Buổi sáng Thôi Thiên Tường huýt sáo bước vào công ty, Thẩm Dao đã thuê ông ta làm quản lý bộ phận điện ảnh và truyền hình, hiện ông ta cũng là một nửa quản lý cấp cao của văn hoá Dao Trì.
Một thời gian trước, đoàn của ông ta đã bị Phó Đình Viễn phong sát, suýt nữa ông ta đã đổi nghề đi làm việc khác.
Sau đó, Thẩm Dao tìm gặp ông ta nói cô ta đã tự thành lập công ty và muốn hợp tác với ông ta, thế là ông ta vội vàng đồng ý ngay.
Mặc kệ con người Thẩm Dao có khả năng kinh doanh hay không nhưng ba của cô ta là Thẩm Thanh Sơn là kẻ có tiền.
Thẩm Thanh Sơn lại chỉ có một người con gái là Thẩm Dao, chắc hẳn ông ta đã đổ rất nhiều tiền vào công ty của Thẩm Dao, đến lúc đó ông ta cứ tuỳ tiện vơ vét cũng vớ được một món béo bở.
Còn không phải sao, nghe nói cả một tầng lầu sang trọng quý phái này là do Thẩm Thanh Sơn đã mua cho cô con gái quý báu của ông ta đấy.
Thôi Thiên Tường vừa ngồi trong phòng làm việc được một lúc, trợ lý của Thẩm Dao đã chạy đến chỗ ông ta nói không biết tại sao Thẩm Dao lại tức giận trong phòng làm việc, nhờ ông ta đến xem thế nào.
Trong lòng Thôi Thiên Tường dâng lên một dự cảm chẳng lành, có lẽ nào bản thảo đưa cho Diệp Văn đã xảy ra chuyện rồi ư?
Không thể trách Thôi Thiên Tường có linh cảm như vậy, vì ông ta đã làm chuyện trái với lương tâm nên trong lòng luôn nơm nớp lo sợ.
Ông ta lật đật chạy đến văn phòng của Thẩm Dao, khuôn mặt của Thôi Thiên Tường tái đi sau khi nghe những gì Thẩm Dao nói lại mọi chuyện đã nói trên điện thoại với Diệp Văn.
Thông báo rộng rãi đến toàn bộ người trong ngành cũng không phải là chuyện nhỏ đâu, vì vậy ông ta nói ngay: “Vậy chúng ta sẽ đi xin lỗi Du Ân đi.”
“Không đời nào!” Thẩm Dao hét lên gay gắt: “Tôi không thể xin lỗi Du Ân, không đời nào!”
Thôi Thiên Tường đau đầu: “Không xin lỗi thì làm được gì? Chẳng lẽ cô muốn bị thông báo à?”
Thẩm Dao cắn chặt răng, mãi vẫn không lên tiếng.
Thôi Thiên Tường khó hiểu: “Cô có thù sâu oán nặng gì với Du Ân thế? Chỉ nói một câu xin lỗi là sẽ không sao rồi, chỉ là mấy câu nói thôi mà, cũng đâu có mất đi miếng thịt nào đâu.”
Đương nhiên ông ta không hiểu sự hơn thua giữa phụ nữ với nhau dù là rất nhỏ nhưng lại không thể nuốt trôi được.
Thẩm Dao tức giận nói: “Cô ta là vợ cũ của Phó Đình Viễn. Cách đây bốn năm từ khi tôi và Phó Đình Viễn chia tay thì cô ta đã bò lên giường của Phó Đình Viễn, tôi hận cô ta.”
“Nếu không phải cô ta giữa đường chen ngang thì tôi và Phó Đình Viễn đã kết hôn từ lâu rồi!”
Thôi Thiên Tường há to miệng ngạc nhiên, Du Ân là vợ cũ của Phó Đình Viễn ư?
Không hiểu sao Thôi Thiên Tường lại cảm thấy mình đã bị Thẩm Dao gài bẫy.
Nếu ông ta biết Du Ân là vợ cũ của Phó Đình Viễn thì sẽ không bao giờ đồng ý với Thẩm Dao bảo tên phó đạo diễn kia đi quấy rối Du Ân.
Ông ta là đàn ông nên hiểu mặc dù đã ly hôn nhưng đàn ông vẫn có tính chiếm hữu với một người phụ nữ từng thuộc về mình. Thảo nào trước đó Phó Đình Viễn lại ra tay giúp đỡ Du Ân, thậm chí còn phong sát ông ta và tên phó đạo diễn kia.
Cuối cùng Thôi Thiên Tường cũng hiểu tại sao Thẩm Dao lại không muốn xin lỗi Du Ân, nhưng sau khi nghĩ lại, ông ta vẫn nói: “Tổng giám đốc Thẩm, cho dù cô có thù oán gì với Du Ân thì cũng mặc kệ, bây giờ tình hình của chúng ta vô cùng bất lợi, chúng ta không thể lấy cứng chọi cứng được.”
“Văn hoá Dao Trì vừa mới thành lập chưa được bao lâu, nếu như bị thông báo rộng rãi thì sau này chúng ta sẽ không thể nhận được bộ phim nào nữa đâu, vậy lúc đó chẳng phải càng thảm hơn sao?”
“Bây giờ chúng ta thoả hiệp không có nghĩa là sau này chúng ta sẽ thoả hiệp. Chúng ta hãy đi xin lỗi trước, vượt qua thời điểm then chốt này rồi hãy nói sau đi.”
Thôi Thiên Tường hết mực khuyên giải Thẩm Dao.
Đùa sao, nếu Thẩm Dao và Dao Trì tiêu đời thì chẳng phải ông ta cũng sẽ thất nghiệp ư?
“Tôi sẽ suy nghĩ lại.” Cuối cùng Thẩm Dao chỉ có thể nói như vậy, còn Thôi Thiên Tường chỉ có thể đi ra ngoài trước.
Lúc này, Du Ân đang bay về Giang Thành cùng Phó Đình Viễn.
Hai người cơ bản vẫn im lặng suốt chặng đường, sau khi xuống máy bay, Phó Đình Viễn đã sắp xếp cho Chu Nam tới đón.
Khi anh và Du Ân đẩy hành lý về phía bãi đậu xe, một chiếc ô tô màu đen từ từ dừng lại trước mặt họ.
Cửa sổ sau của xe hạ xuống, khuôn mặt của Phó Giang xuất hiện trong tầm mắt của Phó Đình Viễn và Du Ân.
Du Ân cảm thấy rất xa lạ với Phó Giang, người ba chồng cũ này.
Trong ấn tượng của cô, dường như cô chỉ mới gặp ông ta ba lần, đều là trong bữa tiệc của gia đình trong dịp tết âm lịch.
Phó Giang đã sống ở nước ngoài quanh năm, nhưng ông ta vẫn còn hiếu thảo, hàng năm vẫn về nhà để dự buổi tiệc giao thừa với gia đình, nhưng hôm sau đã bỏ của chạy lấy người.
Trong ba bữa tối vội vã, Du Ân nói chuyện với Phó Giang cũng có hạn.
Hơn nữa Du Ân có thể cảm nhận rõ rằng Phó Giang và Đổng Tuệ Văn không thích cô.
Cô đã nói rằng cả nhà họ Phó và ông cụ đều rất tốt bụng với cô.
Lúc này khi gặp lại Phó Giang, Du Ân cảm thấy rất lúng túng, dù sao thì cô và Phó Đình Viễn cũng đã ly hôn.
Sau khi nhìn thấy Phó Giang, Phó Đình Viễn không có biểu hiện gì, anh không cần phải nghĩ cũng biết tại sao Phó Giang đã ở nước ngoài nhiều năm lại đột ngột quay về, đơn giản là vì chuyện của Phó Thiến Thiến.
Dù Phó Giang vô tình nhưng dù gì Phó Thiến Thiến cũng là con gái ruột của ông ta, hơn nữa nếu Phó Thiến Thiến thực sự phải ngồi tù thì cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Phó nên đương nhiên ông ta phải trở về để can thiệp vào chuyện này.
Phó Đình Viễn quay qua dặn dò Du Ân ở bên cạnh: “Em ngồi xe Chu Nam về đi.”
Du Ân gật đầu, vừa định quay đi thì đã nghe thấy Phó Giang nói: “Nếu đã gặp nhau thì Du Ân cũng về cùng với chúng ta luôn đi.”
Du Ân còn chưa nói gì thì Phó Đình Viễn đã từ chối giúp cô: “Không cần.”
Sau đó Phó Đình Viễn nhét vali vào cốp, mở cửa và lên xe.
Du Ân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đến bãi đậu xe tìm Chu Nam.
Phó Đình Viễn vừa lên xe, Phó Giang đã lạnh lùng: “Bảo vệ cô ta ghê thế? Cùng ngồi chung xe với chúng ta thì sao chứ? Ba cũng đâu thể ăn thịt cô ta?”
Phó Đình Viễn thờ ơ trả lời: “Cô ấy không thân quen với chúng ta.”
Phó Giang xuất hiện vào lúc này, chắc chắn không phải vừa đáp chuyến bay cùng lúc với họ.
Rõ ràng là ông ta đã kiểm tra chuyến bay của anh với Du Ân từ trước, rồi cố tình đợi ở đây, cố ý muốn gặp Du Ân, nhân tiện gây áp lực lên Du Ân, dù sao người muốn tố cáo Phó Thiến Thiến chính là Du Ân.
Phó Giang tức giận bật cười trước lời nói của anh: “Cô ta không thân quen với ba cũng thôi đi, chẳng lẽ ngay cả con cũng không thân quen sao? Nếu không quen với con thì sao còn cùng nhau đi công tác làm gì?”
Phó Đình Viễn tiếp tục trả lời đầy lạnh lùng: “Cùng nhau đi công tác không có nghĩa là thân quen, vì công việc thôi.”
Phó Giang: “...”
Từ khi nào con trai ông ta đã luyện được kỹ năng nói dối không biết chớp mắt như thế.
Phó Thiến Thiến đã tố cáo trong điện thoại rằng con trai ông ta đã yêu người vợ cũ Du Ân, nhưng bây giờ anh lại nói rằng không thân quen với Du Ân?
Phó Giang tức giận đến mức không nói được tiếng nào, hai ba con cứ như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai để ý tới đối phương.
Phó Giang rất ít khi bầu bạn với các con, bây giờ ông ta lại sống ở nước ngoài quanh năm nên cũng chẳng có tình cảm gì với Phó Đình Viễn, quan hệ giữa hai ba con về cơ bản giống như những người xa lạ. . Bạn đang đọc truyện tại [ ТR UМTRUYEN.VN ]
Đối với người mẹ Đổng Tuệ Văn, Phó Đình Viễn đôi khi cảm thấy vẫn còn một ít tình cảm, nhưng đối với người ba này, đó chỉ có thể là quan hệ huyết thống, thực sự không có tình cảm gì khác.
Vì vậy, khi thấy Phó Giang quay về và cố gắng can thiệp vào chuyện của Phó Thiến Thiến thì trong thâm tâm Phó Đình Viễn cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Anh cũng sẽ không cho phép Phó Giang can thiệp hay làm bất cứ điều gì!
Bây giờ cả nhà họ Phó hay Phó thị đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, điều mà Phó Giang muốn can thiệp chỉ là trông cậy vào Thẩm Thanh Sơn, nhưng chuyện đó còn phải phụ thuộc vào việc Thẩm Thanh Sơn có năng lực can thiệp hay không nữa kìa.