Du Ân ngồi trở lại trong xe của Chu Nam, Chu Nam có vẻ hay nói, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Mặc dù Chu Nam và Chu Mi là chị em song sinh, nhưng tính cách của hai người họ hoàn toàn khác nhau.
Tính cách của Chu Mi cực kỳ chậm rãi và điềm tĩnh, trong khi Chu Nam thì tươi sáng và hướng ngoại hơn rất nhiều. Vì vậy mặc dù cả hai đều làm việc bên cạnh Phó Đình Viễn nhưng nội dung phụ trách của họ lại hoàn toàn khác nhau.
Hầu hết những thời điểm trường hợp cần xã giao đều là Chu Nam tham dự, ngẫu nhiên mới có thể cần Chu Mi.
Sau khi Du Ân về đến nhà, cô dọn dẹp một chút thì nhận được điện thoại của Hứa Hàng. Hứa Hàng nói qua điện thoại sẽ đến giúp cô kiểm tra máy tính, đây là việc lớn, Du Ân nhanh chóng đồng ý.
Hai mươi phút sau, Hứa Hàng đến, cởi áo khoác trắng ra, đeo vào một cặp kính gọng vàng, lúc này nhìn qua có chút giống tinh anh của giới công nghệ cao rồi. . Đam Mỹ Hay
Sau loạt thao tác điêu luyện của Hứa Hàng, anh ta đắc ý khoe với Du Ân: “Cái máy tính của cô có thể gọi là tường đồng vách sắt rồi đó. Hacker bình thường không xâm nhập vào được, cô có thể yên tâm mà sáng tác rồi.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.” Du Ân nói lời cảm ơn, sau khi suy nghĩ xong còn nói: “Đúng rồi, bác sĩ Tống Nghênh đã trị liệu cho tôi lần trước ấy, hôm khác tôi mời các người cùng đi ăn tối.”
Du Ân đang nghĩ dù sao bác sĩ Tống cũng là do Hứa Hàng tiến cử, bọn họ hẳn là quen thuộc, mời bọn họ đi ăn tối cùng nhau sẽ không vấn đề gì.
Không ngờ, Hứa Hàng suýt nữa sặc nước bọt: “Đừng! Ngàn lần đừng để tôi ở chung với cô ta.”
Du Ân không hiểu ra làm sao: “Làm sao vậy? Các người không phải là đồng nghiệp sao? Bác sĩ Tống vẫn là do anh tiến cử mà, không phải thế sao?”
Hứa Hàng oán hận nói: “Bát tự của tôi và cô ta không hợp.”
“Ồ, được rồi.” Du Ân cũng không ép Hứa Hàng: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ mời riêng cô ấy.”
Du Ân vừa nói vừa xách túi định đi ra ngoài: “Đi thôi, bây giờ vừa khéo là buổi trưa rồi. Tôi mời anh đi ăn cơm.”
Ai biết Hứa Hàng lại không được tự nhiên mà không chịu động đậy: “Cô dự định mời cô ta hôm nào? Tôi xem xem tôi có thời gian không, không cần một mình cô phải mời chúng tôi hai lần. Cô cũng là người bận rộn mà.”
Lúc thì anh ta không muốn ở chung với Tống Nghênh, lúc thì anh ta lại bằng lòng. Du Ân không nhịn được cười nói: “Rốt cuộc anh và bác sĩ Tống có ân oán gì thế? Anh lật lọng như vậy, ngược lại trông có vẻ rất để ý đến cô ấy.”
“Ai để ý đến cô ta! Cô đừng nói nhảm!” Hứa Hàng vội vàng phủ nhận lời nói của cô.
“Nghe nói cô đã nhận kịch bản chuyển thể từ cuốn sách mới của Diệp Văn, đây chẳng phải là tôi muốn tiết kiệm thời gian cho cô sao?” Hứa Hàng lại dặn dò cô: “Cô gọi điện trước cho cô ta hỏi xem khi nào cô ta có thời gian, nói không chừng cô ta có thời gian rồi tôi còn phải tăng ca ấy chứ.”
Du Ân đành phải nghe theo, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Nghênh.
Lần trước khi Tống Nghênh giúp cô chữa bệnh, hai người trò chuyện khá vui vẻ. Tống Nghênh cười nói qua điện thoại: “Mời ăn cơm thì không cần thiết đâu. Phục vụ bệnh nhân là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng tôi. Nhưng lần trước nghe cô nói cô quen Chu Dật, nếu có thể thì xin chữ ký giúp tôi là được rồi.”
“Xin chữ ký của Chu Dật?” Du Ân đồng ý một cách sảng khoái: “Không thành vấn đề...”
Du Ân chưa kịp nói xong thì điện thoại di động đã bị Hứa Hàng ở một bên thô lỗ giật lấy, Du Ân sửng sốt.
Chỉ thấy Hứa Hàng hét vào điện thoại với vẻ mặt đầy tức giận: “Bác sĩ Tống, nếu tôi nhớ không lầm thì cô năm nay đã ba mươi rồi phải không? Một bà già ba mươi tuổi mà còn đi thích tiểu thịt tươi hai mươi tuổi, không thấy xấu hổ sao?”
Du Ân: “...”
Cô từng cho rằng Phó Đình Viễn nói chuyện rất khó nghe, cô cũng từng cho rằng Hứa Hàng ôn tồn lễ độ, trí tuệ và điềm đạm, sao lúc này lại nói ra những lời khó nghe như vậy?
Nói một cô gái là bà già ba mươi tuổi, Hứa Hàng đây là độc thân quá lâu rồi à.
Nhưng mà Tống Nghênh trong điện thoại như không có vẻ gì là tức giận, Du Ân đứng ở một bên loáng thoáng nghe thấy Tống Nghênh trong điện thoại cười khanh khách mà trả lời Hứa Hàng: “Có gì mà phải xấu hổ chứ? Cũng giống như đàn ông thích thân thể những cô gái trẻ, bà già ba mươi tuổi cũng thích cơ thể của những chàng trai trẻ thôi.”
“Ha ha!” Hứa Hàng tức giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt, câu môi cười khẩy một tiếng thật nặng nề, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Du Ân đưa tay bóp trán, rất chi là đau đầu nói với Hứa Hàng: “Bác sĩ Hứa, vừa rồi anh đối xử với bác sĩ Tống như vậy có phải có chút không quá thích hợp hay không?”
“Hơn nữa bác sĩ Tống chỉ nói là muốn xin chữ ký mà thôi.” Du Ân nói đến điểm thì dừng. Cô cũng không thể không biết xấu hổ mà quở trách Hứa Hàng đã nói những lời khó nghe thế nào.
Hứa Hàng tức giận nói: “Chỉ là xin chữ ký mà thôi? Tôi thấy cô ta muốn hốt người ta thì có!”
Du Ân dang tay nói: “Bác sĩ Tống hình như là độc thân nhỉ? Nói lời không dễ nghe, cho dù cô ấy muốn hốt Chu Dật thì sao? Có quan hệ gì đâu nhỉ? Không đến mức bị anh nói đến mức như là làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo đúng không?”
Hứa Hàng bị câu hỏi bình tĩnh của Du Ân chặn họng đến mức không nói nên lời, Du Ân còn nói: “Anh tức giận phẫn nộ như vậy, chắc không phải là vì anh thích bác sĩ Tống đó chứ?”
Biểu hiện của Hứa Hàng không bình thường như vậy, nếu Du Ân không nhận ra được gì thì không khỏi quá ngốc đi.
“Tôi...” Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Hàng hiện lên một tia xấu hổ, sau đó anh ta nắm lấy túi đựng laptop của mình, vội vàng nói với Du Ân: “Tôi về trước đây, cô cứ làm việc của mình đi.”
Du Ân vội vàng nói: “Tôi còn muốn mời anh ăn cơm mà.”
Cô lấy túi xách luôn rồi, thế mà giờ anh ta nói muốn đi?
“Không cần, việc nhỏ như cái nhấc tay thôi mà.” Hứa Hàng nói xong thì người đã rời đi, Du Ân không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Không cần đãi khách, Du Ân không muốn ra ngoài ăn nên đã gọi đồ giao tận hàng.
Trong khi chờ đồ ăn gọi bên ngoài, Du Ân gọi cho Tống Nghênh một lần nữa.
Du Ân rất áy náy nói: “Bác sĩ Tống, vừa rồi ngại quá. Tôi cũng không ngờ bác sĩ Hứa giành lấy điện thoại của tôi.”
Sau đó Du Ân lại giải thích cho Tống Nghênh chuyện gì đã xảy ra, Tống Nghênh lạnh nhạt nói: “Không sao đâu.”
Du Ân suy nghĩ một chút rồi vẫn hỏi: “Giữa cô và bác sĩ Hứa?”
Tống Nghênh cũng không giấu giếm, nói thật với cô: “Trước kia lúc du học ở nước ngoài, tôi có ngủ với anh ta mấy lần. Tôi đã sớm quên mất nhưng dường như anh ta có rất nhiều ý kiến với tôi.”
Du Ân ngạc nhiên há hốc mồm, một hồi lâu sau cũng không nói nên lời.
Những người sống ở nước ngoài cởi mở như vậy ư?
Ngủ mấy lần rồi mà cô ấy cũng có thể quên mất Hứa Hàng sao? Vả lại Hứa Hàng có vẻ cũng không phải là một người đàn ông khiến người ta dễ quên như vậy nhỉ?
Hứa Hàng có ngoại hình cao ráo đẹp trai, khí chất cũng lỗi lạc bất phàm, nghe nói lúc đi học còn là học sinh xuất sắc, vậy mà Tống Nghênh lại có thể quên được ngay một người đàn ông như vậy sao?
Dường như nhận ra được sự ngạc nhiên của Du Ân lúc này, Tống Nghênh lại cười giải thích: “Thành thật mà nói, lúc ấy tôi và anh ta có quan hệ như vậy đơn giản chỉ là cảm thấy bản thân học hành nhiều năm, đã một đống tuổi rồi mà vẫn chưa phá thân, thế nên tìm một người đàn ông có điều kiện không tệ về mọi phương diện cảm nhận một chút mà thôi.”
“Vả lại lúc đó chúng tôi đã sắp tốt nghiệp rồi. Sau khi tốt nghiệp, chắc chắn mọi người cũng phải đường ai nấy đi. Ai còn nhớ ai chứ?” Nói tới đây, Tống Nghênh cũng có chút bất đắc dĩ: “Ai có thể ngờ được tôi dự định ổn định rồi tìm một bệnh viện làm việc cho tốt, vậy mà lại đụng phải anh ta đâu cơ chứ.”
“Tôi hiểu rồi.” Du Ân nói khẽ một câu.
Vì vậy, Tống Nghênh thực sự chỉ muốn chơi đùa với Hứa Hàng mà thôi. Còn Hứa Hàng, tưởng thật rồi.