Du Ân chấp nhận lời đề nghị của Diệp Văn, Diệp Văn nói đúng, cô nên nói lời chia tay chính thức.
Phó Đình Viễn đến thủ đô hai ngày sau đó, Diệp Văn hẹn gặp anh tại một quán cà phê gần nhà.
Khi Phó Đình Viễn đang ngồi trên ghế sofa trong quán cà phê, nhìn thấy người tới là Du Ân, anh không thể nhịn được mà cười giễu: “Anh còn nghĩ em sẽ tránh mặt anh đấy.”
Luôn luôn là Diệp Văn, hoặc trợ lý của Diệp Văn sẽ liên lạc với anh về việc chấm dứt hợp đồng. Phó Đình Viễn vốn không ôm hy vọng gặp Du Ân lần này, nhưng không ngờ cô lại xuất hiện.
Anh vừa nhìn thấy cô từ xa đến qua ô cửa kính của quán cà phê, anh còn tưởng mình bị ảo giác nữa.
Ngày đó anh lên đường đi giải cứu Phó Thiến Thiến ở núi Thiên Cảnh, trước khi đi cô vẫn lo lắng cho anh với đôi mắt đỏ hoe, nhưng giờ họ đã trở thành đôi trai gái đã chia tay.
Phó Đình Viễn thực sự muốn tra hỏi cô, cô nói chia tay là chia tay, anh có đồng ý không?
Nếu anh không thể hiện sự đồng ý của mình, họ vẫn là một cặp, một mình cô đơn phương tuyên bố chia tay thì tính là gì chứ?
Nhưng anh cũng biết rõ ràng lúc này càng quấy tối vô lại thì sẽ chỉ làm cho quan hệ của bọn họ càng thêm cứng nhắc.
Cho nên anh chỉ có thể chịu đựng nỗi chua xót không cam lòng, cô đã gầy đi cả một vòng rồi.
Phó Đình Viễn cảm thấy đau lòng, nỗi oán hận với cô trong lòng anh cũng tiêu tan một ít.
Du Ân ngồi đối diện với Phó Đình Viễn, phớt lờ ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô của Phó Đình Viễn, đáp lại với một nụ cười nhẹ: “Giữa chúng ta có gì mà không thể gặp đâu chứ, chia tay trong hòa bình mà.”
Phó Đình Viễn cố gắng bình tĩnh lại một chút, nhưng khi nghe cô nói chia tay trong hòa bình, anh tức giận đến mức đau bụng.
Anh kiềm chế giọng điệu của mình và hỏi cô: “Em cảm thấy chúng ta đang chia tay trong hòa bình ư?”
Cô thật sự không có lương tâm, từ khi cô rời đi, anh ngày đêm không màng ăn uống, cô thật sự cho rằng bọn họ chia tay trong hòa bình ư?
Du Ân không thể hiểu nổi cơn tức giận đột ngột của Phó Đình Viễn, hơn nửa tháng nay anh không nói gì hay làm gì? Không phải có nghĩa là anh cũng chấp nhận chia tay sao?
Phó Đình Viễn không kìm được mà vẫn nghiến răng lên án: “Anh chưa bao giờ chính miệng đồng ý chia tay.”
Du Ân kinh ngạc đến mức đột nhiên đứng lên: “Anh, ý của anh là?”
Du Ân đã thề rằng nếu Phó Đình Viễn nói điều gì đó như kiểu đeo bám không tha, cô sẽ rời đi ngay lập tức.
Phó Đình Viễn trong nháy mắt nhìn thấu suy nghĩ của cô, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh lại: “Không có ý gì, chúng ta nói chính sự đi.”
Vất vả lắm mới gặp mặt một lần, anh không muốn làm cô sợ bỏ chạy ngay khi vừa ngồi xuống.
Phó Đình Viễn chủ động đề cập đến chuyện công việc, Du Ân thở phào nhẹ nhõm rồi lại ngồi xuống, nghiêm túc nói chuyện với anh về công việc.
Cứ tưởng hủy hợp đồng dễ dàng, nhưng không ngờ Phó Đình Viễn lại nói thế này thế kia, hai người ngồi trong quán cà phê gần một tiếng đồng hồ, cốc cà phê của Du Ân gần như cạn sạch.
Cô nghiêm túc nghi ngờ Phó Đình Viễn đang cố tình trì hoãn thời gian.
Cuối cùng cũng đến lúc hai người thương lượng được việc chấm dứt hợp đồng, từng người ký tên, đóng dấu, xong xuôi là Du Ân muốn rời đi ngay lập tức.
Cảm xúc của cô có vẻ bình lặng và không dao động, nhưng thực ra trong lòng cô khó chịu như rán trong chảo vậy. Không phải cô không yêu Phó Đình Viễn, gặp mặt nhau như thế này, trái tim của cô cũng đau như bị dao cắt.
Hai người rõ ràng yêu nhau, nhưng lại không thể ở bên nhau, ai có thể hiểu được nỗi đau như vậy chứ?
Phó Đình Viễn ngăn cô lại: “Bố em nói sẽ đưa em đi tìm những bác sĩ nổi tiếng?”
Khi Phó Đình Viễn đột nhiên nhắc đến chuyện thân thể của cô, vẻ mặt Du Ân sững lại, sau đó cụp mắt xuống, trầm giọng đáp: “Ừ.”
Nhưng cô thực sự không muốn nhắc đến chủ đề này, vì vậy cô tiếp tục nói: “Nếu đã chấm dứt hợp đồng xong xuôi, vậy em đi trước đây.”
Sau khi nói xong, cô muốn đứng dậy rời đi, nhưng Phó Đình Viễn đột nhiên chống tay lên bàn, dọa Du Ân sợ hãi không nhẹ.
“Anh làm sao vậy?” Du Ân định rút tay về, nhưng anh lại dùng sức giữ chặt tay cô.
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm cô với đôi mắt sâu thẳm, đột nhiên phun ra hai chữ: “Mười năm.”
Du Ân bối rối: “Cái gì?”
Phó Đình Viễn siết chặt tay cô: “Anh sẽ đợi em mười năm, cho em đi khám bác sĩ mười năm.”
Du Ân hồi phục tinh thần, lập tức kinh hãi, Phó Đình Viễn điên rồi, đợi cô mười năm sao? Điều đó có nghĩa là anh sẽ không kết hôn và có một gia đình trong mười năm?
Phản ứng của cô đúng như những gì Phó Đình Viễn dự liệu, anh buông tay cô ra và lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha phía sau, nói: “Em yên tâm, một người đàn ông ở độ tuổi sáu bảy mươi vẫn có thể có con mà, mười năm nữa anh sẽ bốn mươi tuổi, nếu em vẫn không muốn ở bên anh, thì anh kết hôn và sinh con cũng chưa muộn.”
Đợi cô mười năm, lời nói của Phó Đình Viễn rất nghiêm túc, nhưng mười năm sau anh sẽ kết hôn với người khác và có con, câu nói này là giả, dù bao nhiêu năm sau anh cũng sẽ không kết hôn với người khác.
Nói cách khác, anh muốn đợi cô cả đời.
Du Ân kinh hãi, sắc mặt tái mét.
Mười năm là một khoảng thời gian dài, lẽ nào anh cứ như vậy mà lãng phí mười năm cuộc đời của mình ư?
Anh điên rồi!
Cuối cùng, cô tức giận mắng anh một câu: “Đồ thần kinh!”
Sau đó, cô đứng dậy rời đi một cách vội vàng mà không quay đầu lại, bố cô nói rằng cô nên nói lời tạm biệt với Phó Đình Viễn, nhưng trong tình huống này, cô không muốn nói chuyện gì với anh nữa.
Tạm biệt, dù sao cũng đừng gặp lại nữa.
Sau lưng cô, Phó Đình Viễn nhìn cô rời đi một cách thèm thuồng, cảm thấy miễn cưỡng và hơi khó chịu.
Vốn dĩ anh muốn kiềm chế bản thân, không muốn dọa cô bằng những lời như vậy, nhưng anh không thể chịu đựng được việc cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trong lúc kích động anh đã nói ra mấy lời chờ cô mười năm đó.
Nhìn xem, cô đã sợ tới mức mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Nếu anh nói sẽ đợi cả đời, có lẽ cô sẽ ngất đi vì sợ hãi luôn.
Mãi đến khi bóng dáng Du Ân ngồi lên xe, Phó Đình Viễn mới thu hồi cảm xúc, lấy điện thoại di động ra: “Sếp Thiệu, anh có thể cử người liên lạc với Diệp Văn rồi.”
Anh đã liên hệ với Thiệu Kinh, ông chủ của công ty điện ảnh và truyền hình Tinh Sang mới mua lại, sở dĩ anh chọn công ty này, chủ yếu là công ty này đã lâu đời, có nhiều tiếng tăm trong nghề.
Hơn nữa, Thiệu Kinh và Diệp Văn cũng có một chút giao tình, trước đó, Tinh Sang đã quay một bộ phim của Diệp Văn, và với bộ phim này, Tinh Sang cũng đã rất rực rỡ trong một vài năm. Tuy nhiên, với sự thay đổi lớn của thị trường điện ảnh và truyền hình trong những năm gần đây, Thiệu Kinh đã lớn tuổi nên không thể bắt kịp với nhịp điệu của thị trường, nên đường đi của có phần khó khăn.
Khi Phó Đình Viễn đề cập đến việc mua lại, Thiệu Kinh ngay lập tức đồng ý.
Phó Đình Viễn đã giải thích với Thiệu Kinh rồi, hiện tại chuyện của Tinh Sang vẫn do Thiệu Kinh đại diện tạm thời, anh sẽ không xuất đầu lộ diện.
Về mối quan hệ của mình với Du Ân, anh cũng giải thích ngắn gọn với Thiệu Kinh, chỉ nói rằng hai người họ đang có vấn đề và Du Ân hiện đang giận anh, vì vậy anh phải tiếp cận Du Ân bằng cách này để giành được sự tha thứ của Du Ân.
Anh không đề cập bất cứ điều gì về cơ thể của Du Ân.
Anh sẽ không cho phép vấn đề này được lan truyền ra ngoài, nhưng may mắn thay, cho đến nay chỉ có mấy người bọn họ biết chuyện này.