Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 101: Chương 101: Người phụ nữ vô tình vô nghĩa




Phó Đình Viễn nghĩ đến những ngày anh vừa ly hôn với Du Ân đã hận đến nghiến răng.

Quần áo hàng ngày thì vẫn ổn, cà vạt, đồng hồ, khuy măng sét, kẹp cổ áo và các phụ kiện khác tìm trong phòng thay đồ là được rồi. Nhưng các vật dụng hàng ngày khác chỉ phải tìm một cách mù mịt.

Anh muốn uống một cốc nước, lục lọi trong tủ bếp một hồi lâu mới tìm thấy chiếc cốc mà Du Ân dùng cho anh ngày thường.

Muốn uống ly cà phê, bản thân phải loay hoay với chiếc máy pha cà phê rất lâu mà hương vị vẫn không đạt yêu cầu.

Du Ân thích giữ nhà cửa ngăn nắp, vì vậy hầu như mọi thứ bừa bộn có thể nhìn thấy đều được dọn đi.

Thêm nữa, nơi bọn họ ở rộng lớn, có lần anh tìm thứ gì đó cuối cùng chỉ tìm được nổi giận, dứt khoát một cước đá đổ một ngăn tủ bên cạnh.

Anh căm tức sự ích kỷ của Du Ân. Lúc cô muốn gả, cô liền sống chết quấn quýt lấy anh đòi gả.

Lúc không muốn chung sống với anh nữa thì liền làm ầm lên đòi ly hôn, hơn nữa còn theo cái kiểu dứt khoát là vỗ mông rồi bỏ đi.

Ngược lại biến anh như một tên gà mờ không có chút kỹ năng sống nào. Miễn là cô còn chút lương tâm thì cũng nên dặn dò cuộc sống hàng ngày ở nhà cho anh chứ.

A.

Người phụ nữ vô tình vô nghĩa.

Dịch Thận Chi liếc nhìn Phó Đình Viễn một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi cảm thấy còn tiếp tục như vậy, nói không chừng Chung Văn Thành thật sự có thể theo đuổi được Du Ân đấy.”

Dịch Thận Chi liệt kê từng cái với Phó Đình Viễn: “Trên sự nghiệp, thưởng thức tài hoa của cô ấy, khẳng định khả năng của cô ấy.”

“Khi cô ấy gặp phải chỉ trích thì chủ động thổ lộ, đồng thời hỗ trợ và chăm sóc về mặt tâm lý cho cô ấy.”

“Khi thân thể cô ấy không được khỏe thì hỏi han ân cần, thậm chí còn đích thân xuống bếp nấu ăn.”

“Lão Phó à, Chung Văn Thành này quả thực là đang theo đuổi theo cấp bậc sách giáo khoa đấy.” Dịch Thần Chi rốt cục đưa ra đánh giá như vậy.

Động tác hút thuốc của Phó Đình Viễn khựng lại một chút.

Sau khi im lặng một lúc, Hứa Hàng nghiêm nghị nhìn anh nói: “Đình Viễn, Du Ân nhận được quá ít tình cảm và sự quan tâm từ cậu, thế nên khi có những người đàn ông khác đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ dễ dàng động lòng.”

Dịch Thận Chi tiếp tục: “Đúng vậy, không phải bây giờ lưu hành một câu nói như vậy hay sao, yêu một người phụ nữ, bạn phải chiều hư cô ấy, khiến những người đàn ông khác không thể chịu đựng được cô ấy, như vậy cô ấy sẽ vĩnh viễn không rời bỏ bạn.”

Hứa Hàng gật mạnh đầu, tỏ vẻ tán đồng với lời của Dịch Thận Chi: “Nhưng còn cậu thì sao?”

Chẳng cho Du Ân một chút tình yêu nào, chỉ cho cô ấy sự thờ ơ và coi thường vô tận.

Hứa Hàng không nói những lời này để tiếp tục kích thích Phó Đình Viễn nữa. Bản thân Phó Đình Viễn chắc hẳn phải biết anh đã đối xử với Du Ân như thế nào.

Phó Đình Viễn rít sâu một hơi thuốc. Những lời nói của Dịch Thận Chi và Hứa Hàng rất gay gắt, nhưng đồng thời, trong lồng ngực anh cũng cảm thấy có chút hoảng sợ.

Dịch Thận Chi còn nói: “Cậu có thể nói cho tôi biết tại sao cậu muốn mang một bó hoa không?”

Phó Đình Viễn nhả khói, thản nhiên nói: “Trước kia ở nhà cô ấy luôn thích đùa nghịch những thứ này, tôi nghĩ là cô ấy thích...”

Dịch Thận Chi nhún vai rồi tiếp tục cười hỏi anh: “Tại sao cậu lại bắt đầu nhận định cảm nhận của cô ấy chứ? Tại sao lại nghĩ đến sở thích của cô ấy?”

Phó Đình Viễn mím môi nhìn về phía anh ta. Dịch Thận Chi nói thẳng: “Thứ cho tôi nói thẳng, cậu cần phải nhìn nhận lại bản thân cẩn thận một chút.”

“Chính xác mà nói, cậu cần phải nhìn kỹ trái tim mình và tình cảm của cậu đối với Du Ân rốt cuộc là như thế nào.”

Loại chuyện tình cảm này, đại để đều là kẻ trong cuộc thì u mê.

Dịch Thận Chi và Hứa Hàng là những người ngoài cuộc, đều có thể cảm nhận được sự kỳ lạ của Phó Đình Viễn đối với Du Ân, mặc dù bản thân Phó Đình Viễn cũng không nghĩ rằng anh có bất kỳ tình cảm nào với Du Ân.

Là anh em tốt, họ phải chỉ ra điều này để Phó Đình Viễn thấy rõ, bởi vì họ không muốn Phó Đình Viễn lại bỏ lỡ Du Ân.

Phó Đình Viễn liếc nhìn hai người họ một cái, tiếp tục duy trì im lặng.

Nhưng hai người họ đều không nói gì nữa, bọn họ đều biết Phó Đình Viễn là người có tính cách như vậy, rất ít khi bày tỏ lòng mình bằng lời nói, cho dù trong lòng đã nổi sóng gió.

Về cái tính cách này của Phó Đình Viễn, Dịch Thận Chi nhận xét: Nói một cách mỹ miều thì gọi là điềm đạm, nhưng nói thật thì là... tẻ nhạt.

Bữa ăn của cả ba còn chưa kết thúc, Đổng Văn Huệ đã gọi điện thoại cho Phó Đình Viễn.

Cả một ngày Phó Đình Viễn không trả lời điện thoại của Đổng Văn Huệ, cũng không tiện không nhấc máy nữa.

Đổng Văn Huệ nói qua điện thoại: “Đình Viễn, chủ nhật có một bữa tiệc tối từ thiện...”

Đổng Văn Huệ vừa mở lời, Phó Đình Viễn đã nói: “Con không tham gia, gần đây con bận việc lắm.”

Đổng Văn Huệ vừa mở miệng thì Phó Đình Viễn đã biết mục đích của bà ta.

Chắc hẳn là muốn dùng bữa tiệc tối từ thiện này như một cái cớ để yêu cầu anh đưa Thẩm Dao với tư cách là bạn nữ đến tham dự, như vậy giữa anh và Thẩm Dao sẽ lại có liên hệ.

Nếu anh đã ngả bài với Thẩm Thanh Sơn rồi thì đương nhiên không có khả năng chấp nhận bất kỳ sự sắp xếp nào của họ.

Đổng Văn Huệ bị anh chặn họng, thật lâu không nói được lời nào, một lúc sau mới nói: “Ý mẹ là muốn con đưa Thiến Thiến theo, muốn con giúp nó giới thiệu mấy người đàn ông tốt.”

Đổng Văn Huệ lại thở dài nói: “Không phải con ngại nó không hiểu chuyện, luôn gây chuyện thị phi sao? Mẹ cũng đã suy nghĩ rồi. Thay vì đưa nó ra nước ngoài chịu khổ, chi bằng dứt khoát tìm người cho nó kết hôn.”

Phó Đình Viễn bị những lời mẹ anh chọc tức đến mức bật cười.

Đầu tiên, Đổng Văn Huệ nói cái gì mà bảo anh đưa Phó Thiến Thiến đến tham dự, đến lúc đó người thực sự cùng anh đi tham dự tám phần sẽ là Thẩm Dao.

Bọn họ tùy ý viện một cái cớ, Phó Thiến Thiến sẽ không đi, dù sao Phó Thiến Thiến cũng cùng một giuộc với bọn họ.

Tiếp theo, để ngăn Phó Thiến Thiến xuất ngoại, mẹ anh đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí còn lên kế hoạch gả Phó Thiến Thiến đi.

Chỉ với danh tiếng của Phó Thiến Thiến ở Giang Thành trong mấy năm gần đây, thay bạn trai thường xuyên như thay áo, người đàn ông đàng hoàng nào có thể muốn cô ta chứ?

Những người đàn ông của những gia đình bình thường thì Phó Thiến Thiến và Đổng Văn Huệ nhất định sẽ coi thường họ.

Cho nên, mẹ anh nghĩ rằng gả Phó Thiến Thiến đi là một việc dễ dàng như vậy ư?

Ngoài ra, mẹ anh nói cái gì Phó Thiến Thiến xuất ngoại chịu khổ. Rõ ràng là anh vì tốt cho Phó Thiến Thiến, vì tốt cho mọi người nên mới đưa ra quyết định này.

Hít sâu một hơi, anh duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Mẹ, nói đến việc giới thiệu nam nữ ưu tú, mẹ có nhiều mối quan hệ hơn con. Chuyện Thiến Thiến lập gia đình, mẹ tự lo liệu đi, con không có ứng cử viên thích hợp.”

Ngụ ý là anh không thể đưa Phó Thiến Thiến đi dự tiệc.

Cũng không thể giới thiệu bạn trai nào cho Phó Thiến Thiến. Những người đàn ông anh gặp đều là những người xuất sắc, Phó Thiến Thiến không xứng.

Sau khi nói xong, anh lại nói: “Con và bạn bè còn đang ăn cơm, cúp máy trước.”

Đổng Văn Huệ ở đầu dây bên kia “Alo” mấy tiếng, nhưng không ngăn được anh cúp máy.

Phó Đình Viễn cúp điện thoại, Dịch Thận Chi ở một bên nói: “Bữa tiệc tối từ thiện mà mẹ cậu đề cập chắc không phải là của Hiệp hội Điện ảnh chứ? Nếu là của ngành điện ảnh thì tôi cảm thấy tám phần Du Ân sẽ tham dự.”

Phó Đình Viễn: “...”

Hứa Hàng thì nói: “Tôi cảm thấy có thể đấy. Nếu cô ấy đã bước chân vào nghề biên kịch thì chắc chắn sẽ tham dự những dịp như vậy.”

Phó Đình Viễn càng thắt tim hơn, vì một khi Du Ân tham gia, chắc chắn cô sẽ là bạn đồng hành nữ của Chung Văn Thành.

Dịch Thận Chi lại chậc chậc nói: “Nói thật, sau khi Du Ân ăn diện thật khiến người ta phải cảm thán vì xinh đẹp.”

Lời nói của Dịch Thận Chi rước lấy sự căm tức của Phó Đình Viễn. Đề cập chuyện này, Phó Đình Viễn nhớ đến ngày kỷ niệm của Phó thị.

Đó quả thực đã trở thành cơn ác mộng của anh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.