Du Ân và Chung Văn Thành đã thảo luận về kịch bản trong khi ăn, những điểm mà Dung Thanh Nghiêu nói khiến Du Ân thấy rất có ý nghĩa.
Anh ấy quả nhiên là một ngôi sao lớn, sự hiểu biết của anh ấy về cốt truyện và biết cách tạo ra xung đột rõ ràng hơn, Du Ân cảm thấy được lợi rất nhiều.
Thảo luận về kịch bản đã gần xong và bữa ăn cũng gần kết thúc.
Chung Văn Thành ngẩng đầu nhìn Du Ân ở đối diện, đột nhiên nghiêm túc nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Du Ân khó hiểu: “Chuyện gì?”
Chung Văn Thành nói với giọng nghiêm túc: “Nếu Phó Đình Viễn theo đuổi cô một lần nữa, cô có nói đồng ý không?”
“Không đời nào.” Du Ân phủ nhận mà không hề suy nghĩ: “Không đời nào anh ấy theo đuổi tôi.”
Phó Đình Viễn rất ghét cô, chuyện ly hôn của họ sẽ chính là giải thoát cả đời của anh, làm sao anh có thể theo đuổi cô?
Du Ân chưa bao giờ nghĩ rằng có khả năng như vậy xảy ra giữa cô và Phó Đình Viễn.
Chung Văn Thành nói: “Vậy cô nghĩ sao về việc cậu ấy đến nhà cô tối nay và mang theo một bó hoa?”
Du Ân nhíu mày một hồi rồi đáp: “Không phải ông vừa nói Thẩm Dao muốn đóng vai ánh trăng sáng kia sao, tôi nghĩ anh ấy đến tìm tôi để nói hộ cho Thẩm Dao.”
Chung Văn Thành sững người một lúc, rồi bật cười sung sướng.
Theo cách nghĩ của Du Ân thì ngay cả khi Phó Đình Viễn có ý định quay trở lại với Du Ân thì đó chắc chắn sẽ không phải là một việc dễ dàng.
Bởi vì đối với Du Ân, cô ấy và Phó Đình Viễn đã hoàn toàn không thể.
Đương nhiên, chuyện này chỉ có thể đổ lỗi cho việc trước đây Phó Đình Viễn đã làm tổn thương cô quá sâu, đã cắt đứt hoàn toàn mọi khả năng trong lòng cô.
Du Ân nghiêm túc nói rõ từng tiếng: “Trước đây, khi còn trẻ và thiếu hiểu biết, tôi nghĩ rằng chỉ cần mình trao trọn trái tim thì tình yêu sẽ tốt đẹp, nhưng giờ tôi nhận ra rằng một mối quan hệ muốn lâu dài cần có sự nỗ lực của hai người.”
“Hơn nữa, bây giờ nhìn lại, thực sự người tên Phó Đình Viễn này hoàn toàn không thích hợp để kết hôn hay chung sống lâu dài.”
Tính cách của Phó Đình Viễn rất cố chấp, hống hách, ngạo mạn và tự kiêu.
Anh ấy sẽ không dỗ dành người ta, sẽ không quan tâm người ta, sẽ không chăm sóc người ta. Ngày trước mỗi lần giữa họ có bất kỳ vấn đề nào, nếu cô ấy không chủ động làm hòa trước thì anh ấy có thể chiến tranh lạnh đến cùng.
Giờ cô ấy cảm thấy mệt mỏi khi ở bên một người như vậy.
Người phụ nữ nào không muốn được cưng chiều và yêu thương?
Người phụ nữ nào không muốn được một người đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay cưng chiều không ngừng?
Bây giờ, khi nghĩ lại ba năm ở bên Phó Đình Viễn, cô không cảm thấy bất kỳ vẻ đẹp hay sự ngọt ngào nào mà chỉ có một cơn ác mộng.
Chung Văn Thành không ngờ cô lại có cái nhìn toàn diện về mọi việc như vậy, ông cũng đồng tình: “Con người ta học cách trưởng thành qua những lần vấp ngã, may mắn là cô biết dừng đúng lúc”
Du Ân nói với một chút tự giễu: “Nói thật, cho dù ai đó cho tôi mười triệu và yêu cầu tôi tái hôn với Phó Đình Viễn thì tôi cũng sẽ từ chối.”
Có chết cũng không.
Nếu sống cuộc sống vợ chồng như thế này một lần nữa thì có khác gì đã chết.
Chung Văn Thành lại nở nụ cười vui vẻ, ông không khỏi vui mừng, lời nói của Du Ân thật nhẹ nhõm.
Nếu Phó Đình Viễn biết Du Ân đang nghĩ gì, ông tự hỏi liệu anh ta có tức chết không.
Trong truyện “Tây Du Ký” có một câu mà ông cho là rất thích hợp với Phó Đình Viễn: Từng có một tình yêu chân thành trước mắt anh nhưng anh lại không trân trọng, chỉ đến khi mất đi anh mới nhận ra thì đã hối hận không kịp, trên đời này còn nỗi đau nào đau hơn.
Sau khi họ nói xong về kịch bản, Chung Văn Thành lấy ra một thiệp mời trong túi và đưa cho Du Ân: “Có một buổi dạ tiệc từ thiện vào cuối tuần này của hội điện ảnh, tôi muốn đưa cô đến đó.”
“Kể từ khi cô chính thức bước vào thế giới biên kịch, việc mở rộng mạng lưới và kết bạn giữa các đồng nghiệp là điều bắt buộc.” Chung Văn Thành nói một cách chân thành, Du Ân cũng rất cảm động.
“Cảm ơn.” Cô giơ tay nhận lấy thiệp mời.
Chung Văn Thành đã đúng, trong suốt ba năm ở với Phó Đình Viễn cô chỉ là một người nội trợ và bị mất kết nối nghiêm trọng với xã hội.
Năm ngoài cô ấy đã đi du học, hiện tại trở về nước và gia nhập ngành, cô ấy đã chính thức theo con đường chuyên nghiệp nên hòa nhập với người khác là điều cần thiết.
Mặc dù cô ấy không giỏi lắm nhưng phải cố gắng thích nghi.
Chung Văn Thành có thể thấy cô đang lo lắng, ông nói bằng chất giọng ấm áp trấn an cô: “Đừng căng thẳng, hôm đó cứ ở bên cạnh tôi là được.”
Chung Văn Thành cười nói thêm: “Người mới cũng có ưu điểm, ban đầu không cần nhiệt tình quá, trước hết chỉ cần làm quen với mọi người là được.”
“Vâng.” Du Ân gật đầu và thầm nhủ trong lòng rằng sẽ làm tốt và cố gắng không làm mất mặt Chung Văn Thành.
Chung Văn Thành không khỏi thở dài trong lòng, cô đã làm mợ Phó ba năm, mấy bữa tiệc mà Phó Đình Viễn đưa cô đi dự cô cũng không căng thẳng và khẩn trương như vậy.
Sau khi thảo luận và ăn cơm xong, Chung Văn Thành chào tạm biệt ra về, Du Ân tiễn Chung Văn Thành xong thì đi tắm rửa sạch sẽ và quay lại làm việc sửa kịch bản.
Về phần người đã ra đi trong cơn thịnh nộ là Phó Đình Viễn, thì gọi Dịch Thận Chi rời khỏi bữa tối.
Dịch Thận Chi và Hứa Hàng tình cờ cùng có mặt trong bữa tiệc tối nên anh ta đã đưa Hứa Hàng đi cùng, cả ba người họ gặp nhau tại nhà hàng của Dịch Thận Chi.
Khi gọi món, Phó Đình Viễn nhớ đến hình ảnh Chung Văn Thành bước ra khỏi bếp với chiếc tạp dề của Du Ân nên tâm trạng liền tệ đi, anh ném thực đơn sang một bên.
Dịch Thận Chi uể oải châm biếm anh: “Bản thân tôi thấy gần đây tâm trạng cậu có quá nhiều thay đổi, hay là gần đến thời kỳ mãn kinh trong truyền thuyết.”
Phó Đình Viễn nhìn anh ta một cách hằn học, chết tiệt, bảo ai đang mãn kinh? Nếu không biết nói thì đừng nói.
Dịch Thận Chi và Hứa Hàng bỏ qua tâm trạng xấu của anh mà tự mình gọi đồ ăn.
Phó Đình Viễn châm thuốc, giọng nói có vẻ oán giận: “Rốt cuộc những người đàn ông nguyện ý nấu cơm thực sự nghĩ gì trong lòng?”
Dịch Thận Chi thậm chí còn không thèm nhướng mi, nói: “Một số người có yêu cầu ăn uống quá cao và không thích người khác làm, thế nên họ tự mình làm, giống như tôi.”
Hứa Hàng cười nói: “Cũng có người coi nấu nướng là thú vui, hay là cách để xả stress như tôi vậy”.
Phó Đình Viễn lạnh lùng nhìn họ, họ đang hát cùng một bài hát, như thể anh ta, người không biết nấu ăn, là người bất tài.
Hứa Hàng hỏi anh: “Sao tự nhiên cậu lại hỏi câu này?”
Sau đó Phó Đình Viễn nói với họ rằng tối nay mình đã bắt gặp Chung Văn Thành đang nấu ăn tại Du Ân, Dịch Thận Chi bật cười không chút kiêng dè.
Hứa Hàng nhịn cười nói: “Cậu đã đóng sập cửa chạy lấy người sao? Không phải như thế có hơi mất lịch sự sao?”
Phó Đình Viễn hừ mạnh một tiếng, anh đang tức giận, ai thèm quan tâm đến việc có lịch sự hay không.
Dịch Thận Chi cười hỏi ngược lại anh: “Vậy tại sao cậu không thích nấu ăn?”
Phó Đình Viễn thở ra một vòng khói và nói với vẻ chán ghét: “Thời gian của đàn ông rất quý giá, thà dành thời gian đó cho công việc còn hơn.”
“Hơn nữa mùi dầu mỡ xộc vào người rất khó chịu.” Anh ấy là một người thích sạch sẽ và một người nghiện công việc, anh tự nhủ rằng cả đời này sẽ không bao giờ vào bếp.
Từ nhỏ anh ấy cũng không tiếp xúc với chuyện này; ở nhà là Đồng Văn Huệ hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này, khi anh ấy đi du học thì cũng có một người lái xe kiêm quản gia tận tâm quản lý lo toan cuộc sống hàng ngày của anh.
Sau đó, khi anh kết hôn với Du Ân thì cô ấy đã lo liệu tất cả những công việc nhà.
Anh ấy chưa bao giờ vào bếp, thậm chí anh ấy còn không biết cửa bếp ở đâu và anh ấy cũng không biết tất cả các vật dụng trong nhà được cất giữ ở đâu.
Điều này đã dẫn đến một khoảng thời gian khó khăn cho anh ấy khi mới ly hôn Du Ân.