Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 323: Chương 323: Biến bị động thành chủ động




Thái độ của Phó Thiến Thiến đã thành công khiến Phó Đình Viễn từ bỏ việc cố gắng thuyết phục cô ta và cứu cô ta, vì vậy anh gọi một cuộc gọi khác và dặn những người đang ở gần nhà Từ Sướng: “Mọi người rút lui hết đi, từ nay về sau đừng xen vào sống chết của Phó Thiến Thiến nữa.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Đình Viễn nói với Du Ân: “Nếu nó muốn đâm đầu vào chỗ chết, anh cũng không ngăn cản nữa.”

Du Ân đề nghị: “Chúng ta trực tiếp báo cảnh sát và để cảnh sát đến nhà Từ Sướng và đưa cô ta ra ngoài, không được sao?”

Phó Đình Viễn véo sống mũi và nói: “Hiện tại trên tay chúng ta không có bất kỳ bằng chứng thực tế nào về tội ác của Từ Sướng. Cảnh sát không thể khám xét nhà anh ta, hơn nữa anh ta là công dân nước ngoài, cảnh sát tùy tiện sông vào cũng không ổn lắm.”

“Được rồi.” Du Ân chỉ có thể trả lời như thế này.

Phó Đình Viễn nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể mong đợi để tìm ra một số manh mối từ người lái xe đã giết chú hai của Từ Sướng.”

Tuy nhiên, điều khiến bọn họ thất vọng chính là, Chu Nam đã gọi điện và nói tài xế kia quả thật đã nhận một khoản tiền.

Tài xế có con trai ở với vợ cũ sau khi ly hôn, số tiền nhận được đều đưa cho vợ cũ và con trai, nhưng người con trai đã hoàn toàn quên mất tên tuổi và ngoại hình của người đã đưa tiền cho họ. Hơn nữa, số tiền được đựng trong thùng, không có tài khoản ngân hàng, bọn họ không tra ra được gì cả.

Chẳng khác nào manh mối này đã bị chặt đứt.

Du Ân liếc nhìn Phó Đình Viễn đang đứng bên cửa sổ tới tâm trạng nặng trĩu, cô bước đến và nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau, cố gắng giải tỏa nỗi lo lắng của anh bằng cách này.

Phó Đình Viễn hoàn hồn, biết cô lại lo lắng cho mình, anh giơ tay kéo cô vào trong ngực rồi ôm lấy cô, hai người lặng lẽ nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ.

Từ khi hai người bên nhau đến nay, chưa bao giờ cả hai yên lặng như vậy.

Trong lòng cả hai đều có vô vàn cảm xúc, thế sự vô thường, khi có thể ở bên nhau thì càng phải trân trọng.

Phó Đình Viễn từng nghĩ rằng một khi anh và Du Ân quay lại với nhau, cả hai nhất định sẽ rất ngọt ngào, nhưng anh không ngờ rằng bây giờ cả hai đã thực sự quay lại với nhau, nhưng không có ngọt ngào mà là vẻ mặt nặng trĩu, đối diện với sự tàn ác của Từ Sướng.

Phó Đình Viễn cảm thấy hơi có lỗi với Du Ân, nhưng cũng cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt.

Cả hai cùng nhau trải qua càng nhiều khó khăn, trở ngại thì càng không có gì có thể chia cắt được họ trong tương lai.

Sau khi hai người đứng yên lặng một lúc, Du Ân nhẹ nhàng nói: “Thật ra, em có một đề nghị.”

Phó Đình Viễn ấm áp hỏi: “Đề nghị gì?”

Du Ân ngước mắt lên nói: “Lần trước anh nói rằng Từ Sướng rất quan tâm đến chi gái Mạnh Vân, anh ta không tin rằng Mạnh Vận là loại người thèm muốn giàu có hư vinh, nguyện làm tình nhân của người khác, vậy thì chúng ta cũng có thể bắt đầu với điều đó. Tìm ra bằng chứng Mạnh Vân cố tình muốn làm tiểu tam, kích thích Từ Sướng một phen, để anh ta mất bình tĩnh là lộ ra bộ mặt thật.

Phó Đình Viễn hiểu ra kế hoạch của Du Ân trong vài giây, biểu hiện trên khuôn mặt anh lập tức trở nên ngạc nhiên thích thú, anh đưa tay lên giữ lấy khuôn mặt của Du Ân, không khỏi chọc ghẹo: “Du Ân, sao em thông minh thế?”

Anh hoàn toàn không nghĩ tới điều này, anh đã nghĩ cách tìm ra chứng cứ phạm tội của Từ Sướng, nhưng cứ thế này, bọn họ sẽ luôn ở thế bị động.

Nhưng đề nghị của Du Ân là chủ động tấn công, một khi họ nắm bắt được cảm xúc của Từ Sướng, họ sẽ trở thành bên chủ động, và họ sẽ không còn bị Từ Sướng dắt mũi nữa.

Nhìn thấy đề nghị của mình được Phó Đình Viễn chấp nhận, Du Ân cũng vui mừng.

“Khi đó, chúng ta sẽ phát ra nhiều tin tức thông qua truyền thông, Từ Sướng nhất định sẽ nhìn thấy, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.”

Du Ân nói thêm: “Nhưng chúng ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm trong giai đoạn đầu. Chúng ta cần tìm được bạn học của Mạnh Vân và hỏi từng người một để xem liệu chúng ta có thể tìm ra thông tin hữu ích nào từ họ hay không, rồi từ đó xác nhận Mạnh Vân tiếp cận bố anh là có mục đích.”

Phó Đình Viễn đáp: “Anh lập tức phân phó cho Chu Nam điều tra.”

Du Ân gật đầu: “Thu thập tin tức gọn gàng, em sẽ biên tập.”

Tốt xấu gì cô cũng là một nhà biên kịch, kỹ năng viết của cô vẫn đáng tin cậy.

“Ừ.” Phó Đình Viễn đương nhiên tin tưởng cách hành văn của cô, sau đó cầm điện thoại di động dặn dò Chu Nam.

Sau khi dặn dò, Phó Đình Viễn cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là anh gọi điện thoại cho bố và hỏi chi tiết về việc ông ấy đã gặp Mạnh Vân lúc đầu như thế nào, liệu Mạnh Vân có lộ ra sơ hở gì trong quá trình hẹn hò hay không.”

Những người trẻ tuổi này không biết về chuyện cũ của Phó Giang, chỉ khi Thẩm Thanh Sơn ác ý tung tin ra thì họ mới biết được.

Trong ấn tượng của Phó Đình Viễn, anh chỉ biết rằng bố anh đã ngoại tình với một sinh viên đại học và suýt ly hôn với mẹ anh vì cô gái đó, anh không biết bất cứ điều gì khác.

Ngay khi Du Ân nghe anh nói sẽ gọi cho Phó Giang, cô nhớ rằng họ vẫn đang giấu Phó Đình Viễn về vụ việc của Phó Giang, vẻ mặt của cô đột nhiên trở nên hơi bối rối.

Phó Đình Viễn thấy cô có gì đó không ổn, liền hỏi thẳng: “Có phải bố anh cũng đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

Từ Sướng không thể nào buông tha cho bố anh, nhất là khi bố anh chính là đầu sỏ trong vụ việc đó.

Du Ân đành phải thừa nhận rằng: “Ừ, nghe nói ông ấy mắc nợ một số tiền lớn ở nước ngoài, bị người ta trói và yêu cầu trả tiền.”

Du Ân nói xong liền nhanh chóng giải thích: “Ông nội, Hứa Hàng và cả em đều quyết định trước tiên không cho anh biết. Ông nội nói sẽ góp tiền, Hứa Hàng cũng nói sẽ giúp.”

Phó Đình Viễn đương nhiên biết rằng mọi người muốn tốt cho anh, nhưng lúc này anh lại lo lắng chuyện khác: “Cho nên hiện tại bố anh đang nằm trong tay người của Từ Sướng, anh có gọi hỏi ông ấy điều gì cũng vô dụng.”

Du Ân nói: “Vẫn còn một người có thể hỏi.”

Phó Đình Viễn cũng nghĩ đến:“Thẩm Thanh Sơn?”

Du Ân gật đầu: “Ừ, ông ta và chú Phó đã rất thân thiết, nhất định sẽ biết họ đã gặp nhau như thế nào.”

“Nhưng cũng không biết ông ta có chịu nói với anh hay không.” Du Ân có chút lo lắng về điều này, dù sao thì chính Phó Đình Viễn đã đưa Thẩm Thanh Sơn vào tù.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, Phó Đình Viễn nói: “Thẩm Thanh Sơn là một người khôn ngoan. Chắc chắn ông ta đã nhận thấy Từ Sướng này không ổn, ông ta nhất định sẽ đứng về phía chúng ta.”

Phó Đình Viễn lại nói: “Anh sẽ liên lạc và đến nhà tù để gặp Thẩm Thanh Sơn ngay lập tức.”

Du Ân gật đầu, tuy rằng anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng chuyện này rất cấp bách, cũng chỉ có thể nhanh chóng đi tìm Thẩm Thanh Sơn.

Trong khi Phó Đình Viễn đến Thẩm Thanh Sơn để hỏi thăm, những người được Chu Nam cử đi cũng bắt đầu đi tìm bạn học cũ của Mạnh Vân.

Về phần Phó Giang, bên ông cụ sẽ phụ trách chuyện gom tiền.

Đổng Văn Huệ được đưa vào nơi ở hiện tại của ông cụ, để những người do Phó Đình Viễn cử đến có thể tập trung bảo vệ họ.

Sau khi từ bệnh viện trở về, việc đầu tiên ông cụ làm là gọi Đổng Văn Huệ xuống dưới nhà, sau đó để Đổng Văn Huệ nói thật cho ông ta biết bà ta có bao nhiêu tài sản và tiền gửi ngân hàng.

Đổng Văn Huệ khó hiểu hỏi: “Bố, bố hỏi chuyện này làm gì? Bên Đình Viễn không chịu đưa tiền để chuộc bố nó sao?”

Đổng Văn Huệ cũng biết Phó Giang đã bị nhốt, bà ta không quá lo lắng khi thấy ông cụ đi tìm Phó Đình Viễn.

Số tiền mà những người đó đòi, con trai bà ta có thể lấy ra.

Về phần sống chết của Phó Giang, Đổng Văn Huệ không quan tâm lắm.

Phó Giang đã phụ bạc bà ta, họ đã chán ghét nhau từ lâu và không còn tình cảm với nhau.

Ông cụ rất tức giận trước lời nói của Đổng Văn Huệ, lấy cây nạng đập mạnh xuống sàn và nói: “Đình Viễn không thể tức giận được, cho nên tôi chưa nói chuyện này với nó. Bây giờ tôi và cô phải góp tiền lại.”

Đổng Văn Huệ bày tỏ sự từ chối ngay lập tức: “Bố, tại sao con phải chuộc Phó Giang vì rắc rối do thói trăng hoa của Phó Giang gây ra? Hơn nữa, tất cả tiền bạc và bất động sản mà con có hiện tại đều dành cho việc nghỉ hưu.”

“Nếu không phải vì lúc đó cô không liên tục gây sự thì cô gái đó có thể tự tử bằng cách nhảy khỏi tòa nhà hả?” Ông cụ không kiêng dè mà chỉ trích Đổng Văn Huệ: “Chuyện này không phải là tai họa do cô gây ra sao?”

Đổng Văn Huệ mím môi không lên tiếng, ông cụ lại nói: “Cô phải suy nghĩ cho kỹ, sau này cô còn phải trông cậy vào Đình Viễn, chỉ cần cô đối xử tốt với nó và Du Ân, chúng nó có thể bất chấp sống chết của cô hay sao?”

“Nếu lúc này cô vẫn không nhìn ra được, để cho Du Ân xem trò cười, để cho nhà họ Diệp xem trò cười, vậy thì sau này cô chỉ có thể tự lo cho bản thân thôi!”

Sau khi ông cụ khiển trách một trận, sắc mặt Đổng Văn Huệ tái mét.

Cuối cùng, bà ta nói cho ông cụ biết bất động sản và tiền gửi ngân hàng của mình, ông cụ không hề do dự, ra lệnh cho bà ta phải nhanh chóng bán hết bất động sản đi.

Đương nhiên ông cụ cũng như vậy, ông chỉ có căn nhà cũ hiện tại đang ở, những cái khác đều phải bán ra hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.