Du Ân nghe Phó Đình Viễn giảng giải về bối cảnh Diệp Văn viết quyển sách này xong, vừa khâm phục Diệp Văn thật sự nghiêm túc cẩn thận đối với mỗi tác phẩm, về phương diện khác lại cảm thán Diệp Văn còn có một câu chuyện xưa về tình yêu như thế.
Cô nhìn ra được Diệp Văn là người trọng tình trọng nghĩa, tuy mối tình thời niên thiếu ấy không bệnh mà mất, nhưng không ảnh hưởng đến thái độ của ông đối với cuộc tình thứ hai, những năm gần đây ông ấy và vợ hiện tại thật sự là vợ chồng tình thâm.
Có lẽ đây mới là thái độ chính xác nên có để đối đãi với một cuộc tình, lúc cần buông phải buông, lúc nên thả lỏng thì phải thả lỏng.
Du Ân cảm thấy bản thân mình cũng có thể học tập Diệp Văn rất nhiều ở phương diện này, cái gì đã qua thì cứ để nó qua đi.
Chín giờ tối, Du Ân vẫn còn ngồi ở trước bàn sách tiếp tục viết bản thảo, chợt nghe phòng bên truyền đến tiếng mở cửa, cô có hơi buồn bực, Phó Đình Viễn về sớm thế à?
Không phải anh nói trước mười giờ sao?
Hiện tại mới chín giờ, sao đã về rồi?
Chẳng qua Du Ân cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy nếu anh đã trở lại, vậy thì chắc chắn không có chuyện gì rồi.
Cô đang định tiếp tục gõ chữ, bỗng nhiên lại nghe thấy có tiếng người gõ cửa phòng mình, còn gõ rất nặng.
Cô đi đến nhìn thông qua lỗ mắt mèo mới thấy, thì ra là Phó Đình Viễn.
Du Ân khó hiểu mở cửa, kết quả người đàn ông cao lớn trước mặt đổ rầm về phía cô, khiến cô sợ tới mức vội giơ tay cố gắng đỡ anh.
“Tôi muốn uống nước.” Người đàn ông dựa vào trên người cô, say khướt mà nỉ non.
Du Ân: “...”
Du Ân cố gắng đẩy anh ra khỏi người mình, cô thoáng thở hổn hển hỏi: “Phòng anh không có sao?”
“Tôi muốn uống nước ấm.” Sau khi nói xong người đàn ông lại đổ về phía cô.
Thân thể Du Ân không đỡ nổi anh, vì thế đành phải giơ tay đỡ anh đến trên sô pha.
Lăn qua lăn lại một hồi như vậy, Du Ân đã thở hồng hộc rồi.
Cô nhìn người đàn ông say khướt thản nhiên nằm trên sô pha mà giận dễ sợ: “Phó Đình Viễn, dạ dày anh không tốt, vì sao vẫn còn không ngừng uống rượu hả?”
Phó Đình Viễn dựa vào trên ghế sofa nghe vậy khẽ mở mắt, cảm xúc nơi đáy mắt cực kỳ thâm trầm: “Tôi cũng không muốn uống, nhưng trong lòng khó chịu.”
Du Ân mấp máy môi, coi như không thấy ẩn ý trong đáy mắt Phó Đình Viễn, cô xoay người rót nước cho anh.
Sau khi đút anh uống xong một ly nước ấm, Du Ân đặt cái ly lên bàn trà ở trước sô pha, mới định rời đi thì bị Phó Đình Viễn nắm lấy tay.
“Du Ân, tôi hối hận rồi.”
“Hối hận lúc trước đã ly hôn với em.”
Du Ân lẳng lặng quay đầu rũ mắt nhìn về phía người đàn ông trên sô pha, tay anh nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của cô.
Lúc này Du Ân đứng, Phó Đình Viễn nằm trên ghế sofa, anh thành khẩn túm tay cô, nếu người ngoài thấy được cảnh này, nhất định sẽ cảm thấy Du Ân cực kỳ kiêu căng, chắc chắn sẽ cho rằng Phó Đình Viễn là bên ăn nói khép nép kia.
Phó Đình Viễn nắm tay cô tiếp tục nói: “Tôi cũng hối hận vì trong khoảng thời gian này đã bình thản chấp nhận chuyện em và Chung Văn Thành hẹn hò qua lại.”
Vốn mấy lời Phó Đình Viễn nói trước đó đều rất thâm tình cảm động, nhưng một giây sau Du Ân chỉ thấy anh híp mắt cắn răng nói tiếp: “Tôi thật nên trực tiếp trói em đến Cục dân chính, bắt em kết hôn với tôi lần nữa.”
Du Ân: “...”
Cô sắp tức đến nổ phổi rồi!
Anh ăn nói thô tục cũng thôi đi, còn muốn trói cô đến Cục dân chính kết hôn nữa!
Những lời Phó Đình Viễn nói lúc này, thoáng chốc khiến Du Ân nhớ tới tất cả sự bá đạo kiêu ngạo trong quá khứ của anh, cô nhất thời không muốn để ý đến anh nữa, dùng sức rút tay mình ra, xoay người định rời đi.
Nhưng ai biết Phó Đình Viễn lại như không có xương, cô dùng sức rút tay về đồng thời cũng khiến thân thể cao lớn của anh nằm úp sấp về phía trước, cứ thế đập đầu lên mặt bàn trà trước ghế sô pha.
“Bịch” một tiếng vang rất nặng truyền đến, Du Ân suýt nữa nhảy dựng lên, cô chẳng quan tâm đến cái khác, vội càng ngồi xổm người xuống đỡ Phó Đình Viễn trên mặt đất.
Nếu khiến Phó Đình Viễn va đầu để xảy ra chuyện gì, cô sẽ thấy rất tội lỗi, dù sao trên người anh còn gánh cả Phó thị, thậm chí còn gánh cả mạch máu kinh tế của Giang Thành.
“Phó Đình Viễn?”
“Anh có ổn không?”
Du Ân nâng người dậy xong, chỉ thấy trên trán Phó Đình Viễn xuất hiện một vết đỏ bừng.
“Không chết được.” Du Ân vốn muốn đỡ anh đến trên ghế sofa, kết quả chính anh lại đẩy cô ra, còn nói một câu y như đang giận dỗi, sau đó thì tự mình ngồi trở lại sô pha.
Du Ân nghĩ ngợi rồi cuối cùng vẫn nói một tiếng xin lỗi với anh: “Ngại quá, vừa rồi tôi không nghĩ anh sẽ ngồi không vững.”
Cô thật sự không nghĩ tới, ai có thể nghĩ đến một người đàn ông cao lớn như Phó Đình Viễn, vậy mà lại có thể bị cô quăng một cách dễ dàng đến thế.
Anh tốt nhất là đừng có tự mình cố ý ngã xuống, khổ nhục kế như vậy quá vô dụng rồi.
Phó Đình Viễn chẳng nói chẳng rằng, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó ngã xuống trên sô pha rồi nằm ở đó không động đậy gì nữa.
Du Ân đau đầu không thôi: “Nước cũng đã uống xong rồi, hay anh về phòng mình ngủ đi?”
Người đàn ông trên sofa không nhích tí nào, Du Ân vốn đang định tiếp tục đuổi người, nhưng nhìn thấy vết hồng trên trán anh cô lại có chút áy náy.
Cô xoay người đi vào phòng vệ sinh, nhúng khăn mặt vào nước lạnh ướt nhẹp, mang ra khẽ đặt lên trán anh.
Hi vọng sáng sớm ngày mai đừng để lại dấu vết gì, nếu không sẽ rất tổn hại đến hình tượng của anh.
Du Ân đi tới đi lui thay khăn cho anh ba lần, chờ đến lúc cô giặt sạch khăn mặt đi ra từ trong phòng vệ sinh thì Phó Đình Viễn đã nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi.
Du Ân trừng người đàn ông với khuôn mặt điển trai, cô nghiến răng, cả đêm này anh lăn qua lăn lại giày vò cô, còn anh thì lại ngủ ngon lành.
Thế thì anh ngủ sô pha là được rồi!
Bày đặt có giường lớn xa hoa lại không ngủ, chạy tới chỗ này của cô ngủ sô pha, đúng là thần kinh.
Du Ân buồn bực xoay người trở về phòng, khóa cửa xong cũng nằm xuống nghỉ ngơi.
Một đêm ngủ ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau, Du Ân tỉnh lại thì quên mất chuyện tối qua Phó Đình Viễn còn ngủ ở trên sô pha trong phòng mình, cho nên lúc cô mơ mơ màng màng mở cửa phòng đi ra, khẽ ngước mắt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, Du Ân sợ tới mức vội vã lui về phòng.
Trên người cô chỉ mặc áo ngủ, hơn nữa trong áo ngủ còn không mặc gì cả...
Cô vội vội vàng vàng thay quần áo xong, lúc này mới đi ra ngoài lần nữa.
Cô nhíu mày hỏi người đàn ông trên sô pha: “Sao anh còn chưa đi?”
Bởi vì làm tổ cả đêm trên ghế sofa, cho nên bộ quần áo vốn đắt đỏ trên người trở nên nhăn nhúm không thể tưởng tượng.
Lại thêm dưới cằm lún phún râu ria, trông cả người anh suy sụp tiều tụy hơn vài phần.
“Tối hôm qua, thật sự xin lỗi.” Anh ngước mắt nhìn về phía Du Ân, giọng điệu nhận lỗi tẻ ngắt.
“Không sao, dù sao người bị đụng cũng không phải tôi.” Du Ân nhìn thoáng qua vết hồng vẫn còn lưu lại trên trán anh, không hiểu sao lại cảm thấy có hơi buồn cười.
Phó Đình Viễn giơ tay sờ trán mình, hít sâu một hơi.
Mẹ nó, vẫn còn đau.
Anh đứng dậy khỏi ghế sofa: “Em đi rửa mặt đi, đợi lát nữa xuống tầng ăn bữa sáng.”
“Diệp Văn gọi điện thoại đến, nói đã nhận được bản thảo từ đám người Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường, bọn họ quả thật đã sao chép cái đoạn mà em tùy tiện viết ra kia.”
“Ông ấy nói ông ấy sẽ xử lý chuyện còn lại, chúng ta cứ làm tốt chuyện của chúng ta là được.”
Ý ở ngoài lời, bọn họ về nên ký hợp đồng, còn Diệp Văn sẽ ra mặt giải quyết Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường.
Du Ân gật đầu, trải qua chuyện này, công ty mới kia của Thẩm Dao coi như là xuất sư bất lợi rồi.
Nhưng mà, ai bảo cô ta thích đi đường ngang ngõ tắt chứ.