Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 341: Chương 341: Chuyển đến Bắc Kinh




“Vì một người phụ nữ mà cậu phải đến mức này sao?” Dịch Thận Chi nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Thành là căn cứ của cậu, chúng tôi đều ở Giang Thành. Cậu cứ như vậy bỏ mặc chúng tôi sao?”

Giang Kính Hàn lười biếng nhấp một ngụm rượu, không khách khí mà đả kích Dịch Thận Chi: “Trước mặt tình yêu, tình anh em không đáng một đồng.”

Dịch Thận Chi nã pháo về phía Giang Kính Hàn: “Cậu có thể câm miệng được không, suốt ngày nói tình yêu, nhưng tôi chưa thấy vợ cậu yêu cậu nhiều đâu.”

Giang Kính Hàn lười để ý tới Dịch Thận Chi, một người đàn ông chưa từng yêu một người thì hoàn toàn không hiểu về tình yêu, bây giờ chỉ có anh ta mới hiểu được hành động đuổi tới thủ đô của Phó Đình Viễn, đổi lại là anh ta, cũng sẽ đi theo tới tận cùng trời cuối biển.

Giang Kính Hàn ủng hộ Phó Đình Viễn, Dịch Thận Chi phản đối, Hứa Hàng thì trung lập, anh ta cau mày nói với Phó Đình Viễn: “Mặc dù cậu đã đưa bác gái ra nước ngoài, nhưng vấn đề sức khỏe của Du Ân vẫn còn đó, cô ấy không muốn liên lụy đến cậu, tôi cảm thấy cậu có đuổi theo cũng vô dụng.”

Phó Đình Viễn thì thầm: “Vậy thì tôi không thể làm gì được.”

Anh cũng không quên ở thủ đô còn có một người tên Hà Vĩ Niên cũng mến mộ Du Ân.

Dịch Thận Chi đứng dậy đi vào phòng riêng: “Ý của cậu là nhất định không chịu buông tay sao? Ngoài mặt đã đồng ý chia tay, nhưng cậu vẫn muốn thầm nghĩ về cô ấy?”

“Cậu không thể dừng lại được sao? Có rất nhiều phụ nữ như vậy mà, sao cứ nhất định phải là cô ấy?”

Phó Đình Viễn không muốn nói bất cứ điều gì với Dịch Thận Chi, không có gì để nói với một người không hiểu gì về tình yêu cả.

Anh quay đầu nhìn Chu Nam giải thích: “Sau này tôi sẽ ở Giang Thành nửa tháng, nửa tháng sau ở Bắc Kinh.”

Cuối cùng Chu Nam cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là anh không bỏ mặc bên Giang Thành này.

Nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta lại cảm thấy đau lòng cho ông chủ của mình, thật mệt mỏi khi phải lăn lộn giữa hai nơi như vậy.

Dịch Thận Chi tức giận đến nỗi chỉ biết uống một hớp rượu cho hạ hỏa, trong khi Giang Kính Hàn ngồi xuống bên cạnh Phó Đình Viễn với ly rượu trên tay, nghiêm nghị hỏi: “Cậu có chắc là cậu có thể chấp nhận việc cả đời này hai người sẽ không có con không?”

Phó Đình Viễn ngẩng đầu uống một hơi cạn ly rượu: “Chắc chắn.”

Giang Kính Hàn lại hỏi: “Nhưng thực ra cuộc đời còn dài lắm, không có con thì cô đơn lắm, cậu có chịu được không?”

Phó Đình Viễn không trả lời trực tiếp câu hỏi của anh ta, mà thay vào đó hỏi anh ta: “Nếu Vân Sênh không thể sinh con cho cậu, cậu sẽ không cần cô ấy nữa sao?”

Vân Sênh là tên người vợ của Giang Kính Hàn, Giang Kính Hàn nói mà không cần suy nghĩ: “Đương nhiên là không, tôi yêu cô ấy, không phải yêu trẻ con.”

Phó Đình Viễn giận dữ hỏi anh ta: “Vậy tại sao cậu lại nghi ngờ tôi không thể chấp nhận việc không có con?”

Giang Kính Hàn thẳng thắn nói: “Tôi chắc chắn khẳng định mình sẽ không phải không cần Vân Sênh, nhưng tôi không phải là cậu, làm sao biết tình cảm của cậu dành cho Du Ân có thể chống đỡ cho biến cố lớn không có con được chứ?”

Phó Đình Viễn cụp mắt xuống và gằn từng chữ: “Không cần nghi ngờ gì nữa, cậu yêu Vân Sênh, tôi cũng yêu Du Ân.”

“Tình yêu của cậu sâu bao nhiêu, của tôi cũng sâu bấy nhiêu.”

Lời nói của Phó Đình Viễn khiến Giang Kính Hàn hiểu được tâm ý của anh, Giang Kính Hàn nhấp một ngụm rượu, nói: “Nếu tâm ý của cậu đã kiên định như vậy, thế thì mấu chốt của chuyện này nằm ở Du Ân, cô ấy không muốn làm liên lụy đến cậu, khúc mắc này rất nặng, cần phải từ từ tháo gỡ.”

“Ừm.” Phó Đình Viễn trầm giọng đáp: “Bất kể bao lâu, tôi cũng sẽ đợi cô ấy.”

Vốn dĩ Phó Đình Viễn không có ý định dành thời gian bình lặng cho Du Ân như vậy, anh muốn lập tức đến Bắc Kinh trói người lại để lấy giấy chứng nhận tái hôn, nhưng những gì Diệp Văn nói với anh ở Bắc Kinh đêm đó khiến anh phải suy nghĩ một hồi lâu.

Làm phiền cô một cách mù quáng bất chấp cảm xúc của cô thực sự không phải là điều anh nên làm lúc này.

Anh càng quấy rầy cô, trong lòng cô càng đau đớn, đây không phải là yêu cô mà là khiến cô phát điên.

Đó là lý do tại sao anh đã đưa ra quyết định chuyển đến Bắc Kinh.

Bọn họ nhất định sẽ không thể hợp tác trong việc chuyển thể cuốn sách mới của Diệp Văn, anh đã sẵn sàng chấm dứt hợp đồng, và cũng đã mua lại một công ty điện ảnh và truyền hình, tất nhiên không có người ngoài nào biết về việc mua lại công ty này.

Khi đó, anh sẽ cho người liên hệ với Diệp Văn và Du Ân dưới danh nghĩa của công ty này, đồng thời cố gắng giành quyền chuyển thể cuốn sách mới của Diệp Văn.

Chờ đoàn phim được thành lập và các bộ phận khác nhau bắt đầu chạy dự án, anh sẽ lại xuất hiện, nếu họ muốn chấm dứt hợp đồng với anh thì cũng không được, cứ như vậy anh có thể tiếp xúc với Du Ân.

Anh thừa nhận những thủ đoạn này là vô liêm sỉ, nhưng anh không thể làm gì khác được.

Nếu anh đến gặp Du Ân một cách quang minh chính đại, cô chắc chắn sẽ không chịu gặp.

Sau khi Tô Ngưng ở lại thủ đô vài ngày, cô ấy tiếp tục trở lại đoàn làm phim “Truyền Kỳ Dung Phi”, Chung Văn Thành đã kịp thời quay trở lại đoàn sau khi lo tang lễ cho mẹ mình.

Du Ân gọi điện cho Chung Văn Thành, tâm trạng của Chung Văn Thành hồi phục rất tốt, anh ta thậm chí còn an ủi cô: “Anh đã chuẩn bị tâm lý rồi, có thể chịu đựng được, nhưng anh nghe Tô Ngưng nói em bị bệnh nặng.”

Du Ân nói: “Em đã ổn rồi, không có gì to tát cả.”

Chung Văn Thành im lặng một lúc, sau đó ấm áp nói: “Khỏe rồi thì tốt, cứ đi về phía trước là được.”

Du Ân biết anh ta muốn nói gì, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Vì Chung Văn Thành vẫn đang quay phim nên cả hai chỉ trò chuyện đơn giản và kết thúc cuộc gọi.

Đầu bên kia, Chung Văn Thành cầm điện thoại soạn tin nhắn rồi xóa, xóa xong lại sửa, quay đi quay lại nhiều lần, cuối cùng anh ta cũng từ bỏ ý định gửi tin nhắn cho Du Ân.

Anh ta muốn nói với Du Ân rằng là một người đàn ông 40 tuổi, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc không có tình yêu, không có hôn nhân và không có con trong cuộc đời mình. Nếu có thể, anh ta hy vọng cô có thể cho anh ta một cơ hội và họ sẽ ở bên nhau, không cần phiền não về chuyện không có con.

Tuy nhiên, anh ta vẫn tạm thời lựa chọn từ bỏ, bây giờ không phải lúc nói những lời này với cô, thời gian còn dài mà.

Sau khi Du Ân bình phục, Diệp Văn bắt đầu liên lạc với Phó Đình Viễn về việc chấm dứt hợp đồng, vào bữa tối ngày hôm đó, Diệp Văn nói với Du Ân: “Phó Đình Viễn khá thoải mái về việc chấm dứt hợp đồng, cậu ta đã đồng ý ngay khi bố đề nghị rồi.”

Du Ân nhẹ nhõm gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”

Diệp Văn nói thêm: “Nhưng cậu ta nói sẽ trực tiếp đến để giải quyết việc chấm dứt hợp đồng, bố đoán... cậu ta muốn gặp con.”

Du Ân khó hiểu: “Chúng con đã lâu như vậy không liên lạc, làm sao anh ấy còn muốn gặp con chứ?”

Du Ân đã nghĩ rằng Phó Đình Viễn sẽ không bao giờ chịu buông tay, nhưng trên thực tế, họ đã không liên lạc trong nửa tháng qua, Du Ân nghĩ rằng Phó Đình Viễn cũng có thể chấp nhận kết cục của cuộc chia ly này.

Suy cho cùng, không phải người đàn ông nào trên thế giới này cũng có thể chấp nhận chuyện không có con như Diệp Văn đã làm.

Diệp Văn nói: “Nếu không thì một ông chủ như cậu ta bay từ Giang Thành ngàn dặm xa xôi đến đây làm gì? Để cấp dưới xử lý những chuyện vặt vãnh như vậy không phải là được rồi sao.”

Du Ân lắc đầu và nói: “Có lẽ anh ấy đang nghiêm túc làm việc thôi. Việc chấm dứt hợp đồng thực sự là một sự kiện lớn của một công ty.”

Diệp Văn nói rõ ý của ông ấy: “Ý của bố là, cho dù ý định của cậu ta là gì, con cũng nên đi chấm dứt hợp đồng với cậu ta và gặp cậu ta.”

Không đợi Du Ân nói bất cứ điều gì, Diệp Văn nói thêm: “Mặc dù con đã để lại một bức thư cho cậu ta khi rời đi, nhưng nếu đã là chia tay trong hòa bình thì con cũng nên chính thức nói một tiếng tạm biệt mới phải phép.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.