Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 324: Chương 324: Chuyện cũ




Cuộc nói chuyện giữa Phó Đình Viễn và Thẩm Thanh Sơn diễn ra rất suôn sẻ, đặc biệt là sau khi Phó Đình Viễn nói ra thân phận thực sự của Từ Sướng, Thẩm Thanh Sơn lúc đầu không tin, sau đó ông ta lại ngồi phịch xuống ghế.

Tuy nhiên, Thẩm Thanh Sơn nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ của mình, nhìn Phó Đình Viễn một lần nữa và nói: “Cậu muốn biết điều gì? Tôi sẽ nói cho cậu tất cả những gì tôi biết.”

Phó Đình Viễn nói với Thẩm Thanh Sơn về kế hoạch của mình và muốn chủ động khiến Từ Sướng rối loạn.

Thẩm Thanh Sơn nở nụ cười mỉa mai sau khi nghe xong: “Mạnh Vận hẳn là chưa bao giờ nói thật với gia đình cô ta về những gì cô ta đã làm, đó là lý do tại sao Từ Sướng lại có một lòng căm thù hoang tưởng mạnh mẽ như vậy.”

Thẩm Thanh Sơn bắt đầu kể câu chuyện: “Tôi và bố cậu gặp Mạnh Vân trong một quán bar, lúc đó cô ta làm công việc bán rượu. Mặc dù cô ta trang điểm đậm nhưng bố của cậu đã yêu cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn cho cô ta rất nhiều tiền boa.”

“Sau đó, bố của cậu đã bí mật thăm dò cô ta và được biết cô ta đang là sinh viên của một trường đại học gần đó. Vì gia đình cô ta khó khăn nên cô ta chỉ có thể dùng cách này để kiếm tiền đóng học phí. Bố cậu cảm thấy thương tiếc nên càng yêu mến cô ta hơn, bắt đầu theo đuổi cô ta.”

“Lúc đầu cô ta không đồng ý, nhưng bố cậu cứ theo đuổi không bỏ cuộc, khoảng chừng một tháng, cô ta đã đi theo bố cậu.”

“Bố cậu đã bị vùi trong tình yêu đó. Không thể phủ nhận rằng Mạnh Vân quả thực là một dòng suối trong trẻo trong số những người phụ nữ mà bố cậu biết. Cô ta trẻ đẹp, còn có học vấn, có sự điềm đạm đáng yêu mà nhiều người phụ nữ khác không có.”

“Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng cô ta là một cô bé đáng yêu và ngây thơ như một tờ giấy trắng. Bố cậu còn hận không thể hái tất cả các ngôi sao trên bầu trời cho cô ta.”

Vẻ mặt Phó Đình Viễn càng trở nên nghiêm nghị khi nghe đến đây, bởi vì nếu một người nói ra điều này, thì rất nhiên phần sau sẽ có sự lật ngược.

Quả nhiên, Thẩm Thanh Sơn lại lắc đầu ngao ngán và thở dài nói: “Ai biết được rằng một ngày nọ, khi tôi đến trường của cô ta để diễn thuyết về tài chính kinh tế, tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của cô ta với một cô gái.”

“Cô gái đó chắc là bạn thân nhất của cô ta, cho nên cô ta mới tiết lộ cảm xúc của mình một cách chân thật như vậy.”

“Hồi đầu tôi nghe cô bạn thân kia thuyết phục khuyên bảo cô ta, khuyên cô ta cắt đứt quan hệ với bố cậu ngay lập tức, nói rằng trong lớp có tin đồn cô ta được một ông già bao nuôi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô ta sẽ bị người đời nhổ nước bọt dìm chết.”

“Cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được biểu hiện và lời nói của Mạnh Vận lúc đó.” Thẩm Thanh Sơn nhìn Phó Đình Viễn và nói: “Cậu có biết không? Lúc đó cô ta còn cầm điếu thuốc trên tay, vừa hút thuốc với vẻ khinh bỉ và tàn nhẫn, vừa nói với cô bạn thân rằng cô ta chỉ quan tâm đến tiền của bố cậu thôi, chờ đến khi cô ta bòn rút đủ tiền từ bố cậu, cô ta sẽ đá bố cậu.”

“Cô ta cũng nói rằng cô ta đã sống một cuộc sống nghèo khổ và cay đắng, quá cực khổ và mệt mỏi. Chỉ cần có chút nhan sắc rồi đi theo bố cậu là không phải chạy vạy kiếm sống nữa, cớ sao mà không làm?”

Phó Đình Viễn truy hỏi: “Ông có chắc là chính tai ông nghe thấy điều đó không?”

“Chắc chắn.” Thẩm Thanh Sơn không cần bịa ra những lời nói dối phức tạp như vậy để lừa gạt Phó Đình Viễn.

Ông ta tiếp tục nói: “Đáng tiếc là lúc đó bố cậu đã nghĩ đến việc ly hôn với mẹ cậu, ông ấy đang cố gắng hết sức để tìm cơ hội đề cập đến chuyện đó với mẹ cậu.”

Phó Đình Viễn im lặng một lúc, không biết là nên thương xót cho bố, hay nên cảm thấy vui mừng cho ông ấy nữa.

Nếu Mạnh Vân đã tiếp cận ông ta với suy nghĩ như vậy, cho dù sau này mẹ anh đồng ý ly hôn, ông ta và Mạnh Vận cũng không thể bên nhau được lâu.

Phó Đình Viễn lại hỏi Thẩm Thanh Sơn: “Vậy sau đó ông có nói cho bố tôi biết không?”

“Không.” Thẩm Thanh Sơn cũng thẳng thắn: “Bởi vì lúc đó tôi cũng không muốn nhìn thấy bố cậu dễ chịu, tôi nghĩ đến lúc đó Mạnh Vân thật sự đá bố cậu, nhất định bố cậu sẽ đau khổ, nghĩ đến cảnh tượng đó là tôi đã rất vui sướng rồi.”

Phó Đình Viễn cười khẩy, đây là người được gọi là bạn thân của bố anh đấy.

Thẩm Thanh Sơn không để tâm đến việc Phó Đình Viễn chế nhạo mình, ông ta còn nói: “Tôi vốn tưởng rằng bố cậu muốn ly hôn và kết hôn với Mạnh Vân chỉ là sự kích động nhất thời thôi, nhưng sau đó tôi thấy ông ấy rất nghiêm túc nên lúc này mới vội vàng nói những gì tôi nghe được cho ông ấy. Nhưng bố cậu hoàn toàn không tin, không những không tin mà còn nói rằng tôi đứng về phía mẹ cậu và cố tình phá hủy mối quan hệ của ông ấy với Mạnh Vận.”

“Vào thời điểm này, Mạnh Vận đột nhiên có thai, ý định ly hôn của bố cậu đột nhiên càng trở nên kiên quyết hơn, cậu cũng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo rồi đó. Cuối cùng bố cậu đã từ bỏ Mạnh Vận dưới sự đàn áp mạnh mẽ của ông nội cậu. Mạnh Vân cũng phá thai và nhà họ Phó đã cho cô ta một khoản tiền bồi thường.”

“Số tiền bồi thường thực sự không nhỏ. Mạnh Vân có thể cùng gia đình không cần lo cơm ăn áo mặc.”

“Sau này nếu mẹ cậu không tiếp tục gây ầm ĩ thì…” Thẩm Thanh Sơn nói đến đây thì tiếp tục thở dài: “Cậu cũng biết tính tình của mẹ cậu, bà ta sẽ không để cho bất cứ ai cưỡi lên đầu mình, cho dù bố cậu đã cắt đứt với Mạnh Vân, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ phải chia tay, mẹ cậu nghĩ đến điều này vẫn không nhịn được mà chạy đến gây khó dễ với người ta.”

Phó Đình Viễn im lặng.

Đây thực sự là tính cách của mẹ anh, làm việc chưa bao giờ cân nhắc đến lợi ích lâu dài và hậu quả, cứ phải thỏa mãn suy nghĩ của mình trước.

Theo quan điểm này, đức hạnh của Phó Thiến Thiến giống như mẹ của mình, nhưng Phó Thiến Thiến càng buông thả tùy hứng nghiêm trọng hơn mẹ nhiều.

Tuy nhiên, tính cách của bố mẹ anh và những gì họ đã làm trong những năm đó đều đã qua, nên anh không có hứng thú đánh giá.

Anh chỉ nghiêm túc nói với Thẩm Thanh Sơn: “Ông nói Mạnh Vân có ý định với tiền bạc của bố tôi nên mới quyết định ở bên ông ấy, có lời này là đủ rồi.”

Thẩm Thanh Sơn lo lắng hỏi: “Cậu có chắc mình nói ra sự thật và Từ Sướng có thể tin không? Dù sao thì hiện tại Mạnh Vân không còn sống nữa, Từ Sướng có thể nói là cậu bịa đặt.”

Phó Đình Viễn lạnh lùng nói: “Anh ta tin hay không thì không phải do anh ta làm chủ.”

Đến lúc đó, anh sẽ mua hết các trang của tất cả các phương tiện truyền thông lớn nhỏ ở Giang Thành, cho bọn họ đưa tin rầm rộ chuyện này, liên tục đẩy nó lên, cho dù Từ Sướng không tin, tâm trạng của anh ta cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Thử nghĩ xem, mỗi ngày mở mắt mở điện thoại di động, báo chí đều đưa tin về vụ việc này, họ đều tố Mạnh Vân cố tình làm tiểu tam để lừa tiền, Từ Sướng không phát điên thì cũng sẽ suy sụp.

Nhưng Phó Đình Viễn nghĩ một chút, lại hỏi: “Ông có còn nhớ tên bạn học nữ của Mạnh Vân không? Hay là ông có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?”

Những người do Chu Nam phái đii vẫn đang lần lượt dò hỏi dấu vết của các bạn học cũ của Mạnh Vân, nhưng đã quá lâu rồi, thậm chí nhiều người đã rời khỏi Giang Thành sau khi tốt nghiệp, điều này rất khó thăm dò.

Nếu có thể biết bạn học nữ mà Mạnh Vân đã nói sự thật lúc đó và yêu cầu cô ấy làm chứng, như vậy vừa có lực sát thương, vừa nhanh chóng và hiệu quả.

Có thể Từ Sướng vẫn không tin, nhưng chỉ cần nó có thể làm tâm trạng anh ta xáo trộn là được.

Thẩm Thanh Sơn nói: “Một lần Mạnh Vân đưa cô gái đó đi ăn tối với chúng tôi. Tôi nhớ Mạnh Vân đã gọi cô ấy là Phương Phương. Còn tên đầy đủ của cô ấy thì tôi không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.