Du Ân cho rằng cô ghét bỏ đẩy Phó Đình Viễn ra như vậy, anh sẽ lập tức buông cô ra.
Ai ngờ anh duỗi cánh tay dài, ngược lại ôm cô càng chặt hơn.
Không chỉ có vậy, anh còn vừa ôm cô vừa thấp giọng nỉ non bên tai cô: “Tôi nhớ em.”
“Thật ra tôi đến là để thăm em.” Thăm mèo gì đó kia, căn bản chỉ là cái cớ anh lấy, chứ anh vốn đâu có tình cảm gì với con mèo kia, đến thăm nó làm gì?
Tối hôm qua bị giày vò cả đêm, Phó Đình Viễn cảm thấy hôm nay mà không gặp Du Ân được một lần thì cả ngày anh sẽ đều lo lắng bất an.
Tất cả các phương thức có thể liên lạc với cô đều bị cô cho vào danh sách đen, anh chỉ có thể chạy tới cửa nhà cô chờ.
Du Ân bị những lời này của anh làm cho toàn thân nổi da gà, bất kể thế nào cô cũng không dám tin, Phó Đình Viễn lại có thể nói ra những lời buồn nôn đến thế.
Cái gì mà nhớ cô, đây là chuyện mà có mơ cô cũng không dám mơ, bởi vì cô chắc chắn đời này Phó Đình Viễn sẽ khó có thể nói với cô như vậy.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là vùng vằng thoát ra, giơ tay sờ thử trán Phó Đình Viễn: “Anh không bị sốt chứ?”
Phó Đình Viễn bị lời cô nói chọc cho phát tức, anh xoay mặt tránh được cái đụng chạm của cô.
Anh thật lòng thật dạ nói với cô, cô lại nghi ngờ anh bị sốt?
Phó Đình Viễn phát tiết một bụng lửa giận lên trên đầu Chung Văn Thành, anh bày ra vẻ mặt chê bai nói: “Cơ thể của tôi không yếu ớt như Chung Văn Thành, một người đàn ông thì bị sốt cái gì mà sốt.”
Du Ân cảm thấy anh quả thực không thể nói lý, cô giơ tay đẩy anh ra đồng thời cũng kéo giãn khoảng cách với anh, sau đó nói: “Không phải anh cũng bị bệnh đau dạ dày nên ba ngày hai bữa phải vào bệnh viện sao?”
Nếu cô nhớ không nhầm thì khoảng thời gian trước anh vừa mới nhập viện một lần.
Năng lực lảng tránh vấn đề của Phó Đình Viên không phải là dạng vừa, anh trực tiếp xuyên tạc lời Du Ân nói: “Em như vậy là đang quan tâm đến sức khỏe của tôi sao? Còn nhớ rõ dạ dày của tôi không tốt?”
“Không phải.” Du Ân hoàn toàn không chút do dự phủ nhận chuyện anh tự mình đa tình, thuận tiện nghiêm mặt giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy, chính anh cũng có lúc bị bệnh, vì sao lại phải cười nhạo người khác.”
“Gần đây sếp Chung lao lực quá độ, xuất hiện tình huống thân thể có chỗ không khỏe cũng là chuyện bình thường.” Du Ân nói gần nói xa đều đang nói chuyện thay Chung Văn Thành, Phó Đình Viễn nhất thời cảm thấy dạ dày mình lại đau rồi.
Bị cô chọc cho phát tức.
Anh ngồi xuống trên ghế sofa của cô, giơ tay ôm bụng mình nói: “Em khiến tôi tức đến đau dạ dày rồi.”
“Ha ha.” Du Ân đáp trả anh bằng một tiếng cười khẩy.
Cái gì gọi là cô chọc anh tức giận?
Anh rảnh rỗi không có việc gì tìm đến nơi này của cô, không phải là tự đến chọc tức mình sao?
Hơn nữa chính cơ thể anh còn như vậy mà lại đi cười nhạo Chung Văn Thành?
Du Ân đứng tại chỗ mặt mày không chút thay đổi nói: “Anh nhanh đến bệnh viện đi.”
Cô nói xong lại lấy ra di động tới: “Có muốn tôi giúp anh gọi điện thoại cho Hứa Hàng không, hoặc là tôi giúp anh gọi cho 120 cũng được?”
Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu: “Tôi còn chưa ăn sáng, ăn chút đồ ăn sáng là sẽ đỡ.”
Cho tới tận bây giờ Phó Đình Viễn không ngờ sẽ có một ngày anh lại mặt dày đến vậy.
Anh đã từng cao ngạo, vênh mặt hất hàm sai khiến trước mặt Du Ân bao nhiêu, hôm nay anh lại ăn nói khép nép vô liêm sỉ bấy nhiêu.
“Vậy thì mời anh xuống lầu, ra khỏi cửa quẹo trái có tiệm bánh bao đấy, hương vị khá ngon, đảm bảo có thể giải quyết vấn đề dạ dày của anh.” Du Ân biết Phó Đình Viễn có ý gì, đơn giản chính là muốn cô nấu cho anh ăn.
Nhưng anh nghĩ cũng hay lắm.
Cô đã không còn là cô gái ngu dại toàn tâm toàn ý cân nhắc cho sức khỏe của anh từ lâu, cũng đã sớm không còn là Du Ân luôn đặt anh trong lòng nữa.
Nhưng mà Du Ân đã xem thường trình độ mặt dày của Phó Đình Viễn, anh vẫn bình tĩnh tiếp tục nói: “Tôi tặng em Tiểu Tiểu, em còn chưa mời tôi ăn bữa cơm bày tỏ lòng biết ơn đấy.”
Du Ân bị tức đến nói không nên lời, cắn răng trừng người đàn ông trên sô pha hồi lâu, cô hung dữ nói: “Một bữa cơm, dứt khoát vạch rõ món nợ ân tình anh tặng Tiểu Tiểu cho tôi.”
Đáy mắt Phó Đình Viễn hiện lên ý cười vì mưu kế được thực hiện, sảng khoái đồng ý: “Được.”
Dù sao anh còn có thể tạo cơ hội khác, khiến cô tiếp tục thiếu nợ anh.
Trước khi Du Ân vào phòng bếp, Phó Đình Viễn lại được đằng chân lân đằng đầu bỏ thêm một câu: “Đừng quên pha cho tôi một tách cà phê.”
Du Ân cười khẩy một tiếng, quay đầu vào phòng bếp.
Cô lấy trong tủ lạnh ra mấy lát bánh nướng, động tác nhanh nhẹn bắt đầu làm bữa sáng, y như máy móc không có bất cứ tình cảm nào.
Thoáng chốc, một ly cà phê cộng thêm một phần sandwich đủ sắc hương vị đặt ở trước mặt Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn nhất thời sảng khoái toàn thân, tâm trạng còn đẹp hơn cả ánh nắng sáng sớm bên ngoài kia.
Chính là loại cảm giác này, trong sự bình đạm lại mang theo sự ấm áp cùng hạnh phúc nho nhỏ.
Ban đầu lúc mới ly hôn, anh cực kì không quen.
Anh cho rằng mình chỉ lưu luyến tài nấu nướng của cô, nhưng sau đó mỗi ngày anh đều đến nhà hàng năm sao bảy sao để ăn bữa sáng, gọi đủ các loại món ăn được chế biến từ những nguyên liệu xa xỉ đắt đỏ, nhưng vẫn không cách nào bù đắp chỗ trống trong lòng.
Đến lúc này anh mới hiểu, thứ anh lưu luyến, là người tự tay làm bữa sáng cho anh kia.
Bởi vì là cô làm, bởi vì được ở cùng với cô, cho nên dù lần trước cô chỉ làm cho anh một tô mì, anh cũng thấy thỏa mãn vui vẻ.
“Cảm ơn.” Phó Đình Viễn phức tạp nhìn Du Ân nói một câu như vậy.
Mặt mày Du Ân vẫn không chút thay đổi: “Không cần cảm ơn, anh nhớ kỹ những lời anh nói là được.”
Bữa cơm này cắt đứt phần ơn tình anh tặng mèo cho cô, sau này anh đừng mơ lấy lý do này đến bắt cô nấu cơm cho anh nữa.
Du Ân cũng nghĩ xong rồi, thật sự không được, tương lai cô cứ dứt khoát thu phí là được, thu tiền cơm đắt đến mức hù chết người muốn ăn là được, cho dù Phó Đình Viễn có tiền, cũng sẽ khiến anh bị cắt thịt ăn đau đến mức không còn dám đến tìm cô nấu cơm nữa.
“Sao hương vị cà phê lại có hơi khác lạ thế?” Phó Đình Viễn không dám nói không quá dễ uống.
Cũng không phải không uống được, chẳng qua là hương vị không còn thuần hậu giống loại trước kia anh uống.
Du Ân cũng rất thẳng thắn: “Không để ý, cho nên đương nhiên không dễ uống rồi.”
Phó Đình Viễn: “...”
Sớm biết có thể sẽ nhận được câu trả lời này thì anh đã không hỏi.
“Ăn xong mời đóng cửa kỹ giúp tôi, tôi muốn làm việc.” Du Ân nói xong thì đi thẳng vào phòng làm việc của mình, thuận tiện khóa trái cửa lại.
Ly cà phê hôm nay cô pha cho Phó Đình Viễn, quả thật không có chút để tâm nào.
Rất nhiều chi tiết cô đều không xem trọng, cho nên hương vị làm ra cũng khác biệt, sở dĩ cô làm vậy đối với Phó Đình Viễn cũng không ngoài nguyên nhân nào khác, chỉ vì cô đã không còn đặt anh ở trong lòng nữa.
Tuy hương vị cà phê có chút không giống bình thường, nhưng vẫn do chính tay cô pha, bởi vậy cũng không quá ảnh hưởng đến tâm trạng của Phó Đình Viễn, anh vẫn tao nhã ăn bữa sáng.
Vốn định ăn xong sẽ đứng dậy rời đi, nhưng nghĩ ngợi một hồi, anh vẫn bưng bát đĩa mình đã dùng xong đến phòng bếp, lấy nước sôi rửa bát.
Chung Văn Thành biết nấu ăn thì anh cũng không thể yếu thế.
Chẳng qua chuyện có độ khó cao như nấu cơm này tạm thời anh còn chưa cân nhắc đến, anh cứ bắt đầu từ việc đơn giản nhất là vào bếp rửa bát đi.
Đời này anh chưa từng làm qua chuyện này, thế cho nên lúc rửa bát lỡ trượt tay, ly cà phê rơi trên đất, nát bươm.
Du Ân vừa mở máy tính ra chưa viết được mấy chữ đã nghe thấy tiếng động truyền đến từ trong phòng bếp, cô vội vội vàng vàng xông ra ngoài, thì nhìn thấy Phó Đình Viễn đang nhìn đống bát đĩa vỡ vụn trên mặt đất, cô nhíu mày.
Du Ân vừa thấy mấy mảnh vỡ trên mặt đất, nhất thời tim cũng vỡ nát.
Cái ly cà phê Phó Đình Viễn vừa mới đánh vỡ, là chiếc cô kiếm được lúc đi dạo phố ở nước ngoài, sau đó từ ngàn dặm xa xôi mang về nước.
Du Ân thật muốn khóc, cô có sở thích sưu tầm những dụng cụ nhỏ, bọn chúng đều là bảo bối trong lòng cô.