Chung Văn Thành hẹn Tử Dạ gặp mặt tại phòng hội nghị của Chung Đỉnh, bởi vì tối hôm qua Du Ân nghỉ qua đêm trong nhà Chung Văn Thành, cho nên cả đêm Tử Dạ đều ngủ không ngon, trông cả người cứ tiều tụy.
Tử Dạ đã đến từ sớm, có điều cảm xúc vẫn rất bất ổn.
Nhìn thấy Chung Văn Thành sảng khoái tinh thần tiến vào, cô ta nghĩ đến tối hôm qua Chung Văn Thành và Du Ân ở chung một đêm thì không nhịn được ghen tị đỏ mắt.
Chung Văn Thành giả vờ như không thấy được biểu hiện bất thường của Tử Dạ, anh ấy bình tĩnh ngồi xuống vị trí đối diện Tử Dạ, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tử Dạ, làm bạn bè kiêm bạn hợp tác đã nhiều năm, tôi nhất định phải nói với cô chuyện này, bên Thẩm Dao không phải chốn về tốt nhất cho cô đâu.”
Chung Văn Thành đương nhiên đã sớm cảm nhận được Tử Dạ có tình yêu nam nữ với mình, nhưng anh ấy vẫn luôn giả vờ như không hay biết gì, chủ yếu là vì không muốn mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp nhau lại xấu hổ.
Tử Dạ mím môi im lặng một hồi, bình ổn lại cảm xúc của chính mình.
Sau một lúc lâu, cô ta lấy dũng khí nhìn Chung Văn Thành hỏi: “Sếp Chung, anh khuyên em đừng đến chỗ Thẩm Dao, anh đây là lấy thân phận nào để khuyên em?”
Tử Dạ hỏi như vậy, tương đương với gián tiếp ép Chung Văn Thành tỏ thái độ với cô ta rồi.
Thật ra mấy năm qua Chung Văn Thành không hề có chút tình yêu nam nữ nào với cô ta, cũng không phải Tử Dạ không rõ, nhưng sau cùng cô ta muốn hoàn toàn vạch rõ giới hạn với anh ấy tại giây phút này, sau khi bị chuyện tối qua Du Ân nghỉ đêm tại nhà Chung Văn Thành kích thích, Tử Dạ nhất thời kích động vẫn không biết tự lượng sức mình.
Chung Văn Thành cụp mắt xuống, che giấu sự phiền ghét chợt lóe lên trong đáy mắt.
Chung Văn Thành chướng mắt Tử Dạ, thứ nhất là anh ấy là một thần tượng có giá trị nhan sắc cao, yêu cầu đối một nửa kia là ít nhất cũng phải có vẻ ngoài xuất chúng, mà Tử Dạ thì quá bình thường, cho tới bây giờ chưa từng là đối tượng được lựa chọn của anh ấy.
Thứ hai là, mấy năm qua phẩm hạnh của Tử Dạ thế nào anh ấy biết rõ rành rành.
Loại phụ nữ này, anh ấy tuyệt đối sẽ không muốn.
Chung Văn Thành cho rằng Tử Dạ nên tự mình hiểu lấy mình, nhưng hiện tại hiển nhiên cô ta đang tự rước lấy nhục.
Nể mặt những tác phẩm của Tử Dạ đã từng chạm đến cảm xúc của mình, Chung Văn Thành vẫn giữ lại sự tự tôn cuối cùng cho Tử Dạ, cho nên lời nói rất ôn hòa: “Làm cấp trên của cô, còn từng là bạn hợp tác, tôi thật sự hi vọng sau khi cô rời khỏi Chung Đỉnh có thể phát triển lên cao một bước.”
Chung Văn Thành đã cố gắng để cho Tử Dạ thấy rõ hiện thực, nhưng Tử Dạ vẫn chìm trong mê man.
Cô ta đứng bật dậy, đỏ mắt nói với Chung Văn Thành: “Có lẽ người ngoài không biết bạn gái của anh là Du Ân, nhưng em biết.”
Tử Dạ cắn răng nói: “Vì sao lại là cô ta? Em có chỗ nào không bằng cô ta?”
“Làm biên kịch, em ít nhiều gì cũng có một tác phẩm hot, nhưng Du Ân có gì? Trước kia cô ta vốn là một biên kịch không có tự do, cô ta còn chẳng có chút thành tích nào!”
“Cô ta chỉ là một người trẻ tuổi có một gương mặt điềm đạm đáng yêu, có một cái đầu biết nghĩ cách quyến rũ đàn ông mà thôi!” Dưới tình huống không khống chế được cảm xúc, Tử Dạ nói chuyện cũng không thèm đắn đo suy nghĩ gì.
Thoáng chốc sắc mặt Chung Văn Thành trầm xuống, anh ấy có thể chấp nhận chuyện Tử Dạ nghi ngờ, phủ định mình, nhưng anh ấy không thể chấp nhận chuyện Tử Dạ chửi bới Du Ân.
Cái bút trong tay Chung Văn Thành bị anh bẻ gãy ‘cạch’ một tiếng, Tử Dạ ngạc nhiên nhìn về phía anh ấy.
Chung Văn Thành trầm giọng nói: “Tử Dạ, nếu cô cứ muốn làm loạn đến mức đôi bên đều khó nhìn mặt nhau như vậy, tôi đây cũng chỉ có thể nói cho cô biết, cô chẳng có thứ gì bằng được cô ấy.”
Chung Văn Thành gằn từng tiếng, mỗi tiếng mang theo ý lạnh vô tận, cũng không hề chừa lại chút thể diện nào cho Tử Dạ.
Tử Dạ đột nhiên bị vả mặt, vẻ mặt nhất thời xấu hổ quẫn bách.
Tính tình Chung Văn Thành hiền lành, mấy năm qua bất luận là đối với Tử Dạ hay là với nhân viên cấp dưới, anh ấy chưa từng nổi giận, chuyện này tạo thành một loại ảo giác cho Tử Dạ, đó chính là Chung Văn Thành không hề tàn nhẫn.
Hiện tại thì hay rồi, cô ta được đằng chân lâng đằng đầu, kết quả chỉ nhận lại sự nhục nhã vô tận.
Trong lúc tức giận nghẹn ngào, nước mắt cô ta cũng bắt đầu rơi xuống, cô ta siết chặt di động trong tay, độc ác nói: “Chung Văn Thành, tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận vì những lời nói hôm nay!”
Ném lại một câu tàn nhẫn này xong, Tử Dạ khóc lóc chạy ra khỏi phòng họp, dẫn theo Ngô Mẫn rời khỏi Chung Đỉnh.
Chung Văn Thành xây xẩm mặt mày ngồi đó, anh ấy chỉ cảm thấy người như Tử Dạ quả thực không thể nói lý.
Rõ ràng trước đó người nói chuyện khó nghe là cô ta, là cô ta có ý xấu chửi bới Du Ân trước, anh ấy chỉ phản bác lại cũng không được à?
Tử Dạ chọn nơi nương tựa chỗ Thẩm Dao cũng được thôi, bởi vì chuyện này cũng khởi đầu cho việc cô ta tự tìm đường chết.
Sau khi Chung Văn Thành đưa Du Ân đến cửa tiểu khu thì rời đi, Du Ân đi bộ về nhà.
Cô có thói quen lúc yên tĩnh trong đầu sẽ nghĩ đến các tình tiết câu chuyện, cho nên cô đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không phát hiện ra dưới tòa nhà mình ở có đậu một chiếc xe sang màu đen.
Chờ cô đi đến cửa nhà mình ngước mắt lên, nhìn thấy Phó Đình Viễn đứng ở trước cửa, cả người cô bị dọa không nhẹ.
Không đợi cô kịp phản ứng, Phó Đình Viễn đút một tay trong túi quần đã mở miệng đầy quái đản: “Em còn biết trở về à? Cách một cánh cửa mà tôi còn nghe thấy tiếng Tiểu Tiểu kêu ở bên trong đó!”
Bởi vì nhắc đến Tiểu Tiểu, cho nên Du Ân chẳng hề quan tâm đến những chuyện khác, vội vã lấy chìa khóa ra mở cửa.
Kết quả sau khi mở cửa, Du Ân cảm thấy hình như mình đã lo lắng thừa rồi.
Bởi vì căn bản không tồn tại cái gọi là tiếng Tiểu Tiểu kêu không ngừng như Phó Đình Viễn nói, còn về Tiểu Tiểu, nó còn chưa thèm chui ra khỏi dưới gầm sô pha.
Từ khi Tiểu Tiểu đến đây nó vẫn luôn thích chui dưới sô pha, lúc Du Ân làm việc tại phòng làm việc hoặc là nghỉ ngơi trong phòng ngủ, nó sẽ ra ngoài đi dạo, thăm dò xung quanh để sớm hòa nhập với hoàn cảnh.
Du Ân cũng không ép buộc nó, chỉ cần nó có thể ăn có thể uống là được, còn về tình cảm với nó thì cứ từ từ bồi dưỡng là được.
Du Ân thật không biết phải nói gì với hành vi của Phó Đình Viễn: “Không ngờ sếp Phó anh nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh đấy.”
Đối mặt với sự châm chọc của Du Ân, Phó Đình Viễn vẫn mở to mắt nói dối: “Vừa rồi tôi quả thật đã nghe thấy tiếng mèo kêu mà.”
Du Ân mặc kệ anh, ngược lại hỏi anh: “Anh tới có chuyện gì sao?”
Nếu Du Ân nhìn kỹ thì chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra sự mỏi mệt trong đáy mắt Phó Đình Viễn.
Cả đêm qua anh đều ngủ không ngon, mặc dù có tin nhắn Chung Văn Thành gửi tới nói mình bị sốt ở đó, nhưng anh cứ nghĩ đến cảnh Du Ân và Chung Văn Thành ở cùng nhau, cả người đều nôn nóng đến mất ngủ.
Nhưng hiện tại Du Ân có nói chuyện với Phó Đình Viễn cũng chẳng buồn nhìn thẳng anh, càng đừng nói đến tinh tế quan sát anh, cho nên cô căn bản không phát hiện ra Phó Đình Viễn ngủ không ngon.
Ngược lại cô còn ngủ rất ngon, tối hôm qua để có thể kịp thời biết được tình hình của Chung Văn Thành, cô không đến phòng cho khách của Chung Văn Thành ngủ, mà ngủ trong trên ghế sofa trong phòng khách.
Không thể không thừa nhận, chiếc ghế sô pha sang quý trong nhà Chung Văn Thành kia còn thoải mái hơn cả giường của cô.
Cô ngủ rất ngon, một đêm rất yên giấc.
Phó Đình Viễn bị cô hỏi như vậy, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: “Tôi đến thăm Tiểu Tiểu.”
Du Ân ồ một tiếng rồi nói: “Vậy anh thăm đi.”
Cô nói xong thì định đến phòng làm việc mở máy tính, vừa rồi trên đường trở về cô đã nghĩ ra được một tình tiết, cho nên muốn nhanh chóng lưu lại.
Ai ngờ Phó Đình Viễn lại giữ chặt cô lại, không biết do anh dùng sức quá lớn hay do bả vai cô quá nhỏ gầy, tóm lại Phó Đình Viễn chỉ cần một tay đã có thể kéo cô vào trong lòng.
Chóp mũi Du Ân ngửi được mùi hương mát lạnh vô cùng quen thuộc trên người anh, tâm trạng vừa giận dữ vừa xấu hổ.
Cô dùng cùi chỏ thúc anh một cái, buồn bực hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”