Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 147: Chương 147: Tự mình xin lỗi Du Ân




Văn hóa Dao Trì.

Sáng sớm, Thẩm Dao đi đôi giày cao gót bước vào phòng làm việc với gương mặt trang điểm tinh tế, sau khi trợ lý mang cà phê đến, cô ta duyên dáng đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn với ly cà phê trên tay, thưởng thức cảnh biển bên ngoài cửa sổ trong một tâm trạng cực kỳ tốt đẹp.

Công ty mới thành lập của cô ta nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà bên cạnh toà nhà Phó thị.

Lý do cô ta chọn ở đây là vì tòa nhà này cao hơn Phó thị rất nhiều, như vậy mới có vẻ như cô ta có thể trấn áp được Phó thị.

Điều khiến Thẩm Dao hài lòng hơn cả là công ty này không phải thuê như các văn phòng khác ở cùng toà nhà này, mà ba cô ta là Thẩm Thanh Sơn đã mua nguyên một tầng này cho cô ta.

Trước đây, cô ta nghĩ mình thích trở thành một ngôi sao, vì như vậy sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Đến bây giờ cô ta mới nhận ra rằng làm chủ mới là điều thích thú nhất, có cảm giác đạt được thành tựu hơn so với làm nghệ sĩ.

Cô ta có thể nắm giữ vận mệnh của nhân viên trong công ty, có thể gõ nhịp quyết định mọi dự án, thỏa mãn khát vọng quyền lực của cô ta.

Điện thoại cô ta đặt trên bàn bên cạnh đổ chuông, thấy là Diệp Văn gọi, cô ta vội đặt ly cà phê trên tay xuống, vừa nở nụ cười vừa trả lời điện thoại.

“Chào ông Diệp.” Giọng nói của Thẩm Dao muốn dễ nghe bao nhiêu thì sẽ dễ nghe bấy nhiêu.

Tuy nhiên, sự nhiệt tình của cô ta chỉ được đổi lại bằng lời tuyên bố vô tình của Diệp Văn: “Xin lỗi tổng giám đốc Thẩm, sau một đợt thảo luận, cuối cùng tôi quyết định sử dụng biên kịch do tổng giám đốc Phó đề cử, biên kịch Vi Lương.”

“Cái gì?” Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Dao tái nhợt như không thể tin được.

Cô ta nghĩ lần này đã nắm chắc phần thắng, thế mà không ngờ Diệp Văn lại chọn Du Ân.

Lúc này cô ta khó có thể chấp nhận kết quả như vậy nên mới nghẹn ngào hỏi: “Tại sao?”

Diệp Văn cười khẩy: “Tại sao ư?”

“Tại sao chẳng lẽ bản thân tổng giám đốc Thẩm không biết?” Diệp Văn tức giận: “Cô cho rằng tôi là đồ ngốc à, hay cô cho rằng Phó Đình Viễn và Du Ân là đồ ngốc?”

“Hai bản thảo giống nhau như đúc, chẳng lẽ tôi không thể đánh giá được sao?”

Sắc mặt Thẩm Dao trắng bệch, nhưng cô ta vẫn cứng miệng nói: “Ý ông là chúng tôi đã sao chép à? Ông có chứng cứ không?”

Diệp Văn cười mỉa: “Cô và Thôi Thiên Tường đã tìm hacker dùng virus xâm nhập vào máy tính của Du Ân, sau đó lấy trộm bản thảo của cô ấy, tôi đã biết tường tận mọi chuyện rồi.”

Thẩm Dao cũng cười gằn: “Ông Diệp, ông không nhất thiết phải bảo vệ Du Ân như thế chứ, hay là cô ta cũng đã leo lên giường với ông rồi chăng?”

Thẩm Dao nói ra những lời hết sức bỉ ổi khiến Diệp Văn suýt nữa đã tức chết.

Cả đời ông ấy chỉ yêu hai người, ông ấy là người trọng tình trọng nghĩa, tình cảm của ông ấy với người vợ hiện tại rất tốt, chẳng có gì phải phàn nàn cả. Bao nhiêu năm nay ông ấy chưa bao giờ bị vướng vào bê bối tình dục, bây giờ Thẩm Dao lại bịa đặt ông ấy và Du Ân như thế, thật sự là chưa từng thấy ai vô sỉ như cô ta.

“Khốn nạn!” Diệp Văn không chịu nổi mà mắng Thẩm Dao.

Nhưng rồi ông ấy cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, ở tuổi này, đương nhiên ông ấy biết điều gì là quan trọng nhất.

Vì vậy, ông ấy lại nói một cách bình tĩnh: “Cô muốn có bằng chứng phải không? Được!”

“Có thể cô không biết rằng cốt truyện mà tôi yêu cầu cô biên tập lại đã được Du Ân viết lại rất hay vào ngày hôm qua, ngay trên máy tính của tôi, tại nơi làm việc của tôi. Còn bản cũ trên máy tính của cô ấy là do cô ấy viết một cách tùy tiện, chính là để nắm được chứng cứ mấy người sao chép thôi.”

Với lời giải thích của Diệp Văn, toàn thân Thẩm Dao tức giận ngùn ngụt, cô ta ngã phịch xuống ghế.

Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?

Thì ra Diệp Văn đã nhận ra có điều gì đó không ổn, thì ra từ đầu đến cuối cô ta và Thôi Thiên Tường đã bị Diệp Văn và Phó Đình Viễn cho vào tròng. . Đam Mỹ Hay

Diệp Văn tuyên bố thẳng thừng một lần nữa: “Thẩm Dao, hành vi ăn cắp bản thảo của người khác một cách bỉ ổi của cô không chỉ xúc phạm tôi mà còn xúc phạm Du Ân, thậm chí còn làm vấy bẩn toàn bộ ngành điện ảnh và truyền hình.”

“Với tư cách là một thành viên của hiệp hội biên kịch, giờ đây tôi chính thức thông báo với cô rằng tôi sẽ báo cáo chuyện của cô và công ty cô với toàn bộ mọi người trong nghề, để cho mọi người thấy rõ bộ mặt của mấy người.”

“Đừng!” Thẩm Dao khàn khàn hét lên: “Ông Diệp, xin ông, xin ông đừng nói ra, chúng tôi biết sai rồi.”

“Chúng tôi cam đoan sau này sẽ không làm như vậy nữa, cam đoan sẽ nghiêm túc với công việc. Lần này chúng tôi đi bước này cũng là vì muốn lấy được quyền cải biên của ông mà thôi.”

Thẩm Dao không ngừng cầu xin sự tha thứ, Diệp Văn là cây cổ thụ trong ngành biên kịch và viết văn, là một người kỳ cựu trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Nếu như bị Diệp Văn nhắm vào thì chẳng phải sau này công ty của cô ta sẽ bị huỷ hay sao?

Diệp Văn cười khẩy: “Nếu cô muốn tôi không thông báo, vậy cũng được, tôi buộc cô và Thôi Thiên Tường hãy tự mình đến xin lỗi Du Ân, xem cô ấy có tha thứ cho mấy người hay không.”

“Ngoài ra, tôi cũng cần phải nhìn thấy bức thư viết tay ăn năn của cô và Thôi Thiên Tường, như vậy mới chứng minh thành ý của mấy người.”

“Cái gì?” Thẩm Dao nghiến răng: “Kêu tôi tự mình đến xin lỗi Du Ân ư?”

Cô ta không làm được!

Cô ta thực sự không làm được!

Làm vậy chi bằng kêu cô ta đi chết cho xong!

Bao nhiêu năm qua, cô ta vẫn luôn đứng cao hơn Du Ân, cô ta vẫn luôn cao quý hơn Du Ân trên mọi phương diện, sao cô ta có thể hạ giọng xin lỗi Du Ân được chứ? Còn phải xem sắc mặt cô có đồng ý tha thứ cho cô ta hay không nữa ư?

Diệp Văn lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Thẩm, yêu cầu của tôi quá đáng lắm à?”

“Mấy người đã làm sai, đương nhiên sẽ bị trừng phạt. Cô đã sao chép bản thảo của Du Ân thì cũng thôi đi, lại còn có ý đồ vu khống cô ấy sao chép của mấy người, chuyện này đối với một người mới vào nghề là tổn thương trí mạng, mấy người không xin lỗi thì coi có được không?”

Không đợi Thẩm Dao nói tiếp, Diệp Văn nói thêm: “Cô cũng có thể không cần phải xin lỗi, vậy cứ chờ tôi thông báo rộng rãi đi.”

Diệp Văn nói xong, chuẩn bị cúp máy, Thẩm Dao nghiến răng nói: “Được!”

“Tôi sẽ liên lạc với Du Ân tự mình đến xin lỗi, tôi cũng sẽ tự tay viết thư hối lỗi.” Thẩm Dao gằn từng tiếng một cách khó khăn: “Xin đừng nói ra chuyện của chúng tôi.”

Văn hóa Dao Trì của cô ta vừa mới được thành lập, không thể đột ngột rơi xuống đáy.

Cô ta tạm thời sẽ đồng ý với điều kiện của Diệp Văn, rồi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này sau.

“Được.” Diệp Văn cũng vui vẻ: “Vậy thì tôi sẽ cho cô ba ngày.”

“Ba ngày sau, tôi sẽ gọi điện cho Du Ân và hỏi cô ấy xem có hài lòng với lời xin lỗi của cô hay không.” Diệp Văn để lại một câu rồi cúp máy.

Thẩm Dao tức giận đến mức quăng điện thoại vào tường, trợ lý bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong liền chạy vào hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, có chuyện gì vậy?”

“Cút ra ngoài cho tôi.” Thẩm Dao hét lên.

Trợ lý sợ tới mức nhanh chóng đóng cửa chạy ra ngoài.

Thẩm Dao sắp phát điên, hễ nghĩ đến cảnh cô ta khép nép trước mặt Du Ân để nói lời xin lỗi là cô ta muốn điên lên mất.

Du Ân! Du Ân!

Tất cả đều tại con khốn đó, làm hại cô ta chẳng còn gì cả, làm hại cô ta mất hết mặt mũi.

Tại sao kế hoạch của con ngốc Phó Thiến Thiến kia lại thất bại?

Nếu thành công, có lẽ Du Ân đã bị hai người đàn ông đó hãm hiếp, đến lúc đó cô ta xem Phó Đình Viễn có cần Du Ân không, xem Phó Đình Viễn còn bảo vệ cô nữa hay không?

Nếu ngày hôm đó Du Ân xảy ra chuyện thì cô sẽ không có cơ hội tham gia vào buổi thi thử kịch bản của Diệp Văn, tất cả cơ hội đều là của cô ta và văn hoá Dao Trì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.