Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 322: Chương 322: Mỗi người đều có số mệnh




“Nhà họ Phó chúng ta sao lại có một đứa ngu xuẩn như vậy chứ!” Ông cụ vô cùng đau lòng.

Không chỉ ông cụ khó hiểu mà Du Ân và Hứa Hàng cũng khó hiểu.

Cùng một bố mẹ, cùng một gen, làm sao mà tính cách của hai người con lại tương phản đến vậy.

Khi Phó Thiến Thiến va chạm với nhiều người đàn ông khác nhau trong làng giải trí, ông cụ đã nghi ngờ rằng cô ta không phải là con của nhà họ Phó, bí mật làm xét nghiệm quan hệ cha con cho Phó Thiến Thiến, kết quả Phó Thiến Thiến 100% là con gái của Phó Giang và Đổng Văn Huệ.

Ông cụ không còn cách nào khác, đành chấp nhận số phận của mình và tiếp tục quản giáo dạy dỗ đứa cháu gái không nên nết này.

Không phải là ông cụ không bao giờ kỷ luật Phó Thiến Thiến, nhưng ông ấy càng dạy dỗ thì cô ta càng trở nên thái quá.

Nếu biết sẽ có ngày hôm nay, thà rằng đánh gãy chân cô ta để cô ta không thể tự chăm sóc bản thân, không thể chạy đến chỗ Từ Sướng đó.

Hứa Hàng đưa cho ông cụ một tách trà, nhân tiện an ủi: “Mỗi người đều có số phận của mình, cô ta không hiểu chuyện thì chúng ta cũng không thể làm gì được.”

“Quên đi, mặc kệ nó, ông đã buông bỏ nó rồi.” Ông lão nhấp một ngụm trà, dập tắt lửa giận trong lòng.

Hứa Hàng lại hỏi: “Chú Phó xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Khi nói đến vấn đề này, ông cụ Phó lại đau đầu: “Đúng vậy, hôm nay ông nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài, nói rằng bố của Đình Viễn đang mắc một khoản nợ khổng lồ ở nước ngoài, vì không có tiền trả nên đã bị đánh không ít, bên kia còn gửi ảnh cho ông xem, mặt mũi của nó bầm dập hết.”

Hứa Hàng lạnh lùng nói: “Chuyện này nhất định là do Từ Sướng khống chế.”

Bây giờ họ đã biết thủ đoạn của Từ Sướng, anh ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai, ngay cả khi Phó Giang đang ở nước ngoài.

Hơn nữa, nếu Phó Giang ở nước ngoài, Từ Sướng càng thuận tiện hành động hơn.

Ông lão gật đầu: “Nhất định là thế.”

Nhưng ông cụ lại nghiến răng nói: “Chắc là bị ai đó nắm được nhược điểm hoặc bị mê hoặc mới đi vay một số nợ khổng lồ như vậy.”

“Bố thằng bé vừa khóc vừa nói trong video là mình bị lừa. Người ta nói dự án của nó sẽ hái ra tiền nên đã vay tiền để đầu tư, nhưng cuối cùng vẫn thất bại!” Ông cụ phân tích: “Bây giờ ông hoài nghi chính người phụ nữ bên cạnh đã giật dây để nó đi đầu tư, 80% người phụ nữ đó cũng là do Từ Sướng sắp đặt!”

Hứa Hàng cũng nghĩ như vậy, Từ Sướng có chuẩn bị mà đến, hẳn là đã chôn giấu phòng tuyến bên cạnh Phó Giang từ lâu, bây giờ chỉ là lúc bùng nổ để khiến bọn họ mệt mỏi đối phó thôi.

Sau đó Hứa Hàng lại hỏi ông cụ về số tiền mà Phó Giang nợ, sau khi ông cụ nói con số, Hứa Hàng sửng sốt: “Sao lại nhiều như vậy?”

Ông cụ thẳng thắn nói: “Bên kia nói là cho vay nặng lãi, hiện tại xem ra rõ ràng Từ Sướng muốn Phó thị chảy nhiều máu mà!”

Hứa Hàng sững sờ một lúc, sau đó nói với ông cụ: “Ông nội, thứ cho cháu nói thẳng, tình hình của Đình Viễn bây giờ không thích hợp để làm việc quá sức đâu ạ.”

Sau đó Hứa Hàng nói với ông cụ về cơn đau đầu và chóng mặt trước đó của Phó Đình Viễn, ông cụ cũng giật mình: “Cái gì? Đau đầu ư?”

Hứa Hàng trả lời: “Đúng vậy, trước đó Thiến Thiến đã chạy đến chỗ Từ Sướng nên khiến cậu ấy tức giận không nhẹ.”

Ông cụ nghiêm mặt lạnh lùng đứng lên: “Ông hiểu rồi, trước tiên đừng nói cho nó biết chuyện này, ông sẽ nghĩ cách góp tiền.”

Nếu lấy tiền từ Phó thị thì chủ tịch Phó Đình Viễn chắc chắn sẽ biết.

Hứa Hàng ngăn lại ông cụ nói: “Cháu sẽ giúp ông góp số tiền này. Tuy rằng chúng ta đều biết dù có đủ tiền, thì chưa chắc chú Phó sẽ thoát khỏi khó khăn, nhưng ít nhất có thể khiến chú ấy bớt chịu nỗi đau da thịt hơn.”

Mặc dù Hứa Hàng luôn khiêm tốn, nhưng nhà họ Hứa sau lưng anh ta hoàn toàn có khả năng giúp ông cụ góp số tiền này.

So với việc làm kinh động đến Phó Đình Viễn và khiến Phó Đình Viễn bị dao động trở lại, Hứa Hằng thà bí mật giúp ông cụ giải quyết chuyện này.

Nếu Phó Đình Viễn xảy ra chuyện không may, mục đích trả thù nhà họ Phó của Từ Sướng sẽ đạt được.

Ông cụ vỗ vai Hứa Hàng, cảm kích nói: “Cảm ơn cháu.”

Hứa Hàng khiêm tốn nói: “Không có gì ạ.”

Du Ân rời đi cùng ông cụ, khi chào tạm biệt ở cửa, Du Ân nói với ông cụ: “Ông nội, bên cháu cũng có một chút tiền…”

Du Ân còn chưa nói xong đã bị ông cụ ngắt lời: “Cháu ngoan, ông hiểu tâm ý của cháu.”

Sau khi Du Ân về nhà họ Diệp, ngoài số nữ trang do bà cụ Diệp tặng và bất động sản do Diệp Văn tặng, nhà họ Diệp còn chia cho cô rất nhiều cổ phần trong công ty. dưới trướng nhà họ Diệp, vì vậy cô cũng có tiền để giúp đỡ ông cụ.

Nhưng ông cụ đã từ chối tâm ý của cô: “Bên ông chắc vẫn gom đủ, không quấy rầy đến nhà họ Diệp của cháu đâu.”

Điều mà ông cụ nghĩ trong lòng là nhà họ Diệp không có thiện cảm với cháu trai của ông vì những tổn thương mà Phó Đình Viễn đã gây ra cho Du Ân trước đây, làm sao nhà họ Phó lại có thể dùng tiền của nhà họ Diệp được.

Ông cụ nói: “Mẹ của Đình Viễn cũng có không ít tài sản, ông sẽ bảo nó nhổ ra, những chuyện này vốn là tội lỗi do bọn nó gây ra, lẽ ra tự bọn nó phải gánh chịu.”

Ông cụ nhất quyết không cần nên Du Ân cũng không thể nói gì thêm.

Ông cụ dặn dò cô vài câu rồi lên xe rời đi.

Khi Du Ân quay về, cô gặp Hứa Hàng, Hứa Hàng nghiêm túc đề nghị với cô: “Tôi muốn thêm một ít thuốc an thần vào thuốc của Đình Viễn, để cậu ấy có thể ngủ nhiều hơn mỗi ngày, điều này sẽ giúp cậu ấy hồi phục tốt hơn. Cô cũng biết, tình hình hiện tại ở mọi phương diện đều rất phức tạp, chỉ có khi cậu ấy hồi phục tốt thì mới có thể đối đầu trực tiếp với Từ Sướng.”

“Được rồi.” Du Ân gật đầu đồng ý.

Cô cũng mong Phó Đình Viễn sẽ khỏi bệnh sớm hơn, vì vậy cô đã chọn hợp tác với Hứa Hàng một cách vô điều kiện.

Sau khi Phó Đình Viễn tỉnh dậy, Du Ân vẫn nói với Phó Đình Viễn về cuộc gọi của Phó Thiến Thiến, nhưng cô không nói nội dung cụ thể của cuộc gọi, để tránh Phó Đình Viễn lại tức giận Phó Thiến Thiến.

Nhưng Phó Đình Viễn đã biết đức hạnh của Phó Thiến Thiến, anh hỏi thẳng: “Nó lại nói năng lỗ mãng à?”

Du Ân thúc giục anh: “Không có chuyện gì đâu, anh mau gọi lại cho cô ta đi.”

Phó Đình Viễn đã gọi lại cho Phó Thiến Thiến, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Phó Thiến Thiến nói qua điện thoại một cách kỳ lạ: “Chủ tịch Phó, tôi nghe nói anh đang tìm tôi?”

Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu dưới ánh mắt lo lắng của Du Ân, đè nén lửa giận mà nói: “Em thế nào rồi?”

Ngay khi anh định gọi cho Phó Thiến Thiến, Du Ân đã kéo anh và bảo anh đừng tức giận.

Phó Thiến Thiến thờ ơ nói: “Rất tốt, có thể ăn uống ngủ nghỉ.”

Phó Đình Viễn có thể nghe thấy từ giọng nói của Phó Thiến Thiến rằng cô ta không bị hành hạ hay tra tấn gì cả.

Phó Đình Viễn chuyển chủ đề: “Vậy em có biết hiện tại Từ Sướng và Thẩm Dao vẫn chưa chia tay không?”

“Thì sao?” Phó Thiến Thiến hừ nói: “Em cố ý hẫng tay trên của Thẩm Dao đấy.”

Phó Đình Viễn nghiến răng nói: “Em làm vậy chính là kẻ thứ ba bị người ta phỉ nhổ đấy!”

Việc Từ Sướng không từ bỏ Thẩm Dao đã khiến nhiều người cảm động, ngay cả khi Thẩm Dao bây giờ đang ở trong tù, Từ Sướng vẫn thể hiện hình ảnh đi theo Thẩm Dao một cách trìu mến ra thế giới bên ngoài.

Phó Thiến Thiến lại muốn chen chân vào, một khi chuyện này bị bại lộ, Phó Thiến Thiến có thể bị mắng cho đến chết.

Anh có thể tưởng tượng đến lúc đó Từ Sướng chắc chắn sẽ nói rằng chính Phó Thiến Thiến quyến rũ anh ta.

Từ Sướng đã biến Phó Thiến Thiến trở thành tiểu tam, nhưng Phó Thiến Thiến vẫn không quan tâm.

Cô ta không quan tâm, nhưng thế giới bên ngoài sẽ không bỏ qua cho cô ta, họ sẽ phun nước bọt nhấn chìm cô ta!

Phó Thiến Thiến vẫn tiếp tục bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi: “Người thứ ba thì người thứ ba, em vui vẻ là được rồi.”

Phó Đình Viễn cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp bị Phó Thiến Thiến làm cho cạn kiệt, anh lại hít một hơi thật sâu, nói: “Phó Thiến Thiến, em hãy nghe kỹ, những lời tiếp theo em cứ phân tích cho kỹ đi…”

Phó Đình Viễn vốn muốn nói cho Phó Thiến Thiến nghe những gì Từ Sướng đã làm, ai ngờ Phó Thiến Thiến lại nói một cách thiếu kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, em không thích nghe anh dạy dỗ đâu, cúp máy đi.”

Sau đó cô ta đã cúp điện thoại, Phó Đình Viễn tức giận đến mức suýt nữa nôn ra máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.