Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 102: Chương 102: Vừa mới bắt đầu thôi




Lúc trước Du Ân mặc quần áo màu đỏ, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp quyến rũ và đôi mắt đầy quyết đoán.

Kể từ đó, Phó Đình Viễn đã theo bản năng chán ghét những người phụ nữ ăn mặc diễm lệ hoặc trang điểm đậm với đôi môi đỏ mọng.

Anh cảm thấy đã bị Du Ân kia làm cho bị bệnh tâm thần cũng nên.

Nguyên nhân chính là Du Ân ở với anh ba năm, ngày thường đều trang điểm nhẹ, dịu dàng.

Lần đó cô ăn mặc rực rỡ chói mắt, nếu để lại cho anh là chuyện tốt thì cũng thôi đi.

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô đã ném một phần thỏa thuận ly hôn cho anh, sự mất mặt ấy đã tạo thành bóng ma trong lòng anh.

Dịch Thận Chi cảm nhận được ánh mắt căm tức của Phó Đình Viễn, vội vàng giơ tay lên cười nhận sai: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên nhắc đến.”

Bấy giờ vẻ mặt của Phó Đình Viễn mới dịu đi một chút.

Bữa tối của ba người lại tiếp tục. Sau khi Phó Đình Viễn kiểm tra điện thoại lần thứ n, Dịch Thận Chi khó hiểu hỏi anh: “Cậu có việc gì gấp à?”

Phó Đình Viễn hỏi: “Có ý gì?”

Dịch Thận Chi chỉ vào điện thoại di động của anh: “Cậu cứ nhìn di động mãi, giống như có hẹn với ai đó.”

Phó Đình Viễn: “...”

Anh có thể nói rằng anh đang đợi tin nhắn của Du Ân sao?

Tối nay anh phản ứng mạnh như vậy, Du Ân nhất định có thể cảm nhận được anh đang tức giận, thế thì tốt xấu gì cũng nên nhắn cái tin hỏi thăm anh chút chứ.

Nhưng mà đợi đến giờ, chiếc điện thoại vẫn chẳng hề có động tĩnh gì.

“Không có việc gì.” Đối mặt với câu hỏi của Dịch Thận Chi, Phó Đình Viễn cũng chỉ có thể trả lời qua loa như vậy.

Dịch Thận Chi và Hứa Hàng đưa mắt liếc nhìn nhau, nhưng cả hai đều không nói gì.

Sau bữa ăn, Phó Đình Viễn lái xe đi trước, Dịch Thận Chi đi cùng Hứa Hàng.

Sau khi trầm ngâm một lát, Hứa Hàng thở dài nói: “Dường như cậu ta có phần không thể chấp nhận được, Du Ân đã không chút dao động gì với chuyện đêm này.”

Rất hiển nhiên, Dịch Thận Chi và Hứa Hàng đều đã thấu suốt lý do tại sao Phó Đình Viễn thường xuyên nhìn điện thoại di động.

Dịch Thận Chi lười biếng dựa vào trên xe: “Cậu ta dường như vẫn chưa nhìn rõ hoàn toàn. Chuyện Du Ân coi cậu ta trở thành người xa lạ là rất nghiêm túc.”

“Cậu ta cũng luôn nghĩ rằng Du Ân dường như vẫn quan tâm đến cậu ta.”

Hứa Hàng nhún tay: “Chắc không phải đợi đến khi Du Ân thật sự ở cùng người khác rồi thì cậu ta mới có thể hoàn toàn nhìn rõ đấy chứ?”

Dịch Thận Chi bất đắc dĩ mà nói: “Ai biết được.”

Hứa Hàng giận dữ nói: “Vậy thì quá chậm rồi.”

Có lẽ trước kia lúc Du Ân ở bên cạnh Phó Đình Viễn quá hèn mọn, cho nên mới khiến Phó Đình Viễn cảm thấy rằng Du Ân sẽ luôn ở bên anh.

Vì vậy, hiện tại Phó Đình Viễn mới kiêu ngạo như trước.

Phó Đình Viễn kiên nhẫn đợi cả một đêm, hoàn toàn không đợi được Du Ân để ý đến mình, bấy giờ anh chợt nhận ra Du Ân dường như không quan tâm đến việc anh đang tức giận hay không.

Bởi không còn quan tâm đến anh nữa, nên cũng không quan tâm đến việc anh có tức giận hay không.

Không giống như trước đây, hỉ nộ ái ố của anh đều có thể ảnh hưởng đến lòng cô.

Ở chỗ Du Ân, cô không những không quan tâm đến việc Phó Đình Viễn đang tức giận mà ngược lại cô còn tức giận khủng khiếp.

Vì sự vô lễ và thô lỗ của Phó Đình Viễn. Vốn dĩ trước đây Phó Đình Viễn đã giúp đỡ cô nhiều như vậy, lại còn chủ động cho cô dòng chảy ngân hàng, đồng thời cũng giúp cô xua đuổi cha con Du Thế Quần, cô đã thay đổi rất nhiều cách đối xử với anh.

Nhưng khi anh đóng sầm cửa vào đêm qua, ấn tượng của cô về anh đã giảm đi đáng kể.

Quả nhiên, bản chất kiêu ngạo và ngạo mạn của anh dù thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi được.

Vào tối thứ Bảy, Du Ân tham dự bữa tiệc tối với Chung Văn Thành.

Lễ phục cô đang mặc là do Tô Ngưng chọn cho cô. Đó là một chiếc váy dài màu đen phóng khoáng và đơn giản với phần lưng nhỏ lộ ra, nhưng cũng không lộ quá nhiều.

Tô Ngưng nói lưng của cô mịn màng, trắng trẻo lại mảnh mai, rất xinh đẹp, đề nghị cô nên lộ ra một chút.

Không phải để thu hút bất cứ ai, chỉ để thể hiện vẻ đẹp của bản thân mà thôi.

Du Ân tiếp thu gợi ý của Tô Ngưng. Người phụ nữ nào cũng muốn mình xinh đẹp trước mặt người khác, và cô cũng không ngoại lệ.

Ngũ quan Tô Ngưng rực rỡ, tướng mạo chói mắt, cộng với dáng người lồi lõm đúng chỗ, có thể khống chế bất kỳ màu váy lễ phục nào, cho nên cô ấy mặc một chiếc váy đính kim sa màu vàng, tuyệt đối là nữ hoàng.

Du Ân mô tả cô ấy như một máy bay chiến đấu giữa các ngôi sao nữ, bất cứ ai đứng bên cạnh cô ấy đều sẽ bị vẻ xinh đẹp lấn át.

Bởi vì có mặt trong bộ phim truyền hình có Chu Dật đang phát sóng, nên Tô Ngưng và Chu Dật là bạn nam, bạn nữ của nhau cùng tham dự.

Kỳ thật Tô Ngưng không muốn xào couple chút nào, nhưng chẳng thể lay chuyển được sự thật.

Giới giải trí chính là như vậy, một khi bộ phim mà họ tham gia được phát sóng, nam nữ diễn viên chính thường sẽ xào couple để kéo độ hot cho bộ phim.

Tham dự sự kiện, dự tiệc, phát sóng trực tiếp, quay tạp chí, trừ khi có một số diễn viên đã kết hôn.

Còn mấy tên dân FA được công nhận như cô ấy và Chu Dật thì phải xào hết cỡ.

Du Ân hơi đau đầu khi nhìn thấy Chu Dật. Lần trước liên lụy khiến Chu Dật đánh người, trong lòng cô cảm thấy rất áy náy.

Lúc trước khi cô bị dân cư mạng anti, Chu Dật đã gọi điện thoại cho cô, tức giận nói rằng muốn công khai ủng hộ cô.

Du Ân sợ tới mức phải khuyên nhủ hồi lâu, thuyết phục mãi mới thôi.

Nếu Chu Dật công khai lên tiếng bênh vực cô trên Weibo, cô sẽ còn bị anti nặng hơn, ước chừng khi ra ngoài cô sẽ không chỉ bị mắng vài câu mà còn bị fan của Chu Dật xé xác.

Tô Ngưng cười nói: “Có cái gì mà không tiện đối mặt? Cứ bình tĩnh hưởng thụ tình yêu từ chú chó sói nhỏ là tốt rồi.”

Du Ân có chút bất đắc dĩ, Tô Ngưng nói thêm: “Tớ cảm thấy á, bấy giờ vừa mới bắt đầu thôi.”

Du Ân khó hiểu: “Cái gì?”

Tô Ngưng vòng tay qua vai cô, nhìn Du Ân lạnh lùng động lòng người trên nền váy đen trong gương, nghiêm túc nói: “Những người đàn ông theo đuổi cậu chỉ mới bắt đầu thôi, về sau còn có thể có rất nhiều rất nhiều nữa. Cậu phải học được cách bình tĩnh.”

“Không phải là cậu đã quên hồi còn đi học cậu được hoan nghênh như thế nào rồi chứ?” Tô Ngưng tựa cằm vào vai cô, vừa thở dài vừa nhớ lại quá khứ: “Hồi cấp ba, bọn con trai theo đuổi cậu có thể xếp thành một vòng quanh trường học của chúng ta ấy chứ, còn đại học thì lại càng khỏi phải nói.”

“Nếu không phải trong lòng cậu có Phó Đình Viễn, cậu có thể tìm được một người con trai thật thương cậu, thật yêu cậu.”

“Cho nên ấy, mỗi lần nghĩ tới Phó Đình Viễn đối xử với cậu như vậy thì tớ chợt thấy không đáng thay cho cậu.”

Du Ân có vẻ ngoài thanh tú động lòng người, khí chất dịu dàng, dễ thương. Cô là mẫu nữ thần học đường trong mộng của rất nhiều chàng trai.

Ngoài ra, cô còn rất tài năng, thường đăng các bài viết trên báo trường, tạp chí định kỳ và đài phát thanh của trường, thu hút sự yêu thích của rất nhiều chàng trai.

Cô ấy và Du Ân xinh đẹp nhất, trong sáng nhất, từng nổi tiếng một thời trong khuôn viên trường.

Trong mắt nhiều chàng trai ái mộ Du Ân, Du Ân là một báu vật.

Đến chỗ của Phó Đình Viễn, anh lại coi Du Ân là một cây cỏ. Tô Ngưng nhớ tới đó liền xì mũi coi thường Phó Đình Viễn.

Suy nghĩ của Du Ân cũng thoáng trôi xa theo lời nói của Tô Ngưng. Cô cũng nhớ lại thời gian từng bị các chàng trai theo đuổi điên cuồng.

Khi đó cô tự tin, tỏa nắng và tươi tắn.

Gặp gỡ Phó Đình Viễn, tất cả sự tự tin của cô đã bị anh dập tắt chẳng còn lại gì.

Dù vậy, cô vẫn cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Cô nhìn mình trong gương, cười khẽ nói với Tô Ngưng: “Có một câu hát viết rất hay: Em yêu anh, không hối hận, cũng tôn trọng kết thúc của câu chuyện.”

Từng yêu, từng trả giá, dù kết quả không tốt đẹp nhưng cô không thẹn với lòng, cũng sẽ không canh cánh trong lòng.

“Cậu thật là rộng lượng...” Tô Ngưng cũng không biết phải nói gì về cô mới tốt nữa, đành phải châm chích Phó Đình Viễn: “Phó Đình Viễn có một cô vợ cũ như cậu, không khóc không ầm ĩ, tám phần là đời trước đã cứu vớt hệ ngân hà rồi.”

Du Ân bị lời nói của Tô Ngưng chọc cho bật cười thành tiếng.

Trên đời này, có những người và những việc còn thú vị hơn cả đàn ông, hơn cả tình yêu, cần gì phải nhìn không thấu, nghĩ không thông cơ chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.