nhau đã được chụp lại, vả lại còn được gửi cho Phó Đình Viễn.
Người này chính là Dịch Thần Chi. Anh ta vênh váo dựa vào cái bàn bên cạnh, gửi tin nhắn cho Phó Đình Viễn: “Tới không? Nếu cậu không đến, tôi thấy Chung Văn Thành theo đuổi được người ta luôn rồi ấy chứ.”
“Nhìn thủ đoạn của Chung Văn Thành một cái này. Không biết lại dùng mánh khóe gì rồi, khiến Du Ân cảm động đến thế.”
Dịch Thần Chi thừa nhận những lời nói của mình là phóng đại, nhưng nếu mọi chuyện tiếp tục như thế này, giữa Chung Văn Thành và Du Ân biết đâu sẽ thật sự có triển vọng.
Khi đó, người anh em tốt của anh ta có thể thực sự hối hận.
Khoảng hai mươi phút sau, Phó Đình Viễn trong bộ vest đen đến bữa tiệc tối với vẻ mặt nhăn nhó.
Người đàn ông hào hoa phong nhã, khí độ phi phàm, là doanh nhân mới nổi “chạm tay có thể bỏng” nhất Giang Thành hiện nay. Anh vừa xuất hiện ở hội trường đã dẫn tới oanh động không nhỏ.
Phó Thiến Thiến đã đi tìm đàn ông để tán tỉnh rồi, còn Thẩm Dao thì trò chuyện và uống rượu với mấy cô tiểu thư nhà giàu khác.
Sau khi nhìn thấy Phó Đình Viễn đến, một người khó hiểu hỏi Thẩm Dao: “Không phải đã nói hôm nay tổng giám đốc Phó nhà các cô không đến sao?”
Thẩm Dao thấy Phó Đình Viễn đột ngột xuất hiện thì cũng kinh hãi không thôi.
Phó Đình Viễn... Không phải vì Du Ân ở đó nên mới đổi ý tham gia đấy chứ?
Theo quan hệ hiện tại của hai người, anh nhất định sẽ không đi tìm cô ta. Điều này sẽ khiến tình cảnh của cô ta xấu hổ biết bao đây?